Ôn Uyển nhìn khát vọng trong mắt anh thì nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cũng không hoàn toàn vì xấu hổ, mà là vì một cảm giác gì đó đánh sâu vào trong lòng. Bây giờ cô nên từ chối nếu như cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh cho anh lại càng them hiểu lầm, nhưng mà… nhưng mà anh và Quyên Quyên từng cứu cô. Hơn nữa anh đã từng giúp cô nhiều việc nên cô không có cách nào từ chối anh. Hơn nữa, chẳng qua là bữa ăn tối thôi. Khi lý trí còn chưa kịp lên ngôi thì cái miệng nhỏ nhắn của cô đã nói ra đáp án… “Được.” Quyền Thiên Trạm nhếch miệng cười: “Vậy em sẽ nguyện ý bận rộn vì anh sao?” Cô vuốt hai gò má nóng ran của mình, cảm giác như mình đồng ý với anh quá nhanh: “À... em sẽ cố gắng làm được những gì mình nói.” Cô căng thẳng không dám nói lời nào. “Thứ sáu tuần sau anh phải về nhà cha mẹ một chuyến.” “Ừ, cho nên?” Cô nháy nháy mắt, nhớ tới gia đình hiển hách của anh, không phải luật sư thì cũng là thương nhân. Mặc dù đã sớm về hưu nhưng quyền lực vẫn to lớn như xưa Cô và anh giống như người của hai thế giới khác nhau. “Anh đồng ý với cha mẹ anh sẽ dẫn em về nhà.” “Cái gì?” Ôn Uyển kinh ngạc mở to mắt: “Tại sao?” “Bởi vì anh bị cha mẹ bức hôn, anh chỉ lại thích em, tạm thời lại không thể kết hôn. Vì vậy cha mẹ anh muốn gặp em trước.” Anh nói như chuyện đương nhiên. “Làm sao anh có thể nói láo!” Sao anh cứ hết lần này đến lần khác làm khó cô. Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô sâu. “Lời anh nói đều là thật.” Ôn Uyển lại đỏ mặt, trong nháy mắt lại á khẩu không trả lời được. Tính tình của cô vốn rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tức giận với ai. Nhưng mỗi lần ở chung với anh thì tâm trạng cô trở nên nhạy cảm. Cô đã nổi nóng trước mặt anh cũng đã khóc trước mặt anh. Nhưng lần nào anh cũng có cách làm cô bình tĩnh lại. Thật là xấu hổ mà. Sự thật chứng minh, cô không có biện pháp nào. “Em không muốn đi.” Cô cắn cắn môi dưới, ảo não tránh tầm mắt anh. “Tại sao?” Anh biết rõ còn hỏi. Bởi vì cô không xứng với anh, bởi vì cô với khác nhau như trời với đất, bởi vì cô không có tư cách yêu anh. Cô nhủ thầm trong lòng, liếc trộm anh. Yêu? Tại sao cô có thể nhắc tới yêu? Chẳng lẽ nếu bỏ qua sự chênh lệch về thân phận thì cô sẽ yêu anh… hay phải nói, cô đã sớm yêu anh, chẳng qua là ngại thân phận của anh nên mới hèn nhát như vậy. Chân Ôn Uyển bị suy nghĩ này dọa sợ, cô vội vàng níu chặt ngực đứng dậy. “Em không thể giúp anh chuyện này, em... em...” Cô hốt hoảng xoay người, gấp đến độ liền muốn lên lầu, chẳng qua là Quyền Thiên Trạm đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của cô, ngay từ lúc cô trốn đi trước, liền nhanh chóng bắt được cô. “Buông tay!” Cô hốt hoảng giãy giụa. Anh không để ý sự kháng cự của cô, bá đạo đem cô kéo vào trong ngực. “Anh nói rồi, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.” Anh thấp giọng nói đáp án như trước, giọng nói kiên định mà mạnh mẽ. Nước mắt của cô nhanh chóng vòng quanh hốc mắt, tâm tình biến chuyển nhanh, ngay cả bọn họ cũng không kịp ứng phó. “Không nên như vậy... Em cầu xin anh, đừng như vậy...” Cô không còn cách nào, tại sao mỗi lần cô muốn chạy trốn thì anh lại xuất hiện. Anh mạnh mẽ, anh dịu dàng, anh hấp dẫn, mỗi cái đều làm cô mất khống chế, làm cô luân hãm vào vòng tay anh. Quyền Thiên Trạm nhìn thấy cô yếu ớt khóc sụt sùi cũng không chịu nổi, anh hiểu được sự khuất mắt của cô, cũng hiểu cô yếu đuối nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên ấy có nhiều thứ đã thay đổi. “Anh muốn em.” Anh kiên định nói, cứng đầu như cũ. Ôn Uyển dùng sức lắc đầu: “Em một chút... Cũng không tốt, xin anh hãy quên em đi... Anh... Anh xứng đáng với người tốt hơn...” “Đối với anh mà nói, em là tốt nhất.” Anh ôm cô chặt hơn: “Người anh muốn, chỉ có em, vẫn chỉ có một mình em.” Nước mắt, lại tuôn rơi. Cô giống như con bướm, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi số mạng. Nhưng mà cho dù có bị nuốt chửng thì cô cũng thấy vui lòng, vì cô yêu anh. *** Kết quả là cô lại chạy trốn Cô lợi dụng sự tin tưởng của anh mà bỏ chạy, ngay khi anh bước vào bệnh viện đế đón Quyên Quyên thì cô liền mở cửa xe chạy ra. Chẳng qua là khi cô có thể chạy thoát thì mới phát hiện, cô không có chỗ nào để đi. Cô không thể trở về nhà cũng không thể đi tìm Thiên Âm nên không thể làm gì khác hơn là leo lên taxi chạy tới công viên gần đài truyền hình. Ngây ngốc ngồi đó nhìn bầu trời đến ngẩn người. Nhưng sau đó suy nghĩ một chút, thật ra lần chạy trốn này không có ý nghĩa gì. Cô chỉ có một người, cuối cùng cũng phải trở về làm việc thế thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới. Cho dù cô có nghỉ việc thì với năng lực của anh, cô cũng không thể trốn thoát. Sự thật chứng minh, cô đã làm một việc ngu ngốc. “Ai...” Ôn Uyển ngồi trên ghế đá không khỏi bất đắc dĩ thở dài, gió lạnh đêm đông làm cô phát run nhưng lại có thể làm lòng cô bình tĩnh lại. Anh nói anh yêu cô, còn nói muốn cô, nhưng mà... Tại sao? Xuất thân của cô không tốt, trình độ học vấn cũng không cao chỉ có mỗi gương mặt đẹp.