Xin Hãy Ôm Em
Chương 13
Cái... Cái gì?
Lâm Uyển Bạch nghi ngờ tai mình đã xuất hiện ảo giác.
Cô ngẩng đầu lên, sững người nhìn anh, ngây ngốc nhìn cả điếu thuốc trong tay anh đã được hút gần đến tận cùng, thậm chí quên luôn cả rút tay về.
Ánh mắt u tối của Hoắc Trường Uyên như khóa chặt lấy cô, nơi tận sâu trong đáy mắt dâng lên một lớp sóng ngầm.
Chập tối khi đi ăn, nhìn thấy cô, anh đã có phần không nhịn nổi rồi...
Nếu không, một người luôn đặt công việc lên hàng đầu như anh cũng chẳng từ chối một bữa cơm rất quan trọng, để chạy tới quán bar này ăn chơi lu bù.
Tay cô rất mềm mại, khớp xương mảnh dẻ tưởng chừng không có. Nắm tay cô vào lòng bàn tay dịu nhẹ như chỉ có một dòng suối chảy qua. Chỉ được phủ nhẹ nhàng lên tay cô như thế này thôi, vậy mà anh như trúng tà, chỉ muốn lập tức bế cô vào phòng phóng đãng khắp các ngóc ngách. Anh không thể tin nổi sức hấp dẫn của cô đối với anh lại khủng khiếp nhường ấy.
Hoắc Trường Uyên hơi đổ người về phía trước: "Trả lời tôi!"
Lâm Uyển Bạch bất ngờ bị anh quát như vậy, dường như mới hoàn hồn trở lại. Cô vội vàng rút tay mình về, vô thức trả lời: "Chẳng thế nào cả..."
"Con trưởng nhà họ Lâm, mẹ ruột bị kẻ thứ ba ép phải nhảy lầu tự sát, tám tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà, sống nương tựa cùng bà ngoại cho đến tận bây giờ. Một năm trước, bà ngoại nhập viện vì bệnh suy tim, tháng nào cũng cần bỏ ra một khoản tiền thuốc thang vượt quá phạm vi khả năng của bản thân."
"Anh điều tra tôi?"
Lâm Uyển Bạch nghe anh nói xong bèn trợn tròn mắt.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, ngón tay khẽ gõ nhẹ nhàng lên đôi chân rắn chắc của mình, rồi anh cất giọng trầm trầm chậm rãi: "Đi theo tôi, em sẽ không phải để mấy nơi này cười trừ lấy lòng người khác nữa, cũng không cần tiếp tục tới nhà họ Lâm chịu ăn tát và xin tiền trong ấm ức nữa."
"Không phải ai cũng có thể khiến tôi mở lời như vậy đâu. Có biết bao cô gái đon đả trước sau muốn được làm ấm giường cho tôi, đối với em mà nói đây là một cơ hội mà người khác muốn có còn chẳng được."
Làm ấm giường...
Mấy chữ này như gõ thẳng vào màng nhĩ của cô.
Sự cao quý và kiêu ngạo đọng nơi đuôi mắt đầu mày của anh trở thành một sự gai mắt dữ dội trong mắt Lâm Uyển Bạch.
Cô nhớ lại sau buổi tối sau họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng cầm hai xập tiền ném cho cô, dường như ở trong mắt anh, cô chính là kiểu phụ nữ có thể lấy tiền trao đổi như thế.
Một sự rẻ mạt, vô liêm sỉ!
"Tôi từ chối!" Cô không suy nghĩ, cũng không cần suy nghĩ thêm.
Lâm Uyển Bạch cầm chiếc khay lên và đứng dậy. Dưới những ánh đèn rực rỡ, mắt cô sáng rực lên: "Anh Hoắc, rượu của anh tôi đã rót xong rồi!"
Đã hoàn thành xong công việc của người phục vụ, cô không muốn nghe anh nói thêm một câu nào nữa. Cô bèn quay người bê khay ra khỏi phòng VIP.
Cửa vừa mở ra, người ở bên ngoài bất ngờ loạng choạng đâm vào.
Nét mặt Tần Tư Niên có phần ngượng ngập. Anh ấy nhìn một vòng trên dưới trái phải, rồi khum tay đặt lên miệng ho khẽ một tiếng.
Lâm Uyển Bạch cúi gằm xuống, rảo bước đi ra ngoài.
Tần Tư Niên thấy bóng cô biến mất trong chớp mắt, bèn bắng nhắng đi vào trong rồi ngồi phịch xuống sô pha. Không thăm dò được cảnh tượng nào nóng bỏng và nhiệt tình, anh ấy bèn đá đá người đàn ông bên cạnh: "Trường Uyên, cứ để cô ấy đi như vậy sao?"
Hoắc Trường Uyên nâng ly rượu lên, lắc lắc cho những viên đá trong ly trôi nổi trên bề mặt.
Ánh mắt bướng bỉnh và bừng sáng ban nãy dường như đã khiến ánh đèn trong phòng cũng phải nhạt đi vài phần.
Sau khi lẳng lặng giơ ly rượu về phía Tần Tư Niên, anh đưa lên môi nhấp một ngụm. Anh ngậm viên đá vào miệng, nhai lộp cộp, rồi nở nụ cười quyến rũ: "Chuyện giường chiếu này vẫn nên đôi bên tình nguyện sẽ sảng khoái hơn."
Tần Tư Niên ngỡ ngàng, quen biết bao nhiêu năm rồi, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này từ bạn mình.
Anh ấy vô thức dịch sang bên cạnh một chút, cảm giác những cợt nhả bao năm qua người bạn này đè nén, dường như chỉ sau một đêm ấy đã bị móc hết ra ngoài...
Lúc này Lâm Uyển Bạch vẫn không hề biết, mình đã đánh thức một con thú vẫn luôn say ngủ bao lâu nay...
~Hết chương 13~
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
10 chương
4 chương
87 chương
10 chương