Tâm trạng của Tiêu Dật bởi vì Trình Kiệt mà trùng xuống, không chỉ riêng chuyện Trình Kiệt muốn kiểm soát cậu mà còn có một chuyện quan trọng nữa, cậu phát hiện ra Trình Kiệt càng ngày càng đáng sợ, chỉ sợ hắn trong lúc nào đó tìm ra được bí mật mà cậu che giấu nhất định sẽ khiến cho cậu sống không được yên… Tiêu Dật cứ bước đi vô hồn ở giữa chợ lớn, ánh mắt có thể tập trung nhìn đường phía trước để tránh không va phải người khác nhưng mà trong đầu cậu lại luôn nghĩ đến chuyện của Trình Kiệt. Khu chợ gần nhà Tiêu Dật vô cùng phong phú, so với siêu thị trên thành phố còn thật sự đặc sắc hơn, hôm nay trời nắng nhưng không oi bức, Tiêu Dật đi nép vào những bên hàng quán có mái che để tránh nắng, bỗng cậu nhìn thấy một nhà sư ngồi ở giữa lối đi, phía trước mặt của ông ta đặt một chiếc bát làm bằng đồng đã cũ, Tiêu Dật vốn cũng không để ý nhiều đến người này cho lắm nhưng khi cậu đi qua nhà sư kia thì ông ta liền nói thế này: “Thí chủ có chuyện buồn bực không thể giải tỏa có phải không?” Tiêu Dật khựng lại quay sang nhìn nhà sư đang ngồi giữa đường kia, mắt thấy ông ta vẫn đang nhắm chặt hai mắt liền có cảm giác như nhà sư này rất cao minh thế cho nên liền tiến đến trước mặt nhà sư đó. Nhà sư nọ có lẽ cảm thấy ánh nắng phía trước đột nhiên bị che khuất thế cho nên liền mở mắt ra nhìn Tiêu Dật đánh giá một hồi từ đầu đến chân: “Là chuyện tiền bạc…” Tiêu Dật vừa nghe đến đây liền bước chân đi luôn, nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của nhà sư kia thì cậu quyết định dừng lại nghe thử một chút, nhà sư đó nói tiếp thế này: “Thì không thể nào, nhất định là chuyện tình duyên của cậu” Tiêu Dật im lặng nhìn nhà sư đó không nói gì cả, nhà sư kia nhắm lại hai mắt chậm rãi lên tiếng: “Tôi nhìn thấy được tình duyên của cậu trắc trở” Tiêu Dật lúc này mới quyết định ngồi xuống bên đường hỏi nhà sư kia: “Ông nhìn thấy trắc trở sao?” Nhà sư nọ gật đầu: “Đối phương rất cường đại” Tiêu Dật vừa nghe thấy vậy liền nghĩ ngay đến Trình Kiệt, hắn quả thật đúng là rất cường đại, cường đại trên mọi lĩnh vực: “Đúng vậy, ông còn có thể nhìn thấy cái gì nữa?” Nhà sư kia im lặng không nói, chỉ từ trong ống tay áo rộng của mình lấy ra một cái cây gậy nhỏ làm bằng đồng gõ nhẹ vào chiếc bát khiến cho chiếc bát đó cũng phải kêu vang một tiếng. Tiêu Dật đi dạo chợ không có cầm nhiều tiền bên mình, cho nên khi thấy hành động kia của nhà sư đó liền do dự cuối cùng vẫn là quyết định lấy ra một tờ tiền có mệnh giá nhỏ nhất đặt vào trong bát của nhà sư. Nhà sư kia không mở mắt ra nhưng lại có thể chuẩn xác cảm nhận được trong bát đã có tiền rồi cho nên liền nói tiếp; “Cô ấy đặc biệt cường đại, chính là sát khí trên người quá lớn có thể nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào” Tiêu Dật khó hiểu nâng giọng: “Cô ấy?” Nhà sư kia mở mắt, trước là nhìn xem mệnh giá tờ tiền kia là bao nhiêu, sau khi xác định được chỉ có một đồng 5 tệ đã cũ nát liền bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật, trong ánh mắt của ông ta rõ ràng có tia khinh bỉ: “Đúng vậy, chính xác là người phụ nữ đó, cô ta sẽ đeo bám cậu cả đời, nếu như cậu không tránh xa cô ta thì nhất định cô ta sẽ ảnh hưởng đến đường công danh sự nghiệp của cậu” Tiêu Dật nghiêm túc suy nghĩ, người mà vị sư này nói không lẽ nào chính là Thẩm Tiểu Thúy, nếu như cậu và Thẩm Tiểu Thúy đến với nhau, chuyện này để cho Trình Kiệt biết đúng là hắn sẽ trực tiếp tống cổ cậu ra khỏi công ty: “Là thật như vậy sao đại sư, đại sư không biết người có cách nào hóa giải?” Vị nhà sư kia đột nhiên cầm theo chiếc bát đồng đứng dậy phất tay giả bộ bước đi: “Chạy trời không khỏi nắng, nhưng cũng không phải khó tìm một chỗ có mái hiên để trú tạm” Tiêu Dật vội vã nắm tay nhà sư kia lại: “Khoan đã đại sư…” Nói rồi lại bắt đầu rút ví tiền ra, lần này cậu đưa cho nhà sư kia một đồng 100 tệ và một đồng 50 tệ: “Đại sư, người có thể giúp tôi hóa giải được hay không?” Đúng lúc này ở phía sau Tiêu Dật bắt đầu có tiếng náo loạn của một đám người: “Ở phía đằng kia…” Tiêu Dật còn chưa kịp hoàn hồn lại thì vị đại sư đứng ở bên cạnh cậu vừa rồi đã bỏ chạy mất dạng rồi, đám người phía sau không đuổi được kịp vị sư kia liền tức giận đứng lại một chỗ chửi thề vài câu, Tiêu Dật thấy thế liền bước đến hỏi một người trong số đó: “Xin hỏi…” Tiêu Dật còn chưa kịp nói xong thì người dữ tợn nhất trong đám đã tức giận quát: “Cái gì?” Tiêu Dật cứng miệng luôn, chỉ còn biết xua tay nói không có gì tránh xa đám người này, khi đám người đó rời đi Tiêu Dật còn có thể nghe thấy rõ ràng một câu bọn họ nói với nhau thế này: “Tên lừa đảo kia nếu để cho ông đây bắt được nhất định sẽ không yên thân đâu” Tiêu Dật nghe được thì mới vỡ lẽ ra được mọi chuyện hóa ra nhà sư kia là một tên lừa đảo, bây giờ nghĩ lại cậu liền nhận ra được ông ta đúng là luôn nhìn sắc mặt của cậu mà nói chuyện, nhất là cái ánh mắt bực bội khi phát hiện ra đồng 5 tệ kia của ông ta. Tiêu Dật thở dài một hơi tiếp tục bước đi, cậu lúc này lại nhìn thấy một người đẩy một chiếc xe xỏ khuyên dạo, Tiêu Dật ngày xưa lúc còn đi học đặc biệt nghịch ngợm, trốn học đi chơi đã từng thử, giả chữ kí của mẹ Tiêu nộp cho cô giáo chủ nhiệm cũng đã từng làm, còn nhớ năm cuối cấp ba khi sắp chuẩn bị ra trường rồi, bởi vì suốt 12 năm trời vô cùng bức bối lúc nào cũng phải mặc đồng phục để tóc đen đi đến trường, đến khi học xong chụp ảnh cuối cấp ra khỏi trường, Tiêu Dật còn quyết định đến tiệm làm tóc ở đầu ngõ chọn một màu tím vô cùng bắt mắt để nhuộm đi mái tóc đen của mình, kết quả màu tím không thành lại thành ra một màu hồng bẩn bẩn, khiến cho tấm ảnh hồi cấp ba của cậu mãi cho đến thời điểm hiện tại cậu vẫn không thể nào dám đối diện. Tiêu Dật đột nhiên nghĩ muốn xỏ khuyên tai cho nên liền lớn tiếng gọi ông chủ của chiếc xe đẩy kia lại: “Ông chủ, tôi muốn xỏ khuyên” Người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng 40 tuổi mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay có vô số những hình xăm lớn nhỏ, ở trước cánh mũi còn xỏ một cái khuyên tròn nhìn vô cùng đáng sợ. Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy buồn cười bởi vì ngày xưa cậu đúng là muốn mình thành như thế, cảm thấy như vậy mới thật là đẹp trai nhất. Người đàn ông kia vừa làm một vài công tác chuẩn bị vừa hỏi Tiêu Dật: “Cậu muốn xỏ khuyên ở chỗ nào?” Tiêu Dật nhìn số dụng cụ ở trong ngăn kéo mới được bỏ ra, tuy rằng không còn mới nhưng xem ra cũng rất sạch sẽ: “Tôi muốn xỏ khuyên ở tai” Người đàn ông trung niên kia gật đầu một cái rồi đưa cây súng nhỏ đến trước mặt của Tiêu Dật, Tiêu Dật thấy vậy vội vã cản lại: “Khoan đã, không cần phải bôi một chút thuốc tê hay sao?” Người đàn ông trung niên kia gạt tay Tiêu Dật ra rồi lập tức đưa súng đặt vào tai cậu bắn nhẹ một cái, Tiêu Dật thật sự còn chưa kịp phản ứng gì cả thì tai của cậu đã bị một vật sắc lạnh xuyên qua rồi, cảm giác chỉ thấy nhói một cái liền không sao nữa. Tiêu Dật đưa tay lên sờ vào tai phải của mình cảm nhận được một chiếc khuyên nhỏ đã nằm ở trên đó rồi, tiếp sau đó người đàn ông trung niên kia cứ như vậy bắn nốt bên tai còn lại, Tiêu Dật ngây ngây ngô ngô trả tiền rồi quay trở về nhà. Tiêu Dật vừa về nhà liền chạy đến trước gương nhìn thử một hồi, phát hiện ra đôi khuyên tai nhỏ rẻ tiền kia ở trên tai cậu nhìn cũng thật thuận mắt, còn thật giống như làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thêm phần lấp lánh, Tiêu Dật nhìn mình ở trong gương cứ cười mãi không thôi, mãi cho đến khi Tiêu Lãng từ trên lầu bước xuống gọi cậu: “Dật ca, tai của anh có cái gì vậy?” Tiêu Dật xoay người lại nhìn Tiêu Lãng: “Có đẹp không, anh mới vừa ở ngoài chợ làm đó” Tiêu Lãng đưa tay lên tai Tiêu Dật sờ thử: “Là thật hay giả thế?” Tiêu Dật gạt tay Tiêu Lãng ra, mới vừa rồi người xỏ khuyên cho cậu có nhắc nhở không được chạm tay vào chỗ đó quá nhiều tránh nhiễm trùng: “Là thật, như thế nào có đẹp không?” Tiêu Lãng nghiêm túc đánh giá một hồi cuối cùng liền bỏ lại một câu thế này: “Em cảm thấy làm giảm bớt đi sự nam tính rồi” Tiêu Dật đối với vấn đề này rất nhạy cảm, thế cho nên khi Tiêu Lãng vừa nói như vậy liền quay lại trước gương soi một hồi: “Có sao, anh thấy rất được mà, cũng đẹp lắm đấy chứ” Buổi tối ngày hôm đấy khi ngồi ăn cơm ba Tiêu nhìn thấy Tiêu Dật xỏ khuyên tai liền nhíu mày nói: “Con trai ai lại xỏ hai cái lỗ ở tai thế kia chứ” Tiêu Dật nghe vậy liền theo phản xạ đưa tay lên sờ tai của mình: “Nào có đâu, trai gái đều có thể xỏ khuyên tai mà ba” Ba Tiêu lắc lắc đầu không hài lòng: “Thật chẳng ra thể thống gì cả” Mẹ Tiêu cũng cảm thấy không thuận mắt cho lắm: “Lát nữa bỏ cái khuyên tai đó ra đi, mẹ nhìn còn cảm thấy mình có phải đang nuôi một đứa con gái hay không nữa đó” Tiêu Dật đặt bát cơm xuống bàn u sầu, cậu buổi sáng nhìn thấy thật sự rất đẹp mà, như thế nào người nhà của cậu lại đều chê bai như vậy. Tiêu Dật thầm nghĩ trong lòng có lẽ người nhà cậu tư tưởng không có được thoải mái cho lắm cho nên mới có suy nghĩ như vậy, cuối cùng tự chính bản thân đả thông tư tưởng xong xuôi liền tiếp tục ngồi ăn cơm ngon lành. Tiêu Dật ở nhà cả ngày chẳng có việc gì làm, cậu không có nhiều bạn bè ở dưới quê cho lắm, số người thân quen thì đã thành gia lập nghiệp hết rồi, không phải bận việc vợ con thì cũng là bận chuyện làm ăn, cho nên Tiêu Dật cả ngày chỉ có ăn xong lại ngủ, hiện tại đây vẫn còn không biết sợ là gì nằm ở trên giường nhắn tin với Thẩm Tiểu Thúy. [Ngày mai anh có rảnh hay không?] [Ngày mai tôi rảnh] [Khi nào anh trở lại thành phố?] [Ngày mốt, lần trước tính hẹn cô đi chơi một bữa mà quên mất, ngày mai cô có rảnh hay không?] [Tôi rảnh] [Như vậy sáng mai chúng ta cùng đi dạo một chút có được không/] [Anh muốn đi dạo ở đâu?] [Tùy cô lựa chọn đi] [Ở đây cũng không có chỗ nào chơi cả, như vậy ngày mai tôi và anh cùng đi dạo công viên một vòng thì thế nào?] [Cũng được, ngày mai 8 giờ sáng tôi đến đón cô] [Được] Tiêu Dật nhắn tin xong với Thẩm Tiểu Thúy được một lúc rồi vẫn không thấy Trình Kiệt gọi điện, Tiêu Dật cảm thấy Trình Kiệt gọi điện nhiều thì rất phiền phức nhưng khi hắn đột nhiên lại không gọi thì lại có chút chờ mong. Tiêu Dật ngồi ở trên ghế sô pha mang điều khiển mở hết tất cả các kênh kết quả vẫn không thể chọn được kênh truyền nào hình mình vừa ý cả, điện thoại đặt ở trên đùi lúc này cuối cùng cũng chịu reo lên, cậu ngay lập tức vứt điều khiển sang một bên rồi nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vẫn như thường lệ truyền tới một giọng nói trầm ấm: “Tôi vừa mới đi dự tiệc về cho nên hiện tại mới có thể gọi cho em được, em có phải đợi lâu rồi hay không?” Tiêu Dật đúng là đang đợi điện thoại của Trình Kiệt, nhưng mà khi nghe thấy hắn nói câu kia thì lại cứng miệng đáp thế này: “Ai mà thèm đợi điện thoại của anh chứ, anh lần sau không phải gọi cũng được” Trình Kiệt cười nhẹ một cái, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đường lớn đối diện, hắn vừa mới kết thúc bữa tiệc liền ngay lập tức gọi điện cho Tiêu Dật, đến hiện tại vẫn là đang ngồi trên xe trở về nhà: “Đã ăn cơm hay chưa?” Tiêu Dật bực bội đáp: “Ăn rồi” Trình Kiệt không lấy làm gì tức giận cả vẫn cứ ôn nhu hỏi Tiêu Dật: “Như vậy hôm nay không có làm trò xấu gì sau lưng của tôi đúng không?” Tiêu Dật ha một tiếng: “Anh thật sự không có việc gì để làm rồi, tối ngày chỉ có mỗi một việc là nghi ngờ người khác mà thôi” Trình Kiệt nghe ra được giọng điệu bực tức kia của Tiêu Dật thì buồn cười: “Được rồi, không có làm chuyện xấu sau lưng tôi là được rồi, như vậy tôi cúp máy đây” Tiêu Dật có một chút thất vọng, bình thường Trình Kiệt nói chuyện điện thoại với cậu rất là lâu, người chủ động cúp máy trước luôn luôn là cậu, đến hiện tại hắn lại chỉ hỏi cậu có hai ba câu đã muốn cúp máy rồi, tuy rằng trong lòng Tiêu Dật có chút khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn ừ một tiếng biểu hiện cho việc để cho Trình Kiệt tắt điện thoại. Điện thoại ở bên kia đã ngắt rồi chỉ còn truyền tới tiếng tút tút đơn điệu, Tiêu Dật thở dài mang điện thoại đặt lại xuống bàn rồi đưa tay lên sờ tai của mình một chút, vốn định đợi Trình Kiệt gọi tới sẽ khoe với hắn về vấn đề này, có điều đối phương bên kia có vẻ đang bận rộn. Có một sự thật làTiêu Dật chẳng thể nào phát hiện ra được mình hiện tại không còn bình thường nữa, cũng chẳng để tâm tới việc mình từ khi nào mà bắt đầu thất thần ngồi chờ điện thoại của Trình Kiệt như vậy, chuyện này phải đợi một khoảng thời gian nữa thì cậu mới có thể nhận ra ra được, dĩ nhiên chuyện này vẫn là để nói sau đi… Lại một buổi sáng nữa bắt đầu, Tiêu Dật thức dậy lúc 7 giờ, bởi vì 8 giờ cậu có hẹn với Thẩm Tiểu Thúy cho nên muốn chuẩn bị kỹ càng một chút, cho dù cậu có không có quá chờ mong hứa hẹn gì trong lần gặp mặt này nhưng vẫn phải ăn mặc thật lịch sự. Hôm nay Tiêu Dật mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean xanh mới tinh được Trình Kiệt mua cho, đứng trước gương ngắm mình một hồi vẫn cảm thấy cậu đeo khuyên tai rất là đẹp, nhưng người trong nhà lại nói không đẹp cho nên tiêu Dật cuối cùng vẫn quyết định bỏ nó ra. Tiêu Dật đứng ở trước gương thất thần nghĩ đến chuyện quần áo cậu đang mặc từ trên xuống dưới đều là do Trình Kiệt mua cho, nếu như để hắn biết được chuyện cậu ăn mặt đẹp trai như vậy đi hẹn hò, không biết hắn có tức giận hay là không. Tiêu Dật bước xuống nhà đúng lúc mẹ Tiêu đang ngồi ở trên ghế xem chương trình bản tin buổi sáng, mắt thấy con trai sáng sớm đã ăn mặc diện dàng như vậy định đi ra ngoài liền gọi lại hỏi: “Tiểu Dật, con đi đâu thế?” Tiêu Dật cũng không có nửa điểm giấu giếm, hiện tại thành thật nói ra mình đi hẹn gặp mặt với Thẩm Tiểu Thúy không biết chừng mẹ Tiêu còn thật sự vui vẻ lắm: “Con sao, có hẹn với cô Thẩm” Mẹ Tiêu ai nha một tiếng đứng bật dậy: “Là Tiểu Thúy sao?” Tiêu Dật giả bộ đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình một chút: “Còn có thể là ai khác được nữa” Mẹ Tiêu vui vẻ đưa tay lên giúp Tiêu Dật chỉnh chỉnh lại tóc: “Cái gì cô Thẩm chứ, đi gặp người ta cũng đừng gọi như thế, xa lạ lắm” Tiêu Dật gạt tay mẹ Tiêu xuống: “Được rồi mẹ, chỉ là hẹn gặp mặt một chút thôi, mẹ cũng không cần phải quá mức hy vọng gì nhiều đâu” Tiêu Dật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy đã gần 8 giờ rồi liền chào mẹ Tiêu nhanh chóng rời đi. Mẹ Tiêu ở phía sau chạy theo Tiêu Dật đến tận ra ngoài cửa nói lớn: “Này Tiểu Dật, buổi trưa mời Tiểu Thúy đến nhà mình ăn cơm, mẹ đợi đó” Tiêu Dật vừa lấy xe máy vừa hỏi: “Không phải mẹ buổi trưa cần bán hàng hay sao?” Mẹ Tiêu xua xua tay: “Không cần bán, hôm nay nghỉ, hôm nay nghỉ”.