Xin lỗi em, cô gái anh yêu

Chương 17 : bỏ trốn

Ở nước ngoài, Diệp Hoa luôn ngong ngóng tin tức của anh, khi mà biết được tin anh lấy vợ, nhưng mà Diệp Hoa vốn chẳng biết vợ của anh. Những năm qua ở nước ngoài, Diệp Hoa phải sống những tháng ngày cực khổ, bị hành hạ đủ điều, bởi vì cô ta quá ham mê sang giàu, cho nên tự đẩy bản thân vào hố sâu đen tối. "Cô đã làm xong việc chưa, mà ngồi đây vậy hả?_Một người phụ nữ trung niên đi vài bước, đã phát ra giọng nói chua chát đến khó nghe. Diệp Hoa đứng lên cúi đầu rối rít:"Bà chủ tôi xin lõi, do mấy ngày nay tôi chưa được ăn gì, cho nên đói không còn sức để làm việc, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, giờ tôi sẽ đi làm việc ngay". Người phụ nữ đó một tay để phía sau, một tay chỉ chỉ trỏ trỏ:"Hôm nay là một vị khách lớn, cô phải tiếp đãi thật tốt, cơ may sẽ được tiền bo". Diệp Hoa thầm nghĩ, tự cười giễu, cô ta phải hầu hạ nhiêu người đàn ông nữa đây? Cô ta vẫn cúi đầu:"Tôi đã hiểu, bà chủ cứ yên tâm". Người phụ nữ đó lấy ra một cái đầm màu đen ngắn ngủn, bao phối là ren toàn bộ, dường như nếu mặc vào có thể nhìn xuyên thấu cả bên trong. Bà ta muốn mình mặc nó sao? Đúng như cô ta nghĩ, người phụ nữ đưa cho cô ta:"Hôm nay cô mặc cái này đi phục vụ khách hàng đó cho tôi, hắn ta rất thích phụ nữ gợi cảm, cô là phù hợp nhất ". Diệp Hoa nhận lấy cái váy, rồi đi vào phòng của mình.. Căn phòng không quá lớn, chỉ đủ để cô ta ở mà thôi, đứng trước cái gương to chiếm gần như hết căn phòng, cô ta ngẫm nghĩ, nếu như năm đó cô ta đừng bỏ anh sang bên đây, chắc bây giờ cũng được làm Ngôn phu nhân. Diệp Hoa bỗng nhiên nghĩ ngợi, cái chức danh đó vốn là của mình, không phải của ai cả, đúng, mình phải giành lại, Ngôn phu nhân phải là Diệp Hoa mình. Bàn tay cô ta siết chặt, đôi mắt ẩn lên tia hiểm ác. Sau khi thay đồ xong, cô ta đến căn phòng đã được chuẩn bị trước, khách hàng đó cũng đã ở trong phòng đợi nãy giờ. Diệp Hoa phát hiện căn phòng rất sáng, nhưng chẳng thấy khách hàng đâu. "Đến rồi sao?"_thì từ đâu vọng ra một giọng nói như đang tức giận. Diệp Hoa đang tìm kiếm bóng dáng của hắn, nhưng không thấy, bỗng nhiên, từ sau căn phòng tắm, một người đàn ông với gương mặt có một vết sẹo bên trái, khiến cho hắn trở nên rất xấu xí. Diệp Hoa muốn nôn, nhưng cô kiềm lại, cô ta phải phục vụ tên này sao? Hắn ta bước nhẹ nhàng đi ra, ngồi lên giường, chân vắt chéo:"Cô đang chê tôi xấu đó sao?". "Hả?"_cô ta chưa nói làm sao hắn biết được chứ. Hắn ta nhếch đôi môi lên, gương mặt này đã từng có ai thích nó đâu:"Gương mặt cô đã ghi rõ điều đó". Diệp Hoa đến gần hắn, bàn tay lanh lẹ vuốt ve ngực hắn, tuy nói hắn xấu xí, nhưng vẫn không thể không công nhận cơ bắp ,cơ bụng đều có, cô ta tự hỏi, nếu như gương mặt này không có vết sẹo to đó, chắc hẳn cũng rất đẹp trai đi. Hắn ta chụp lấy tay Diệp Hoa, hất ra mạnh bạo:"Cút đi". Thấy thái độ này, biết hắn đã giận. Diệp Hoa vẫn phải kiên trì. Bởi vì nếu khách hàng không thích rồi báo lại cho bà chủ nhất định bà ta sẽ băm thay cô ta ra. "Hôm nay em phục vụ anh mà, đừng vô tình đuổi em như thế?"_cô ta đẩy hắn ngã ra giường, thân thể kia nằm lên người hắn, đôi gò bòng lúc ẩn lúc hiện ẩn vào ngực hắn, làm càng rõ ra hơn. Hắn vẫn nhìn Diệp Hoa, dường như không thể nhẫn nhịn nổi cơn dục vọng đang hoành hành, trực tiếp hôn cô ta:"Cái này là cô tự nguyện, đừng trách tôi". Một đêm triền miên, Diệp Hoa nằm trên giường, gương mặt không cảm xúc, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi, hắn ta quá mạnh bạo, quá ngông cuồng, làm cho màng trinh của cô ta như đã bị xé mất . Rất đau? Rất thô rát. Cái mền vừa vặn che đi cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân, hắn ta đang đứng mặc lại quần áo, sau đó không quên ném một số tiền vào người của Diệp Hoa, có chút hài lòng:"Tôi thấy cô phục vụ rất tốt, lần sau chúng ta tiếp tục". Diệp Hoa không trả lời, vừa nhìn số tiền lớn kia, vừa nhìn hắn đi ra khỏi căn phòng. Cô ta hận, tại sao cuộc đời của mình lại đi đến như vậy? Bị chà đạp! Bị hành hạ! Không được, phải trốn đi khỏi nói quỷ quái này?