Xin lỗi! em yêu anh
Chương 11
- anh hai, có chắc là ở chỗ này ko?
- chắc mà, thằng Lâm nghe lén dc của mấy con nhỏ lớp nó nên mới nói với Thiên Anh như vậy.
Long nhăn mặt đáp. nắng nóng làm cho cả 3 người như hừng hực lửa. Long quay sang Thiên Anh:
- khu bờ sông này còn chỗ nào để núp nữa ko?
- tao nhớ ko lầm chỗ này có khoảng 4 cái kho.
- 4 cai? mình mà tìm dc đúng thì Phụng Thiên nó nằm chờ khiêng vào nhà thương rồi.
Nhất Nguyệt sốt ruột nói. câu nói đó làm Long như nóng lại càng nóng hơn.
Long hỏi Thiên Anh:
- 4 cái kho đó cách nhau có xa ko?
- khoảng 500m. mày chờ chút. tao gọi thằng bạn của tao thử. nói rồi Thiên Anh móc điện thoại ra gọi cho ai đó trong lúc Long và Nhất Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh. một lúc sau Thiên Anh nói:
- thằng bạn tao nói chỉ có 2 kho bỏ trống. còn các kho khác thì đang có người xử dụng.
- vậy là 50/50
- uhm, nó nói là nó sẽ đi xem cho mình kho đằng cầu. còn mình sẽ xem kho ngoài cánh đồng đằng kia.
- vậy nhanh lên.
Nhất Nguyệt thúc giục trong khi Long đã fóng đi từ lúc nào.
- ê, ngọc thúy hình như có ai tới đó! một đứa gọi giật Ngọc Thúy khi cô đang ngồi lấy hơi ở góc fòng khi đã cho Phụng Thiên 1 trận sống chết. Ngọc Thúy vội đứng lên đi ra ngoài. cả bọn đứng 1 lúc Ngọc Thúy nói:
- tụi bay đi khám bác sĩ tai lại đi. có con chó nào ở đây đâ.. chưa kịp nói hết câu thì bị ngay 1 cái tát trời giáng vào mặt.
Ngọc Thúy trợn mắt nhìn Nhất Nguyệt hỏi:
- ê, mày bị chó dại cắn hả? sao đánh người vô cớ?
- còn mày, có uống nhầm thuốc ko mà đánh Phụng Thiên?
Nhất Nguyệt ngang ngược hỏi lại làm Ngọc Thúy giật mình nhìn lại mới thấy có cả Long và Thiên Anh đang đứng gần đó thế nên Ngọc Thúy giả lả:
- đâu có. ai vu oan cho mình đó mà. mà mình mới biết quán này ngon lắm. bạn đi cùng mình ko??
Nhất Nguyệt trừgn mắt nói:
- mày còn ở đó đóng kịch hả? hình như cái tát hồi nãy chưa làm mày tỉnh hả? nói rồi Nhất Nguyệt định giơ tát thêm 1 cái thì Thiên Anh nói:
- từ từ, mình chưa biết fải là Ngọc Thúy ko mà.
Nhất Nguyệt bỏ tay xuống bực bội nhìn Thiên Anh nói tiếp:
- uhm, bạn có thấy Phụng Thiên ở khu vực này ko???
Ngọc Thúy chớp mắt hiền lành nói:
- ko có. nếu mình thấy thì mình sẽ nói ngay mà.
Thiên Anh quay qua hai con bạn Ngọc Thúy:
- còn mấy bạn? hai con nhỏ đứng kế bên Ngọc Thúy thì từ nãy giờ đang sợ xanh mặt đứng co ro nghe hỏi đến mình thì giật mình đáp:
- a hả? ko...ko có. điều đó làm Nhất Nguyệt chú ý đến cái kho đằng sau lưng hai con này. Nhất Nguyệt nói:
- ụhm, mà có ai biết cái kho đó để làm gì ko? nghe nói tới cái kho thì cả bọn giật mình. Ngọc Thúy nói:
- ko..mình ko biết. chắc để đồ fế thải thôi trong kho Phụng Thiên đang chật vật cởi dây trói nhưng ko dc. bỗng nhiên nghe tiếng nheo nhéo cãi nhau của Nhất Nguyệt thì cố đứng lên đi ra cửa kho. nhìn qua khe cửa thì thấy đúng là Nhất Nguyệt cùng Long và Thiên Anh đang đứng ở ngoài thì cố gắng la lên nhưng vì miệng bịt băng nên ko la dc. ko biết fải làm sao Phụng Thiên mới cố dùng hết sức mình đẩy cửa để tạo tiếng động. nhưng chân trói vào nhau nên Phụng Thiên bị ngã xuống nền nhà đau ê ẩm. cố gắng đứng lên thử lần nữa...lần này cô tông mạnh wá làm cái cửa bị tung ra làm cả bọn đứng ngoài hết hồn. Nhất Nguyệt la lên:
- A, mày hết chối nhá!!!
Thiên Anh thì nói:
- tôi đã cố gắng tin nhưng mà...
Chỉ có Long là ko nói gì bước đến chỗ Phụng Thiên. Long nhìn thấy PhụngThiên đang nằm đó, trên mặt có vết bầm, tay chân cũng có vết bầm, áo bị rách vào chỗ ____ . Phụng Thiên ngẩng mặt lên, ánh mắt vui mừng rồi lại gục xuống. Long vội bước đến lấy áo của mình khoác lên và tháo băng bịt trên miệng của Phụng Thiên. một tiếng rên nhỏ của Phụng Thiên làm Long nhăn mặt. quay lại nhìn đám con gái, Long hỏi:
- - sao cô làm vậy?
Thúy nhìn Long = đôi mắt đẫm nước mắt:
- sao anh bỏ em??? em thua gì con nhóc đó. sao anh bỏ em????
- cái này tôi nói rồi. tôi và cô ko hợp nhau. chuyện này ko liên quan đến Phụng Thiên.
- anh đừng có viện cớ. anh vì nó mà bỏ em.
- cô cứng đầu ko chịu dc.
Ngọc Thúy cố gắng nói:
- tha em đi anh. em ko làm nữa đâu.
Long nhìn sang Phụng Thiên nói:
- cô đánh người như vậy mà muốn tha thư sao.
Nhất Nguyệt nôn nóng chen vào:
- Phụng Thiên chăcs là mệt rồi đó. anh để đó cho em đi
Long gật đầu. sau cái gật đầu này của Longlà những cái nhìn lo sợ của lũ con gái dành cho Nhất Nguyệt. Thiên Anh chỉ đứng cười tội nghiệp cho lũ kia.
Long bước đến chỗ Phụng Thiên:
- đừng lo nữa. mọi chuyện đã qua rồi. mình đi về nha. rồi Long bồng Phụng Thiên đi trong ánh mắt tức tồi của lũ con gái sau khi Long đi đc mấy phút thì Thiên Anh nhìn Nhất Nguyệt:
- cô muốn xử bọn này thế nào đây?
- thực ra thì tôi cũng chưa biết nữa nhưng mà đã hứa với anh hai sẽ cho nó 1 trận rồi.
Thiên Anh cười tinh quái:
- đâu nhất thiết fải đánh tụi nó. bắt nó làm việc thiện là xong
- ý anh là.....
- thì cái kho này bỏ trống cũng fí. chi = lấy chỗ này họp nhóm sau này. bắt tụi nó quét dọnlại hết là xong kính....koong...kinh....
- chuyện gì đã xảy ra?
ông Chấn Hoa thốt ra khi nhìn thấy Long đang bồng Phụng Thiên trên tay. ông vội vàng sai người đỡ lấy cô dù Long có ý muốn đưa Phụng Thiên lên fòng.
- con xin lỗi bác. chuyện hôm nay cũng là do lỗi của con mà ra. bác...
- con muốn xin lỗi bác chuyện gì đây? con nói rõ ra xem có fải như bác nghĩ ko?
Long lo nơm nớp ko biết ông già này biết gì nên fải suy nghĩ rất lâu mới nói:
- chuyện Phụng thiên hôm nay bị người ta đánh.
ông Chấn hoa gật đầu:
- đúng là chuyện này. thế con có biết lí do ko?
- dạ là lỗi của con. đó là... ko để Long hết câu thì ông chấn hoa đã chen vào:
- con ko cần nói. bác biết là đứa con gái đó là bạn gái cũ của con. nếu con thấy khó xử trong chuyện hôn ước này thì con cứ nói. mình ko làm lễ đính hôn nữa cũng dc. mọi fí tổn bác sẽ trả cho nhà con.
Long hoảng hốt nói:
- ko fải đâu bác. con sẽ lo xong việc này mà.
- con ko fải ép mình đâu.
Long nói cứng:
- con hứa đây là lần đầu và cũng là lần sau cùng. bác hãy tin con.
- nhưng hình như Phụng thiên nó...
- rồi Phụng Thiên sẽ hiểu mà bác. bác đừng nói với ông nội con nha!!!
- uhm, bác hiểu. ngày xưa bác cũng như cháu mà. Thôi cháu về đi ko thôi ba lại la.
- ê làm nhanh lên đừng có lề mề như vậy chứ?
Nhất Nguyệt gắt khi thấy bọn Ngọc Thúy ngừng tay quét dọn.
- bọn mày fá dc mà ko dọn dc hả? nhanh tay nhanh tay. cô lại lên giọng nhắc nhở làm bọn kia fải làm tiếp.
Thiên Anh hỏi Nhất Nguyệt:
- muốn uống nước ko? cô la tụi nó như vậy chắc khát lắm hả?
- anh chọc tui đó hả?
- hỏi thật thì bảo tôi chọc. nào có uống ko để tôi mua liền 1 thể.
- uhm
Nhất Nguyệt gật đầu dẽ dãi
- Long, mày vào đây tao nói chuyện!!!
ông gọi giật ngược khi thấy Long lén chạy vào fòng.
- đạ ông gọi
- tao nghe nói hôm nay Phụng Thiên bị đứa nào đánh hả?
Long giật thót người khi ngay cả ông cũng biết việc này.
- ơ..dạ
- mày nói đi. tao nghe nói là do mày?
- uhmm
- mày đúng là làm mẩt mặt gia đình ta.
- con đã nói bác Chấn Hoa hiểu rồi
ông nội la lớn hơn:
- mày nghĩ mày nói như vậy thì người ta còn tin tưởng mà giao con gái cho mày sao???
Long nói giọng quả quyết:
- con nói là con sẽ làm dc mà. ông tin con đi
- nhưng mấy đứa đó là ai?
- ko quan trọng đâu ông à? ông ko nên lo
- mày đừng tưởng tao lo cho mày. tao lo cho bản mặt của tao sắp bị mày bôi tro trét chấu. nói rồi ông nội đi thẳng để lại mình Long ở lại với nhiều suy nghĩ.
- tha cho tụi nó hết rồi hả?
Thiên Anh hỏi khi thấy Nhất Nguyệt ngồi 1 mình ngoài cửa kho.
- uhm.
- sao hôm nay hiền vậy?
- liên quan anh sao?
Nhất Nguyệt vừa hỏi vừa nhận lon nước từ tay Thiên Anh.
Thiên Anh cười:
- đừng lo tôi ko cho thuốc vào đâu
Nhất Nguyệt cười ko nói. nhưng Thiên Anh thấy trong nụ cười đó có gị đó gượng gạo.
- về chưa?
- uhm, nhưng chờ 1 chút dc ko?
Thiên Anh hỏi:
- sao vậy?
- mặt trời sắp lặn rồi. lâu rồi ko dc ngắm mặt trời lặn đó
- uhm, vậy ở lại 1 chút hai người ngồi bên nhau ko nói. bầu ko gian chung quanh cũng yên tĩnh như chờ đợi một điều gì đó. Nhất Nguyệt lên tiếng:
- tại sao hôm wa anh lại như vậy?
- như vậy là như thế nào?
-là như vậy đó
Nhất Nguyệt đáp ngắc ngứ. Thiên Anh thì nhíu mày nhìn Nhất Nguyệt. ánh mặt trời hoàng hôn hắt lên khuôn mặt của Nhất Nguyệt làm mặt cô đỏ hây hây nhìn rất là dễ thương. Nhất Nguyệt thì hơi bị khớp khi bị nhìn lâu như vậy nên định quay đi thì Thiên Anh lên tiếng:
- để nguyên đừng quay đi
Nhất Nguyệt mở to mắt nhìn Thiên Anh:
- tại sao?
- tại vì nhìn nhóc ở góc độ này rất là dễ thương.
Thiên Anh nói bằng 1 chất giọng âm ấm làm Nhất Nguyệt ngơ người ra. 1 phút sau Nhất Nguyệt mới lên tiếng:
- anh khen tôi đó hả?
- ngốc! nói như vậy ko fải là khen chứ là gì.
Nhất Nguyệt gật đầu ra chiều đã hiểu. Thiên Anh cười. 1 nụ cười tươi nhất trong ngày.
- ê Nhất Nguyệt, hôm wa mày đi đâu mà tao tìm ko thấy vậy?
- đánh nhau
Nhất Nguyệt hầm hừ trả lời
- ê mày xấu nha. đánh nhau ko gọi tao hả?
- chuyện gấp
- phụng Thiên chứ gì?
- biết rồi hỏi làm gì?
Nhất Nguỵệt gắt gỏng đáp làm Đình An giật mình.
- ê mày làm gì la tao ghê vậy???
- ko có gì. tao đang suy nghĩ thôi
Đình An xoay thẳng người và nhìn thẳng vào mắt Nhất Nguyệt:
- tao có fải là bạn thân của mày ko?
- uhm tất nhiên, nhưng...
- từ bao giờ mình trở nên xa cách như vậy hả???? maỳ nói đi!!!
Đình An điên người hét lên.đây là lân đầu tiên Đình An to tiếng với Nhất Nguyệt.
- tao...chuyện này...tao ko biết fải nói như thế nào.
- mày có 1 cái đầu mà. động não lên một chút đi. đứa nào chọc mày hả?
-ko
- hết tiền hả?
- ko
- VẬY THÌ CHẮC LÀ THẰNG THIÊN ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đình An la to lên làm Nhất Nguyệt giật nảy cả người
- mày làm gì la to vậy?
- vậy thì là nó chứ gì???
Đình An nheo mắt hỏi làm Nhất Nguyệt bối rối gật đầu. như lửa được dập tắt Đình An vui vẻ hỏi:
- hum, vậy mày nghĩ gì vậy? có thể tao giúp mày dc thì sao???
Nhẩt Nguyệt giương mắt nhìn Đình An tỏ vẻ ko tin:
- mày ngoài tài chọc gái ra thì còn gì nữa?
Đình An tỏ vẻ giận dỗi:
- mày nói vậy là sao? chẳng lẽ từ trước tới giờ tao chỉ biết tới gái thôi hả?
- tao ko có ý đó.
Nhất Nguyệt cố gắng thanh minh.Đình An thì nhìn Nhất Nguyệt với đôi mắt soi thấu tim gan.
Nhất Nguyệt lên tiếng:
- nói tao nghe đi. có fải tao ngang ngược lắm fải ko?
- thằng Thiên Anh nói hả? mày để ý nó làm gì. nó nói ko có ý gì đâu.
- mày trả lời tao đi!!! đừng có nói laó đó. vừa nói Nhất Nguyệt vừa dí nắm đấm trước mặt Đình An. còn thằng này thì nhăn mặt nói sự thật:
- thật ra mày có hơi nam tính 1 chút thôi. mày làm bạn với con trai dễ hơn là con gaí. ngừng 1 chút để xem fản ứng của Nhất Nguyệt. "ko có gì trên khuôn mặt đang căng ra để nghe sự thật của con này" Đình An tiếp:
- mày biết tại sao mày ko thể quen ai lâu dài ko? cũng tại cái tính đó của mày. mày cần người nào fải mạnh hơn mày.
Nhất Nguyệt bỗng hét lên:
- mày khỏi nói nữa. tao biết rồi. nói xong Nhất Nguyệt đứng dậy bỏ đi và trốn hai tiết sau đó
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
28 chương
16 chương
52 chương
20 chương
26 chương
105 chương