Xin Hãy Ôm Em

Chương 37

Trời xoay đất chuyển. Lâm Uyển Bạch chỉ cảm thấy mình bị đè lên một góc sofa, xương quai xanh lạnh lẽo. Chiếc sơ mi lúc trước cô phải rất mất công mới cởi được từng chiếc cúc, trong chớp mắt đã bị anh nhẹ nhàng cởi ra, chỉ còn lại tiếng vải mềm rơi xuống thảm. Dưới ánh đèn lung linh của phòng khách, đáy mắt thâm trầm sâu xa của Hoắc Trường Uyên giống như được thiêu đốt. "Anh..." Lâm Uyển Bạch muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Dịu dàng hơn bão táp mưa sa, nhưng lại cấp thiết hơn những cơn mưa nhỏ. Động tác nhanh chóng và sức mạnh của Hoắc Trường Uyên đều thể hiện sự bá đạo ẩn nấp sau vẻ trầm mặc của anh. Còn Lâm Uyển Bạch từ đầu tới cuối đều không dám giãy giụa, sợ dù chỉ một động tác nhỏ của mình cũng làm anh tức giận. Kể từ giây phút tìm được anh ở khách sạn, cô đã tự nhủ mình phải ngoan ngoãn phục tùng 100%. Nhưng tới cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, bám vào vai anh: "Đau lắm..." Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô, khung xương mềm mại mỏng manh như cây dương liễu gục trong lòng bàn tay anh. Cột tóc đuôi ngựa đằng sau gáy đã xõa ra, dính lên gò má ửng hồng. Dáng vẻ cúi mặt, xấu hổ không dám nhìn anh càng kích động cho máu huyết trong người anh thêm sôi sục, khao khát nhẫn nhịn đã lâu giống như con lũ vỡ đê cần được giải cứu kịp thời, chỉ muốn được lấp đầy cô. "Cố nhịn!" Hoắc Trường Uyên quát. Bờ môi Lâm Uyển Bạch run rẩy, cô dè dặt nghẹn ngào: "Tôi rất sợ hãi..." Hoắc Trường Uyên bất ngờ nghĩ đến vệt đỏ hồng lưu lại trên giường lúc trước. Cô còn rất non nớt... Nghĩ như vậy, yết hầu Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống. Con ngươi đen sẫm thấm đẫm dục vọng vẫn lạnh ngắt, nhưng bên trong lại bất chợt dịu dàng hơn, đến cả động tác của anh cũng vậy. Lâm Uyển Bạch không nhớ rõ sau khi mọi chuyện kết thúc, cô đã được anh bế lên phòng ngủ trên tầng như thế nào. Trong tầm mắt mông lung, anh ngồi ở đầu giường hút thuốc, mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa. Ai cũng nói đàn ông sau khi làm chuyện ấy đều sẽ hút một điếu thuốc. Tay chân nhức mỏi không thể nhấc lên được, khi cô nhắm mắt lại chuẩn bị thiếp đi, thì cô thấy anh ấn đầu lọc vừa hút xong vào trong gạt tàn, rồi lập tức tung chăn ra, một lần nữa phủ lên người cô. Lâm Uyển Bạch muốn nói "Không muốn" nhưng đã bị lưỡi anh chặn hết. ... Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch mở mắt ra. Nếu nói ký ức của buổi tối lần đầu là những mảnh vụn vỡ thì mỗi một hình ảnh tối qua đều như chế độ HD in sâu trong não bộ. Thứ đánh thức cô là tiếng nước ồ ồ chảy trong nhà tắm. Lúc này tiếng nước đã ngừng lại, cánh cửa bật mở, một vóc dáng trắng kiện rắn chắc còn dính nước đập thẳng vào tầm mắt. Tuy rằng cảnh này không còn xa lạ với cô nữa nhưng cô vẫn ngượng ngập quay đi. Hoắc Trường Uyên vẫn đi chân đất, để lại vệt nước dưới sàn nhà. Anh đập đập chiếc khăn mặt trong tay lên người cô: "Dậy rồi sao? Đi tắm đi." "Ồ." Lâm Uyển Bạch khẽ bật ra một tiếng từ trong chăn. Đợi thêm vài giây, cô thấy anh vẫn ngồi ở phía cuối giường, không có ý rời đi. "Nhìn gì vậy?" Hoắc Trường Uyên cũng bắt gặp ánh mắt cô, liếc xéo qua: "Muốn tôi làm thêm lần nữa với em hả?" "Không... Không!" Lâm Uyển Bạch cuống quýt lắc đầu. Cô cúi xuống nhìn mình đang không một mảnh vải, sợ một giây nữa anh thật sự lôi mình vào phòng tắm. Cô cắn răng, đành giữ chặt hai mép trái phải của chiếc chăn, cố gắng bọc kín cơ thể. Khi chắc chắn không hở ra chút nào, cô mới lê dép đi vào phòng tắm. Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nhìn theo, phát từ mấy tiếng hậm hừ từ trong mũi. Có chỗ nào trên người cô mà anh chưa thấy, chưa sờ cơ chứ? Bây giờ mới nghĩ tới việc phòng anh, thừa thãi! Anh nhìn cô rõ ràng đã quấn chăn kín người như một con chim cánh cụt, nhưng vẫn loẹt quẹt dép thê thảm đi qua mình, rồi đóng kín cửa phòng tắm lại. Hoắc Trường Uyên đang định quay đi thì cánh cửa phòng tắm lại bị mở ra lần nữa. "À..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, lạch bạch đi ra ngoài, ngượng ngập nói: "Quên lấy quần áo rồi..." Cô ôm đống quần áo trên sofa nằm tối qua lên, sắp úp mặt vào đống quần áo tới nơi, chuồn vào trong phòng tắm với tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy. Bên ngoài cánh cửa phòng tắm được dán giấy cát, tiếng cười thầm của Hoắc Trường Uyên bật ra. Hức hức... Lâm Uyển Bạch gục đầu lên tường gạch. Khi tắm xong đi ra ngoài, cô còn đặc biệt dọn sạch sẽ phòng tắm, đặt đúng mọi thứ về vị trí cũ, như chưa hề có ai xuất hiện vậy. Trong phòng chỉ còn lại mình cô, Lâm Uyển Bạch quét mắt nhìn đống giấy vệ sinh lộn xộn dưới sàn, hít sâu một hơi. Cô từ trên gác đi xuống, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang ngồi trong phòng khách. Anh đã thay quần áo, vì ở trong nhà, bên trên anh chỉ mặc chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, bên dưới là chiếc quần Âu đen thẳng tắp. Lâm Uyển Bạch khẽ khàng đi tới, lên tiếng có phần sốt sắng: "Anh Hoắc..." Hoắc Trường Uyên ngẩng đầu khỏi tờ báo, đồng thời đặt tách café trong tay xuống. "Phía bệnh viện..." "Tôi đã gọi điện thoại rồi." Nghe xong, trái tim căng thẳng của Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng được hạ xuống. Liếm liếm môi, cô lẳng lặng cuộn chặt bàn tay lạnh lại: "Anh từng nói... chỉ cần tôi đồng ý, mọi lời hứa lúc trước của anh đều có hiệu lực." "Phải." Hoắc Trường Uyên gật đầu. "Anh nói mỗi tháng có thể cho tôi hai mươi vạn." Giọng Lâm Uyển Bạch càng lúc càng thấp xuống, tựa hồ chỉ còn tiếng thở khẽ khàng. Cuộc đàm phán như vậy khiến cô cảm thấy hèn hạ không còn chỗ đứng, nhưng nếu đã lựa chọn đi tới bước này thì nên đối mặt với sự thật. "Phải." Hoắc Trường Uyên vẫn gật đầu như ban nãy. Ngay lập tức, anh rút từ trong ví ra một chiếc thẻ, ấn hai ngón tay lên rồi đẩy tới trước mặt cô: "Em cầm tạm chiếc thẻ này, sau này mỗi tháng tôi sẽ bảo Giang Phóng chuyển vào đó hai mươi vạn, mật khẩu là sáu số chín." Lâm Uyển Bạch cầm chiếc thẻ lên, chi phí mổ của bà ngoại không phải lo lắng nữa rồi. Giây phút đáng lẽ phải cảm thấy thoải mái và vui vẻ, nhưng cô không cười nổi. Một chiếc thẻ nhẹ tênh nhưng sao thấy nó nặng trình trịch. "Còn gì muốn bổ sung không?" Hoắc Trường Uyên cầm tách café lên, chất lỏng màu đen đặc bên trong không được cho thêm dù chỉ nửa viên đường, soi rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Anh kiên nhẫn đưa lên môi chờ đợi. Lát sau, Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại: "Nếu không còn gì thì tới lượt tôi nói." Cả người Lâm Uyển Bạch lại căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng tạm ngừng. "Tôi chỉ yêu cầu đúng một việc, gọi là tới." Hoắc Trường Uyên nhìn cô chằm chằm, trầm giọng. Gọi là tới... Vậy có nghĩa là một thời gian rất dài sau này, cơ thể cô sẽ không còn thuộc về mình nữa. Lâm Uyển Bạch chậm chạp gật đầu: "... Được." Hoắc Trường Uyên không nói thêm gì nữa, chỉ đưa cho cô một chiếc chìa khóa chống trộm. Ngồi lâu trên chiếc sofa bằng da thật, nơi lõm xuống tựa hồ sắp rơi thẳng tuột, cộng thêm việc hôm qua họ còn mãnh liệt ở đây. Lâm Uyển Bạch ngồi không yên nữa, cô đứng lên khô miệng nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải đi làm rồi..." Nói xong, cô cúi đầu chạy bước nhỏ về phía cửa chính. Khi cô cúi người xỏ chân vào đôi giày búp bê, đằng sau có những bước chân trầm ổn vang lên. "Tôi đưa em đi." ~Hết chương 37~