Xin Hãy Ôm Em
Chương 317
Ông Lê nghe thấy vậy bèn nhìn theo, nhưng sắc mặt không có gì thay đổi, gần như không cần suy nghĩ đã cười ha ha: "Không sao! Giang Nam lúc trước từng ra nước ngoài du học mấy năm, tiếp nhận không ít văn hóa phương Tây, tư tưởng cực kỳ rộng mở, những chuyện như thế này nó sẽ không để ý chút nào đâu!"
"..." Hoắc Chấn quả thực không còn lời nào để phản bác.
Tới khi Lâm Uyển Bạch dẫn bánh bao nhỏ đã giải quyết xong nhu cầu cá nhân cùng Lê Giang Nam bám theo như một cái đuôi trở về, bên bờ sông, trong xô của Hoắc Chấn đã có thêm một con cá, chỉ có điều không hiểu tại sao sắc mặt ông không được vui cho lắm.
Ngược lại ông Lê ở một phía khác đến bây giờ vẫn chưa được câu con cá nào nhưng nụ cười thì đong đầy gương mặt.
Gần đến chập tối, trận địa được di chuyển vào nhà hàng bên trong khu câu cá.
Người phục vụ bê khay trà đã pha xong lên. Trong phòng VIP được sắp xếp kiểu bàn tròn. Ông Lê và cháu ngoại Lê Giang Nam ngồi cạnh nhau, còn bánh bao nhỏ thì được Hoắc Chấn gọi ngồi sát cạnh mình, tựa như hình thành lên hai chiến tuyến, còn một mình cô ngồi ở giữa.
Lâm Uyển Bạch ngồi thẳng người lên một chút, bỗng dưng có cảm giác gượng gạo.
Bê tách trà trước mặt lên uống một ngụm, cô cụp mắt xuống, âm thầm liếc nhìn từ một Lê Giang Nam từ đầu đến cuối chưa hề dời mắt khỏi mình đến ông Lê cũng đang uống trà, cuối cùng dừng lại trên người Hoắc Chấn.
Lâm Uyển Bạch có thể cảm nhận được, dường như từ lúc câu cá, tâm trạng Hoắc Chấn đã không vui.
Gương mặt vốn đã không hay cười lúc này trông càng nghiêm nghị hơn, hơn nữa còn hơi sa sầm lại, thật sự hoàn toàn trái ngược với một ông Lê luôn cười khoái trá.
Không cẩn thận chạm phải ánh mắt đối phương, sống lưng cô đờ ra, cô bất giác nuốt nước bọt. Cô nghĩ bụng, chắc là mình chưa chọc ghẹo gì ông, vả lại việc mình xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì ông ép mình tới...
Hoắc Chấn buông tay ra khỏi đầu cháu nội, bỗng nhiên lên tiếng hỏi cô: "Chẳng phải cô đã gọi điện cho Trường Uyên rồi sao? Sao nó vẫn chưa đến?"
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch há hốc miệng.
Một tiếng đồng hồ trước, cô đúng là đã nói chuyện điện thoại với Hoắc Trường Uyên, nhưng không phải cô gọi cho anh mà là anh sau khi đọc được tin nhắn của cô, lập tức gọi lại. Biết tình hình bên phía cô, dĩ nhiên anh không thể tiếp tục ở lại công ty được nữa.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Không đợi cô lên tiếng trả lời, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Ngoài người nhân viên bưng đồ ăn lên, phía sau còn có một bóng dáng cao lớn khác, chính là Hoắc Trường Uyên mà họ vừa nhắc đến. Anh mặc chiếc vest thủ công màu đen, cà vạt thắt nghiêm chỉnh. Tính theo thời gian, có lẽ sau khi ngắt máy anh đã lập tức lái xe tới đây!
Sau khi vào, Hoắc Trường Uyên đi thẳng tới bên cạnh Lâm Uyển Bạch, lòng bàn tay đặt lên vai cô một cách rất tự nhiên.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay anh.
"Papa~"
Bánh bao nhỏ cất tiếng gọi.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười, lần lượt chào hỏi ông Lê và Lê Giang Nam, sau đó kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Khi Hoắc Chấn nhìn thấy một chút hụt hẫng thoáng qua gương mặt hai ông cháu nhà kia, sắc mặt ông bỗng dưng ấm áp trở lại hơn nhiều, lòng cũng thoải mái hẳn, vui vẻ dặn dò người phục vụ: "Phiền cậu lấy thêm một bộ bát đũa!"
"Dạ vâng, phiền ông đợi một chút!" Người phục vụ mỉm cười đáp lại.
Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhìn nhanh những người đang ngồi trên bàn. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà không chỉ Hoắc Trường Uyên, bánh bao nhỏ, cả Hoắc Chân, ba người già trung trẻ đều toát ra cảm giác như sắp đánh nhau...
Một bữa cơm cảm ơn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt đi ra khỏi khu câu cá.
Ông Lê là khách, sau khi tiễn hai ông cháu họ vào xe rời đi, trước cửa vườn câu chỉ còn lại một gia đình ba người và Hoắc Chấn.
Người tài xế đã mở sẵn cửa sau. Vì Hoắc Trường Uyên cũng lái xe tới đây, nên dĩ nhiên Lâm Uyển Bạch sẽ dẫn theo bánh bao nhỏ ngồi xe của anh trở về nhà. Cô cúi đầu nói một câu: "Bảo bối, chào tạm biệt ông nội đi!"
"Cháu chào ông nội~" Bánh bao nhỏ lập tức ngoan ngoãn giơ tay lên vẫy.
"Cháu ngoan!" Hoắc Chấn hiền từ gật đầu.
Khi đi ngang qua bên cạnh cô, bước chân của ông chợt khựng lại. Ông một lần nữa nhìn về hướng hai ông cháu họ Lê vừa đi khuất, nhìn cô có phần ngập ngừng như muốn nói gì. Nhíu mày một lúc, cuối cùng ông nghiêm giọng lên tiếng: "Nếu cô đã theo Trường Uyên, hai đứa cũng đã có con, thì không được thay lòng đổi dạ!"
Lâm Uyển Bạch: "..."
Sau khi trở về biệt thự, đêm đã khuya.
Hoắc Trường Uyên từ trong phòng tắm đi ra, thấy Lâm Uyển Bạch dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ xong đang nằm bò trên giường. Một khuỷu tay chống lên mặt, mái tóc dài xõa sau gáy che đi toàn bộ sống lưng. Dưới ánh đèn, trông làn da của cô càng thêm trắng trẻo.
Bỗng dưng anh nuốt nước bọt, cơ thể vừa tắm xong đã lại nóng rực lên.
Anh đi qua, lật người cô lại, ngoài việc né tránh vết thương của cô bị đè, anh càng chú trọng ngăn chặn ánh mắt của mình, để cơ thể cô đỡ phải chịu tội.
Hoắc Trường Uyên vén chăn lên nằm vào. Sau khi tắt đèn, anh ôm cô vào lòng, chủ động nhắc lại chuyện xảy ra chiều nay: "Sau này nếu em không muốn gặp bố anh thì đừng để ông vào nhà!"
"Như vậy không hay đâu..." Lâm Uyển Bạch hoảng hốt.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Thấy lòng bàn tay anh luồn vào trong qua lớp áo ngủ, vuốt ve vị trí gần chỗ mổ dưới ngực phải, cô bất giác ngẩng đầu nói: "À, ngày mai phải đến bệnh viện tháo chỉ phải không?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên trầm ngâm giây lát rồi tính toán ngày tháng trong lòng, sau đó nói: "Sáng mai anh đi với em."
"Không cần đâu, em tự đi cũng được!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
"Ngủ đi." Hoắc Trường Uyên giơ tay che mắt cô lại, sau đó nói như ra lệnh cho con nít.
Lâm Uyển Bạch thấy anh không định đáp lời mình, cũng hiểu chuyện này anh đã quyết.
Đôi mắt bị bàn tay vừa khô vừa nóng của anh che chặt, cô chớp chớp, lông mi cọ nhẹ qua lòng bàn tay anh. Cô bèn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của anh, có chút khó chịu: "Đừng ghẹo anh!"
"..." Lâm Uyển Bạch oan uổng chết người.
...
Sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên quả nhiên hoãn mọi lịch trình buổi sáng, ăn sáng xong liền cùng cô tới bệnh viện.
Ngoài việc tháo chỉ, anh còn cùng cô làm thêm một lần kiểm tra nữa mới yên tâm. Sau đó họ ngồi trong văn phòng của bác sỹ. Sau khi bác sỹ xem xong kết quả, bèn cười nói với họ: "Sức khỏe của cô Lâm rất tốt, bây giờ cũng đã hồi phục rất ổn, có thể yên tâm!"
"Cảm ơn bác sỹ!" Lâm Uyển Bạch cảm kích nói.
"Không cần cảm ơn, đều là việc chúng tôi nên làm thôi!" Bác sỹ cười.
Tiếp theo đó, ngoài việc kê một số loại thuốc có tác dụng phục hồi sức khỏe, bác sỹ còn dặn dò họ một số chuyện cần lưu ý sau khi về nhà.
Lâm Uyển Bạch nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật gù phụ họa. Cô đang chuẩn bị đón lấy đơn thuốc bác sỹ mới kê thì Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh bỗng hỏi một câu: "Bác sỹ, bây giờ đã có thể thực hiện một số vận động kịch liệt chưa?"
Lâm Uyển Bạch chỉ cảm giác mặt mình bỗng chốc nóng bừng.
Vận động kịch liệt...
Tuy rằng nói rất khéo léo nhưng ai không biết ám chỉ điều gì...
Lâm Uyển Bạch lập tức cúi gằm, trong tầm mắt, cô vẫn nhìn thấy cô y tá trưởng đứng bên cạnh đỏ bừng mặt theo.
"Trước mắt e là không được!" Có lẽ bác sỹ cũng là nam giới như anh lại đã có gia đình, chỉ sau giây lát ngượng ngập, ông đã lắc đầu giải thích: "Lúc phẫu thuật chí ít đã khâu bốn lớp. Tuy rằng hôm nay đã tháo chỉ lớp da ngoài cùng nhưng tổ chức bên trong vẫn đang tiếp tục phục hồi. Vết mổ muốn hồi phục cũng cần một khoảng thời gian. Thời điểm này chúng tôi không khuyên anh chị tiến hành vận động kịch liệt, rất dễ tạo ra vết rách bên trong vết mổ. Gì thì gì cũng phải đợi một tháng sau!"
"Phải một tháng sau, lâu vậy sao!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Sau khi phẫu thuật anh dù có điên cuồng sốt sắng đến mấy cũng kiên trì không chạm vào cô. Đã nhịn lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đợi được tới ngày tháo chỉ, không ngờ vẫn phải tiếp tục đợi.
Ngữ khí ai oán trong câu nói ấy quá nồng đậm, gần như che lấp cả văn phòng.
Bác sỹ dè dặt cười hai tiếng, ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nếu hai người vô cùng bức thiết... Khụ, thật ra nửa tháng cũng được, nhưng phải cực kỳ chú ý, nhất là về phương diện tư thế, phải lựa chọn một số tư thế không gây áp lực cho vết mổ..."
Đầu Lâm Uyển Bạch đã hoàn toàn không ngẩng lên được nữa. Đường cong sau gáy của cô đã đỏ bừng.
Nếu có thể, cô muốn thẳng thừng bốc hơi thành không khí!
Chẳng trách anh khăng khăng đòi đi cùng cô tới tháo chỉ, ngoài việc không yên tâm, còn là muốn hỏi rõ chuyện này...
Lâm Uyển Bạch gần như có thể đọc được mấy chữ "Thanh niên đúng là "tinh lực" dồi dào" từ gương mặt của bác sỹ và y tá trưởng. Ra khỏi văn phòng, cô chống tay lên trán, gần như phóng đi như bay, muốn tức tốc rời khỏi với tốc độ nhanh nhất.
Đến tận khi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, cô mới dám ngẩng đầu lên.
Một người nữa cũng nhíu chặt mày như cô là Hoắc Trường Uyên. Anh vẫn còn canh cánh trong lòng câu nói của bác sỹ, bờ môi mím lại thành một đường thẳng, giọng buồn bực: "Còn hai tuần nữa mới được."
"..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Nhìn thấy dáng vẻ sầu khổ rầu rĩ của anh, cô buột miệng nói một câu: "Mới đợi có nửa tháng anh đã chịu không nổi. Nếu định sinh con nữa, còn phải đợi lâu hơn thế này nhiều, ba tháng đầu tiên tuyệt đối không được..."
"Lâu vậy sao?" Hoắc Trường Uyên thảng thốt.
Dường như chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này nên bây giờ nghe thấy cô nói vậy, anh có vẻ khó tin.
"Đâu chỉ vậy, sinh xong cũng không thể lập tức làm..." Lâm Uyển Bạch thành thật nói xong, nhìn thấy mặt anh đã nhăn tít lại như có thể kẹp chết một con ruồi, cô cố tình hỏi anh: "Vậy anh còn muốn sinh con gái nữa hay không?"
Hoắc Trường Uyên bứt rứt nhưng quyết tâm có cả trai lẫn gái vẫn không suy suyển: "Sinh!"
Khóe miệng Lâm Uyển Bạch căng ra, cô không nhịn được phì cười thành tiếng. Thật sự là bởi ngữ khí của anh khi nói câu ấy quá ấm sức, có cảm giác như đây là con đường mình đã chọn, dù có quỳ mà đi cũng phải đi tới cùng...
Ngay sau đó, cô lại cảm thấy xấu hổ, tự dưng mình lại bị anh dẫn dắt, thảo luận mấy vấn đề tế nhị ấy giữa thanh thiên bạch nhất. Cũng may người tới bệnh viện đi lại vội vàng, không ai chú ý tới nội dung họ bàn luận.
Cô quay người định mau chóng rời đi, chợt đập vào mắt một bóng dáng quen thuộc.
Tần Tư Niên mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong vẫn là chiếc áo phẫu thuật màu xanh lục chưa cởi ra. Có vẻ như anh ấy vừa hoàn thành xong một ca mổ chưa lâu, một tay đút vào túi áo trước, tay kia kẹp một điếu thuốc, miệng còn phì phèo khói.
"Bác sỹ Tần!" Lâm Uyển Bạch bấy giờ mới chợt nhớ ra, đây chính là bệnh viện tư nơi Tần Tư Niên làm việc.
Trước đó không giáp mặt là vì những ngày phẫu thuật lại trùng hợp là dịp Tần Tư Niên đuổi theo Tang Hiểu Du đi Nam Phi. Tới buổi tối hôm cô ra viện, cũng mới là ngày biết tin anh ấy trở về từ Hoắc Trường Uyên...
Cộng lại thật ra cũng chỉ mới hơn chục ngày, nhưng Lâm Uyển Bạch cảm nhận được rõ ràng, Tần Tư Niên ở trước mắt như gầy rộc đi rất nhiều, xương gò má lộ rõ.
Đôi mắt hoa đào ấy vẫn rất hút hồn người đối diện, khi nhìn lướt qua gương mặt anh ấy vẫn bất giác ngơ ngẩn, nhưng chẳng hiểu từ đâu lại có một cảm giác đau lòng, giống như một thanh sắt lạnh đã trải qua muôn vàn lần tôi luyện, im lặng và cô độc, không còn chút nhiệt thành nào.
"Hai người đang...?" Tần Tư Niên đã đi tới trước mặt họ.
Hoắc Trường Uyên trả lời thay cô, chỉ giải thích đơn giản: "Mấy hôm trước cô ấy có làm phẫu thuật, hôm nay qua tháo chỉ."
"Không sao chứ?" Tần Tư Niên vội hỏi.
"Không sao!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười lắc đầu.
Nghe xong, Tần Tư Niên thở phào, gật đầu: "Vậy thì tốt. Tôi vừa mổ xong một ca, rảnh rỗi nên xuống sân đi tản bộ, nghỉ ngơi một chút. Lát nữa vẫn còn hai ca khác."
Nói xong, anh ấy giơ bàn tay buông thõng, đưa lên khóe miệng.
Lâm Uyển Bạch cũng vô thức nhìn theo động tác của anh ấy. Khi nhìn thấy đầu ngón tay kẹp điếu thuốc của anh ấy hơi run rẩy, cô chợt giật mình: "Bác sỹ Tần, tay của anh..."
"Không sao, chỉ là làm phẫu thuật hơi nhiều nên hơi chuột rút thôi!" Tần Tư Niên tươi cười giải thích.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, không tránh khỏi cảm thấy anh ấy hơi vất vả quá, nhưng cũng lại có cảm giác anh ấy đang dùng công việc để làm tê dại điều gì đó.
"Cậu hút một điếu không?" Tần Tư Niên quay sang nhìn bạn.
"Thôi khỏi." Hoắc Trường Uyên không nhận, thực tế là đã một thời gian dài rồi anh không còn hút thuốc nữa.
Tần Tư Niên nhướng mày, nhớ ra nguyên nhân anh không hút thuốc là vì muốn sinh thêm một cô con gái. Nghĩ đến con, anh ấy cũng bất giác nhớ về sinh mạng bé nhỏ không có duyên với mình, trái tim chợt đau thắt lại, sau đó lan ra chỉ toàn đắng chát.
Anh ấy ném phần điếu thuốc còn lại xuống đất, dùng giày da từ từ giẫm nát, sau đó nhặt đầu lọc vứt vào sọt rác. Làm xong một loạt công việc ấy, Tần Tư Niên ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ bâng quơ: "Cô Lâm, Cá vàng có liên lạc với cô không?"
"Chúng tôi có nói chuyện qua mạng..." Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời.
"Ồ." Tần Tư Niên gật đầu, im lặng mấy giây rồi hỏi một câu: "Cô ấy vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe..." Lâm Uyển Bạch ngập ngừng đáp.
Cô biết, chẳng qua anh ấy muốn hỏi cuộc sống một mình của Tang Hiểu Du ở Nam Phi sau khi anh ấy về nước. Cô cũng không biết câu trả lời này đã hoàn hảo nhất chưa, chỉ cố gắng đáp theo lời anh ấy.
Tần Tư Niên cười khẽ, không nói gì, rút bao thuốc trong túi áo blouse ra, châm một điếu khác, nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi còn phải quay về chuẩn bị cho ca mổ, không nói thêm được! Hai người cũng mau về nhà đi!"
Hoắc Trường Uyên mỉm cười: "Tư Niên, có gì gọi điện."
"Ừm!" Tần Tư Niên gật đầu.
Khi được dắt tay đi về phía bãi đậu xe, Lâm Uyển Bạch vô thức quay đầu.
Cô nhìn thấy Tần Tư Niên không đi vào tòa nhà ngay mà vẫn đứng đó hút thuốc. Cơ thể cao gầy đứng dưới ánh nắng, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót và bầu trời xa xăm. Một cơn gió thổi qua, làn khói trắng vấn vít bay cao, nhưng ánh mắt anh ấy thì không có tiêu cự...
...
Sau bữa sáng, Lâm Uyển Bạch dắt bánh bao nhỏ ra khỏi phòng ăn.
Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã ăn sáng xong trước mẹ con họ, ngồi trên sofa, cà vạt đã thắt sẵn, áo vest vắt trên tay vịn sofa bên cạnh. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.
Lâm Uyển Bạch buông tay bánh bao nhỏ ra một cách hèn mọn, di chuyển về phía anh: "Sao vậy?"
Hoắc Trường Uyên kéo cô tới bên cạnh mình rồi nói: "Hôm nay chú Lục xuất viện."
"Đã có thể ra viện rồi ư?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên trả lời: "Tháo chỉ rồi bình phục rất nhanh, nhưng vẫn phải thường xuyên tới bệnh viện kiểm tra, tiếp tục điều trị bằng thuốc."
Lâm Uyển Bạch gật đầu theo.
Hoắc Trường Uyên khoác tay lên vai cô, mỉm cười hỏi: "Uyển Uyển, em muốn tới đón chú ấy ra viện không. Nếu muốn, anh đi cùng em."
"Em nghĩ là thôi!" Lâm Uyển Bạch suy nghĩ một chút rồi từ chối: "Gọi một cuộc điện thoại là được rồi."
Hai lần gặp mặt trước đó, Nguyễn Chính Mai đều ra khỏi phòng bệnh tránh mặt, e rằng trong lòng chẳng thoải mái gì. Hơn nữa ra viện là trở về nhà họ Lục, vợ con ông đều đủ cả, cô vẫn không muốn xen vào.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp lại.
Bên kia, Lục Học Lâm ra viện trở về nhà họ Lục.
Lục Chính Mai đứng bên dìu ông suốt dọc đường, người làm đều đứng cả trong nhà đón, bận rộn trước sau.
Lúc trước bỗng dưng đổ bệnh, ngất xỉu tại nhà rồi lại nằm trong phòng ICU mấy ngày liền, Lục Học Lâm không dám nghĩ mình còn trở về nhà được. Bây giờ bệnh tình đã qua khỏi, trong lòng ông cũng cảm khái muôn phần. Nhìn sang người vợ đứng bên, ông chân thành nói một câu: "Tiểu Mai, khoảng thời gian này vất vả cho bà rồi!"
"Ông à, ông nói gì vậy. Chúng ta là vợ chồng, đâu cần mấy lời khách khí đó!" Nguyễn Chính Mai cười dịu dàng.
Lục Học Lâm gật đầu, sau đó vẫy tay với cô con gái cũng đón mình ra viện: "Tịnh Tuyết, con cũng qua đây!"
Tới khi Lục Tịnh Tuyết cũng đã ngồi xuống sofa, ông nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Tiểu Mai, Tịnh Tuyết, bây giờ tôi có chuyện này muốn bàn bạc với hai mẹ con!"
"Bố, có chuyện gì thế ạ?" Lục Tịnh Tuyết hiếm khi thấy bố mình nghiêm nghị như vậy, bèn hỏi với vẻ khó hiểu.
Nguyễn Chính Mai nhíu mày, có một linh cảm chẳng lành.
"Uyển Bạch và tôi là quan hệ cha con, hai mẹ con đã biết cả." Lục Học Lâm hơi ngừng lại, trong giọng nói xen lẫn áy náy và tự trách: "Bao năm qua tôi để nó thiệt thòi quá nhiều, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Bây giờ tôi cũng chỉ biết cố gắng hết sức có thể để bù đắp cho nó. Thế nên, tôi định sẽ thêm tên của nó vào gia phả! Tôi đã tìm người trong ngành, những tài liệu cụ thể đều đã chuẩn bị xong."
Gương mặt Nguyễn Chính Mai và Lục Tịnh Tuyết đồng thời biến sắc.
Đây đâu còn là thương lượng chứ?
Rõ ràng ông đã đưa ra quyết định, hơn nữa còn chuẩn bị xong xuôi hết cả, chỉ thông báo với hai mẹ con họ mà thôi!
Nguyễn Chính Mai có một ngọn lửa bùng lên trong lòng, hỏi một câu kỳ quái: "Ông à, phải chăng ông định đón con bé đó tới ở nhà họ Lục?"
Lục Học Lâm lắc đầu, nhíu mày: "Tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của nó."
Tuy rằng ông rất muốn nhận lại con gái mình, thậm chí rất muốn chung sống với con, nhưng như vậy việc sống với vợ con hiện tại sẽ nảy sinh vấn đề. Hơn nữa hai cô con gái còn từng dính líu tới một người đàn ông. Mối quan hệ này nói gì thì nói cũng đều rất phức tạp. Thậm chí bây giờ Lâm Uyển Bạch còn đang sống với Hoắc Trường Uyên, có con trai, cũng không thể chuyển tới nhà họ Lục được.
Nguyễn Chính Mai nghe xong lời chồng, suýt chút nữa tức phát ngất.
Lên trên gác, hai mẹ con vào cả trong phòng Lục Tịnh Tuyết. Sau khi khóa trái cửa lại, Lục Tịnh Tuyết bắt đầu bùng nổ: "Mẹ, Lâm Uyển Bạch có phải kiếp trước có thù với con không! Cô ta không những giật người đàn ông của con, bây giờ lại giật cả bố của con?"
Mặt Nguyễn Chính Mai cũng lạnh như băng, đâu phải không giật chồng bà ta.
"Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao, con thật sự hận cô ta muốn chết!" Lục Tịnh Tuyết nhào vào lòng Nguyễn Chính Mai, gục xuống đầu giường.
"Bây giờ nói mấy chuyện này thì ích gì, từ lúc con nhỏ đó chạy tới hiến gan cho bố con, mẹ đã biết chuyện lớn không hay, biết ngay sẽ có ngày này!" Nguyễn Chính Mai lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi.
Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn việc trong lòng chồng có người đàn bà khác, sống một cuộc sống "tương kính như tân" có vẻ hòa hợp trong mắt người ngoài. Thật ra nỗi khổ bên trong chỉ có bản thân mình biết. Người đàn bà đó đã chết nhiều năm, không ngờ đến bây giờ vẫn có thể làm dậy sóng.
Nguyễn Chính Mai cuộn chặt tay lại, ánh mắt âm u nói: "Điều mẹ hối hận nhất chính là ngày xưa mềm lòng để bà ta giữ lại đứa bé!"
...
Đêm khuya lung linh.
Hoắc Trường Uyên vừa về đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy cô gái của mình ngồi co người trên chiếc sofa đơn, ôm đầu gối, tựa cằm ở đó ngẩn người.
Anh đi qua, búng thẳng vào trán cô.
"Không ngủ đi còn ngồi suy nghĩ gì đó?"
Một âm thanh giòn tan vang lên, Lâm Uyển Bạch đau đớn ôm trán. Cô ngước mắt nhìn anh: "Hoắc Trường Uyên, anh tăng ca xong rồi sao?"
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng cô đồng thời vươn tay níu lấy vạt áo vest của anh, ghé đầu vào ngửi ngửi, xác nhận không có mùi rượu mới yên tâm.
Được anh bế đặt lên đầu gối, Lâm Uyển Bạch theo đà vòng tay ôm cổ anh: "Hôm nay bố gọi điện thoại cho em, nói thứ Sáu này nhà họ Lục tổ chức tiệc, muốn em qua tham gia với tư cách con gái..."
"Chuyện nhà họ Lục tổ chức tiệc anh đã biết." Nói xong, Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Em đồng ý rồi sao?"
Lâm Uyển Bạch khẽ "ừm" một tiếng, cụp mắt xuống nói: "Em không muốn khiến ông thất vọng."
Thật ra cô không muốn đi, nhưng nghĩ tới chuyện Lục Học Lâm vừa làm phẫu thuật xong, bố con cũng mới nhận nhau, cô không muốn làm hỏng tâm trạng của đối phương, thế nên băn khoăn một lúc vẫn đồng ý.
Lâm Uyển Bạch lại ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú: "Hoắc Trường Uyên, hôm đó anh có việc sao? Anh sẽ đi cùng em chứ..."
"Còn chưa biết anh có đồng ý không, em đã tự quyết định vậy à?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch hơi hụt hẫng nhưng cũng không cưỡng ép.
Trước mắt bất ngờ xuất hiện thêm một chiếc hộp, cô nghi hoặc hỏi: "Đây là gì?"
"Mở ra xem đi." Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Lâm Uyển Bạch nghe lời mở hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu trắng. Cô vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: "Mua cho em sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu: "Tham gia mấy buổi tiệc kiểu này cần mặc lễ phục, em mặc thử xem có vừa không."
Lâm Uyển Bạch cắn môi, nũng nịu nhìn anh.
Chắc chắn ban nãy anh cố tình. Anh đâu có không đồng ý, đến trang phục cũng chuẩn bị sẵn cho cô rồi.
Bờ môi chợt nóng lên, cô nghe thấy chất giọng trầm của anh: "Đừng lo lắng, dù là lúc nào, dù đi tới đây, anh cũng sẽ ở bên em."
Trái tim Lâm Uyển Bạch vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Cô cầm bộ váy đi vào phòng thay đồ. Tới khi cô thay xong, đứng ra trước gương, đằng sau không biết Hoắc Trường Uyên đã đi tới từ lúc nào. Cô vội quay người hỏi anh: "Thế nào, có đẹp không?"
"Đẹp lắm." Hoắc Trường Uyên khàn giọng: "Anh rất muốn xé rách nó."
Khi Lâm Uyển Bạch vừa thay vào, tự ngắm mình trong gương trong phút chốc cũng không thể dời mắt.
Chất liệu voan lụa màu trắng mềm mại trượt theo dáng người, phía trước và phía sau vừa vặn dính sát vào cơ thể cô. Tuy rằng thiết kế phần ngực và lưng đều rất kín đáo, không có quá nhiều phần hở ra nhưng vạt váy lại là kiểu không quy chuẩn. Chỉ cần bước đi nhẹ nhàng cũng lộ một chút bắp chân, cao quý mà không quá đỏng đảnh.
Hơn nữa size số của chiếc váy quá vừa vặn, cứ như đo người cô mà may vậy. Cô dám khẳng định, chắc chắn anh đích thân đi mua, vì chỉ có anh nắm rõ cơ thể cô trong lòng bàn tay.
Ngoài cảm giác xấu hổ ra, phần nhiều là ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Cô ít khi mặc như thế này, hình như phải tận bốn năm trước khi họ vẫn còn quan hệ giao dịch, cô từng mặc như thế đi tiếp khách với anh một lần.
Đến khi nghe xong câu nói của anh, vành tai cô càng nóng rần lên.
Hoắc Trường Uyên đã đi tới bên cạnh cô, bàn tay lớn áp sát sống lưng cô trượt xuống vòng eo. Xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến cả người anh căng cứng, nhất là khi ánh mắt cô nhìn qua. Tựa hồ có một bàn tay nhỏ nhắn cứ thế chọc vào chỗ ngứa nhất trong lòng anh.
Lúc này anh quả thực chỉ có một suy nghĩ, muốn xé rách bộ lễ phục và xé toang cả cô nữa.
Cảm nhận được bụng ngón tay của anh vân vê qua lớp vải, Lâm Uyển Bạch hoảng hốt né sang bên cạnh, sợ anh thật sự nói được làm được, một giây sau sẽ cho chiếc váy tan thành bốn mảnh: "Anh đừng! Xé thật tới lúc đó lại không có váy mà mặc..."
Giọng Hoắc Trường Uyên càng khàn hơn: "Vậy thì cởi ra, em còn mặc tiếp, anh sợ anh không kiểm soát được bản thân mất!"
Anh không sợ váy rách, vì váy rách sẽ mua lại được. Chủ yếu là bác sỹ đã đặc biệt dặn dò, hiện tại cơ thể cô không chịu nổi vận động kịch liệt, cứ tiếp tục thế này, người khổ sở e rằng chỉ có mình anh.
"Ơ, cởi luôn ra sao?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên hít sâu.
Tiểu yêu tinh này!
Cởi thẳng tại đây, há chẳng phải muốn cướp mạng anh?
"Thay quần áo ngủ vào!" Anh nghiến răng kèn kẹt.
Lâm Uyển Bạch giả vờ hiểu ra: "Ồ~"
Thay quần áo ngủ xong, cô bước từ phòng thay đồ ra. Quả nhiên thấy cửa phòng tắm đã sáng đèn, anh đã chạy đi tắm rồi.
Mỗi lần nhìn thấy anh hứng lên mà không được thỏa mãn, Lâm Uyển Bạch lại muốn chọc anh. Có điều cô không dám quá đáng, bằng không sẽ có ngày anh cho cô biết mặt!
...
Tối thứ Sáu, Hoắc Trường Uyên đích thân lái xe đưa cô tới khách sạn tổ chức tiệc.
Nhà họ Lục bỏ ra số tiền lớn, bao trọn tầng trên cùng của khách sạn. Bên ngoài đỗ cả một hàng xe sang trọng. Bình thường, những bữa tiệc kiểu này nhà họ Hoắc sẽ được mời, nhưng vì hôn sự hai nhà đã hủy bỏ, Hoắc Chấn khó tránh khỏi ngượng ngập, thế nên chỉ có Hoắc Trường Uyên đi thay.
Lâm Uyển Bạch hiểu, đương nhiên anh có thể không tới, nhưng anh muốn đi cùng cô.
Cửa xe mở ra, Hoắc Trường Uyên từ vòng qua đầu xe, giúp cô xách vạt váy dài phía sau, hoàn toàn không hề cảm thấy chuyện mất mặt hay như thế nào. Cô chợt mỉm cười với anh: "Chúng ta vào trong thôi!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gập cánh tay xuống.
Họ đi thang máy tới thẳng tầng trên cùng. Chưa đi được mấy bước đã tới cửa vào sảnh tiệc. Hai bên lần lượt có hai người phục vụ nam ăn mặc chỉnh tề, tay đeo găng trắng. Sau khi đưa thiệp mời, họ được vào trong.
Bên trong, bữa tiệc đã bắt đầu. Dưới chiếc đèn thủy tinh khổng lồ, ánh sáng đan cài, những bóng người xúng xính lại qua.
Lâm Uyển Bạch âm thầm hít sâu một hơi. Nói thật lòng, cô ít nhiều hơi rén trước những buổi tiệc kiểu này. Cũng may bên cạnh có Hoắc Trường Uyên, chút sợ sệt ấy cũng nhanh chóng tan biến.
Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên nhíu mày, khó chịu nói một câu: "Sao đi tới đâu cũng có anh ta vậy!"
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch nhìn theo hướng anh nhìn, thấy giữa đám đông, Lê Giang Nam đang cầm một ly champaigne đứng đó. Điều trùng hợp là, anh ấy cũng mặc một bộ vest trắng đồng màu với cô, gương mặt điển trai, khi cười trông sáng ngời, giống như một vị hoàng tử thời trung cổ vậy.
Một buổi tiệc thượng lưu như thế này, anh ấy xuất hiện thật ra cũng không bất ngờ.
"Bộ quần áo của cậu ta, thật xấu xí!" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng.
Đẹp trai lắm mà...
Lâm Uyển Bạch liếm môi. Đương nhiên cô không dại, câu này chỉ dám khen trong lòng.
Với tư cách là phu nhân nhà họ Lục cũng là chủ nhân buổi tiệc, mỗi một vị khách tiến tới chào hỏi, Nguyễn Chính Mai đều đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Nhưng chỉ có mình cô biết, nụ cười của bà ta khiên cưỡng đến thế nào.
Từ lúc Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên tiến vào, bà ta đã chú ý thấy họ.
Tuy rằng Lục Học Lâm không giương cờ gõ trống thông báo Lâm Uyển Bạch là con gái ông cho tất cả mọi người biết. Nhưng việc ông mời cô tới dự bữa tiệc này cũng đã ngầm công nhận với mọi người rồi, sao Nguyễn Chính Mai thoải mái cho được!
Mẹ con đồng lòng, tâm trạng của Lục Tịnh Tuyết lúc này cũng y như vậy.
Cho dù hôm nay cô ta mặc một bộ đồ sang trọng bản giới hạn của Chanel, là tiêu điểm của cả buổi tiệc, thu hút rất nhiều ánh mắt của nam giới, nhưng sắc mặt cô ta lại u ám khó kiểm soát tới cực điểm.
Nhìn hai người họ thân mật tay khoác tay đi vào, Lục Học Lâm rảo bước ra đón, Lục Tịnh Tuyết suýt chút nữa bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay. Nhìn mọi người quây xung quanh Lâm Uyển Bạch, đôi mắt xinh đẹp của cô ta như bùng lên một ngọn lửa.
Luôn là như vậy, một thứ rõ ràng thuộc về cô ta, vậy mà Lâm Uyển Bạch ngang nhiên giành giật. Hoắc Trường Uyên đã vậy, bố cũng vậy!
Rồi sẽ có một ngày, cô ta đòi lại cả vốn lẫn lời!
Bên cạnh có bóng người đi tới. Lục Tịnh Tuyết nghiêng đầu nhìn, là cô em họ đằng nội của mình, Trịnh Sơ Vũ, hôm qua mới từ Anh tốt nghiệp trở về, vừa kịp dự bữa tiệc này. Từ lúc xuống máy bay tới giờ, ánh mắt con bé cứ như đèn thám hiểm liên tục soi vào cô ta.
Cho đến khi cùng cô ta nhìn về một phía nào đó, ánh mắt Trịnh Sơ Vũ bỗng trở nên sắc lẹm.
Trịnh Sơ Vũ đung đưa ly rượu vang trong tay, uể oải hỏi, giọng nói pha chút âm tiếng Anh: "Chị Tuyết, đó là cô gái giật vị hôn phu của chị hai lần sao?"
"Ừm." Lục Tịnh Tuyết bị vạch trần thẳng thừng, mặt hơi cứng lại.
"Oh my god! Chị Tuyết, chị cũng kém quá đấy!" Trịnh Sơ Vũ trợn trừng mắt, lắc đầu: "Một người đàn ông mà cũng không giữ được! Năm xưa nếu không phải vì em còn nhỏ, đang đi học, hôn ước với nhà họ Hoắc mới nhường cho chị. Em cũng vì chị là chị họ mới rút lui. Nhưng chị vô dụng thế này, thì em không nhường nữa đâu!"
"Ha ha..." Lục Tịnh Tuyết chỉ biết cười khẩy.
Lục Học Lâm sải bước tiến lên, nhận ra và rất vui khi Lâm Uyển Bạch tới tham gia: "Hôm nay hơi đông khách khứa, có thể bố không chu đáo được với con. Uyển Bạch, đừng để bụng đói, muốn ăn gì, muốn uống gì, cứ gọi phục vụ nhé!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Chú Lục yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Lục Học Lâm tươi cười gật đầu rồi nói: "Lát nữa giữa buổi bố sẽ đưa con đi giới thiệu với mấy chú bác để làm quen!"
"Vâng ạ..."
Nhìn theo bóng Lục Học Lâm trở về tiếp khách, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, đang định cùng Hoắc Trường Uyên ra chiếc bàn dài lấy một ít bánh ngọt để ăn thì nghe thấy sau lưng có một giọng nữ vọng tới: "Anh Trường Uyên!"
Bất ngờ nghe được xưng hô ấy, Lâm Uyển Bạch giật thót.
Cô suýt nữa hiểu nhầm là Lâm Dao Dao, nhưng rất nhanh nhớ ra đối phương bây giờ còn đang bị giam trong tù, tuyệt đối không thể xuất hiện tại đây.
Lâm Uyển Bạch quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái mặc một bộ váy Tây tôn ngực, khác hẳn với những bộ lễ phục dài thướt tha của những người ở đây, váy của cô ta dạng ngắn, xòe bồng, hơn nữa còn trang điểm đậm theo kiểu Punk, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, toát lên một vẻ đẹp thu hút, lạnh lùng.
Giữa bao nhiêu cô tiểu thư quyền quý ở đây, cô ta rất độc và khác biệt.
Cho dù Lâm Uyển Bạch không có thiện cảm với tiếng "anh Trường Uyên" quá đỗi thân mật ấy, nhưng cô buộc phải đánh giá cao đối phương.
Thấy Hoắc Trường Uyên chau mày, Trịnh Sơ Vũ lập tức không vui, cầm ly rượu vang của mình cụng vào ly rượu trên tay anh: "Anh Trường Uyên, không lẽ anh không nhận ra em? Em là Tiểu Vũ đây!"
Hình như sự chủ động của đối phương đã nhắc nhở anh, bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới nhớ ra, khẽ hỏi: "Về nước rồi sao?"
"Đúng thế!" Trịnh Sơ Vũ cươi tươi, để lộ hàm răng đều tiêu chuẩn: "Em đã lấy được bằng thạc sỹ Quản trị kinh doanh của Oxford rồi. Gia đình vẫn muốn em học tiếp, em không muốn, học nữa chắc em thành con mọt sách mất! Thế nên, vừa nhận được bằng, em đã lập tức về nước, vừa kịp dự bữa tiệc!"
"Chúc mừng." Hoắc Trường Uyên gượng cười.
"Cảm ơn anh. Câu chúc mừng này của anh khiến em vui hơn ai hết." Trịnh Sơ Vũ vuốt ve vạt váy, ánh mắt có chút ngượng ngùng và mong đợi: "Anh Trường Uyên, chúng ta đã tròn bảy năm không gặp nhau rồi. Con gái qua tuổi 18 sẽ khác hẳn, anh có nhận ra những thay đổi của em không? Có phải đã cao lên nhiều không?"
Hoắc Trường Uyên ánh mắt không một gợn sóng, đáp đại một câu: "Hình như vậy."
Thái độ hờ hững của anh quá rõ ràng, Trịnh Sơ Vũ không thể không nghe ra. Cô ta hơi nhíu mày: "Hừ, thật mất hứng! Em đi chào hỏi người nhà đã, có thời gian lại tìm anh nói chuyện!"
Nói xong, cô ta bèn cầm ly rượu vang nhẹ nhàng bước đi.
Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng có cơ hội lên tiếng, cô nhíu mày hỏi: "Hoắc Trường Uyên, cô ta là ai vậy?"
"Em họ đằng nội của Sunny." Hoắc Trường Uyên trầm giọng trả lời.
"Ồ." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Em họ đằng nội của Sunny?
Hai chị em họ mà trông cũng không giống nhau lắm, hơn nữa tính cách cũng khác. Lâm Uyển Bạch bất giác nhìn theo bóng lưng người đó. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, đối phương không chỉ đơn thuần coi Hoắc Trường Uyên là anh trai như tiếng gọi ấy.
Những người được tới dự tiệc đều là con nhà quyền quý, cũng có các đối tác kinh doanh. Hoắc Trường Uyên và khách khứa cũng phải có những cuộc chuyện trò.
Lâm Uyển Bạch sợ làm lỡ dở anh, bèn bảo anh cứ đi chào hỏi người quen, cô tự đi tới bàn dài ăn chút đồ.
Bàn trải khăn màu vàng nhạt, bên trên bày la liệt những món bánh xinh xắn kiểu Âu, nhìn thôi cũng khiến người ta rục rịch muốn ăn. Cầm một chiếc đĩa sáng loáng tới mức có thể soi gương, cô đi ngang một lượt, gắp đầy đĩa rồi bê một cốc nước ép hoa quả tới ghế sofa bên cạnh chuẩn bị thưởng thức.
Đang chuẩn bị cắn một miếng bánh quy hạnh nhân, trên đỉnh đầu chợt có bóng đen ập xuống.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, một lần nữa bắt gặp cô em họ của Lục Tịnh Tuyết, lúc này ly rượu vang đỏ trên tay cô ta đã đổi sang một ly champaign. Cô ta đang đứng nhìn cô từ trên xuống, giống như muốn tìm kiếm điều gì qua khuôn mặt cô.
Thật ra Trịnh Sơ Vũ rất muốn tìm xem cô có điểm nào đặc biệt mà có thể hấp dẫn Hoắc Trường Uyên, thậm chí khiến anh điên đảo. Nhưng trên thực tế chẳng tìm ra được gì.
Ban nãy khi đối phương nói chuyện với Hoắc Trường Uyên đã hoàn toàn tảng lờ cô, tựa như cô không tồn tại. Lúc này cô ta quay đầu, chủ động tìm tới, thật khiến người ta muốn cười.
Trịnh Sơ Vũ chủ động chạm cốc với cô: "Làm quen một chút đi, tôi tên Trịnh Sơ Vũ!"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Trịnh Sơ Vũ bĩu môi, lẩm bẩm: "Ừm cái gì, chị tên là gì?"
"Lâm Uyển Bạch." Cô vẫn trả lời một câu.
Trịnh Sơ Vũ ngồi phịch xuống bên cạnh cô, đặt ly champaigne lên bàn, sau đó ngồi vắt vẻo chân: "Thôi được rồi, cô Lâm, người thẳng thắn không nói lời vòng vo, tôi thích anh Trường Uyên!"
"Tôi thích anh Trường Uyên từ rất lâu trước đây rồi. Chỉ có điều anh ấy và chị họ tôi đã có hôn ước. Tôi và chị họ gần như lớn lên từ nhỏ với nhau, vì vậy tôi đành nhường bước. Nhưng bây giờ nghe nói cô đã đánh bại chị họ tôi, tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi phải giành giật hạnh phúc mình từng từ bỏ!"
Khi nói những lời này, ánh mắt Trịnh Sơ Vũ xao động. Năm xưa trong buổi tiệc gặp nhau, không chỉ Lục Tịnh Tuyết yêu anh từ cái nhìn đầu tiên mà cả Trịnh Sơ Vũ cũng bị hớp hồn. Có điều khi đó cô ta còn quá nhỏ, còn học cấp ba.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch suýt nữa đánh rơi chiếc dĩa trong tay xuống đất.
Tuy rằng cô đã sớm có trực giác nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thắn đến không chút che giấu như thế này.
"Ồ, tôi biết rồi..." Cầm chặt dĩa, cô gật đầu bỏ miếng bánh quy hạnh nhân cắn dở vào miệng, hương thơm tràn ngập.
"Này!" Trịnh Sơ Vũ trợn tròn mắt, mặt đen sì lại: "Sao cô vẫn còn tâm trạng ăn uống? Lẽ nào ban nãy cô chưa nghe rõ tôi nói gì? Tôi nói, tôi thích anh Trường Uyên!"
"Tôi nghe thấy rồi." Lâm Uyển Bạch nuốt miếng bánh xuống.
Trịnh Sơ Vũ có phần phát điên vì thái độ không mặn không nhạt này của cô: "Đối với cô, tôi không có chút uy hiếp nào như vậy ư?"
"Thích là chuyện của một mình cô, liên quan gì tới chúng tôi." Lâm Uyển Bạch lại uống một ngụm nước hoa quả.
Thật ra trước mắt, cô vẫn chưa có ấn tượng quá tệ về cô Trịnh Sơ Vũ này. Có thể vì cô ta lựa chọn nói thẳng mọi suy nghĩ với cô, chứ không như giấu kim trong bông như cô chị họ Lục Tịnh Tuyết.
"Hai người? Cô có tư cách gì đại diện cho anh Trường Uyên!" Trịnh Sơ Vũ nghe rất kỹ càng, bỗng chốc cười khẩy cô.
"Cô Trịnh này." Lâm Uyển Bạch mỉm cười, nâng cao cằm hất hàm về một phía nào đó: "Người đứng đó là cô Lục, ý tôi là chị họ cô. Dù về thần thái hay cách nói năng, các mặt đều xuất sắc, hơn nữa, vóc dáng cao ráo, còn xinh đẹp hơn cô rất nhiều, đúng không?"
"Điểm này tôi thừa nhận!" Trịnh Sơ Vũ nói trong tâm trạng ghen tức.
Bởi vì từ nhỏ tới lớn, cô ta ghét nhất bị người nhà hay người ngoài mang ra so sánh với Lục Tịnh Tuyết. Có điều cô ta vẫn phải thừa nhận, mặt chị họ xinh đẹp hơn cô ta nhiều. Cho dù cô ta cũng được tính là ưa nhìn, nhưng nếu đứng chung với Lục Tịnh Tuyết thì kém sắc hơn.
Lâm Uyển Bạch chớp mắt nhún vai: "Hoắc Trường Uyên còn không buồn để ý tới cô ta, huống hồ là cô!"
Trịnh Sơ Vũ đứng phắt dậy khỏi ghế.
Cô ta giơ tay chỉ vào cô một lúc lâu, mãi vẫn không tìm được lời nào để phản bác, nghẹn họng tới mức mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch. Cuối cùng cô ta cầm ly rượu lên, quay đầu, tức giận hậm hực bỏ đi.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, tiếp tục ăn bánh.
Bấy giờ Hoắc Trường Uyên tiếp khách xong, quay lại bên cạnh cô, cũng nhìn thấy bóng người vừa đi khỏi.
"Cô ấy sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch cắn một miếng bánh quy chocolate: "Tới định gây chuyện với em, nhưng bị em chọc tức, phải bỏ đi rồi!"
Hết chương 316
*Ở một nơi gần đó, anh Lê Giang Nam đang đợi chị, chị Sơ Vũ hãy khẩn trương =))
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
10 chương
278 chương
140 chương
26 chương
42 chương
204 chương