Do cả tối bị anh ôm nên cô ngủ không ngon giấc dậy khá sớm. Lúc mở mắt tỉnh dậy, đập vào mắt cô là bờ ngực rắn chắc, cô phát hiện mình đang lọt thỏm trong vòng tay của anh. Mặt thì áp sát ngực anh, 2 tay ôm cổ anh, chân thì gác lên vùng eo săn chắc của anh. Hoảng quá, cô phóng một cước khiến anh lăn xuống giường, rồi nhanh thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng. Anh bị đạp xuống giường thì cau mày, vừa ngồi dậy thì thấy cô chạy ra khỏi phòng. Vùng bụng bị cô đạp đau nhức, anh vén áo lên xem thì đỏ au một vùng, trên bụng anh in nguyên dấu bàn chân của cô, anh suýt xoa: "Nhìn nhỏ nhỏ mà đá đau thế! Không biết em ăn gì mà khỏe thế! Ôi dồi ôiiiiiiiii, mới sáng ngày ra đã bị đá cho một phát không biết trời đất trăng sao gì rồi!!!" Hình tượng tổng tài lạnh lùng của anh bị một cước của cô đá bay mất tiêu luôn. Cô lúc này hoảng hốt tiếp tục chạy một mạch lên căn phòng trên lầu 5 lấy quần áo thay rồi xuống lầu vệ sinh cá nhân. Khi cô vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng tắm thì người làm cũng tới. "Thiếu phu nhân sao người dậy sớm vậy ạ?" một người làm thấy cô liền hỏi. "Do tối qua tôi ngủ không ngon nên tôi dậy sớm ấy mà." cô trả lời câu hỏi của người làm kia. "Àaaaaaaaa" tất cả người làm nhìn nhau à một tiếng miệng cười cười trêu chọc cô. Cô ngơ ngác không hiểu gì hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?" "Không có gì đâu thiếu phu nhân." một người làm cười đáp lại. "Hèm" Lâm quản gia hèm một tiếng. Tất cả người làm nghe thấy thì chạy loạn xạ. Ai nấy đều đi làm việc của mình ngay lập tức. Đột nhiên cô nhớ ra căn phòng của mình trên lầu 5 thì vội chạy lên. Mở cửa ra là một căn phòng sạch sẽ, mọi vết tích của ngày hôm qua đều biến mất hết, cô khó hiểu đi ra. "Ai dọn phòng vậy nhỉ?" cô lẩm bẩm. "Tôi dọn!" anh trả lời câu hỏi cô vừa nói. "Không thể nào." cô trả lời câu nói của anh trong vô thức mà không để ý anh cũng có mặt ở đó rồi đi thẳng xuống nhà. Anh đứng ngơ người nhìn cô, đây là đang lơ mình sao, vô số dấu chấm hỏi bay lơ lửng trên đầu anh. Thật ra lúc nãy khi mới bị cô phóng một cước, anh đã nhớ đến chuyện tối qua. Anh vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi đi lên căn phòng này dọn dẹp sạch sẽ không một vết tích gì. Vừa đóng cửa bước ra thì cô phóng vào phòng rồi lơ ngơ đi khỏi không để ý đến anh. Anh nhìn thấy cô rời đi thì bật cười. "Mình cười, cười cái gì vậy?" tự nhận thấy hành động khác lạ của bản thân, anh tự hỏi trong đầu. Anh xuống nhà thì người làm đã dọn đồ ăn sáng lên cho cô, anh ngồi xuống bàn ăn ăn luôn. Cả hai chỉ ăn chăm chú và không có bất cứ chuyện gì nói với nhau, khoảng không gian tĩnh lặng đến lạ, vô hình chung đã tạo ra một thứ áp lực khiến người ta khó thở mà hai con người này đã tạo ra. Người làm đứng một bên còn cảm thấy khó chịu, sao mà hai người lại có thể tạo ra áp lực lớn đến vậy. Một lúc không lâu sau, cả cô và anh đều đã ăn xong, cô đi thẳng lên phòng không nói với anh câu nào, anh cũng đi lên thư phòng xử lý công việc, hôm nay anh đã cố ý hủy hết lịch họp để ở nhà vừa làm vừa quan sát cô. Buổi sáng hôm nay trôi qua thật chậm, cuối cùng cũng đến 8h, Phạm Hoàng cũng vừa hay đến giao tài liệu tìm được cho anh. "Thưa sếp, đây là tài sếp cần." Phạm Hoàng nói. "Để đó." anh lạnh lùng đáp lại hai từ lạnh băng. Phạm Hoàng làm theo lời anh, để lại tài liệu trên bàn rồi rời đi. Sau khi Phạm Hoàng rời đi, anh lấy tặp hồ sơ mà Phạm Hoàng để lại rồi mở ra từ từ xem. "Cố Giai Lệ sinh ngày 18 tháng 2 năm 1998 ở bệnh viện Dương Hồng ( bệnh viện Dương Hồng là một bệnh viện tư nổi tiếng ở thành phố M và cũng là bệnh viện tốt nhất cả nước.), ủa sao ko còn thông tin gì nữa, thông tin cá nhân chỉ có ngày tháng năm sinh, quê quán, thân sinh thôi sao?" anh lẩm bẩm đọc và tự hỏi. Để giải đáp thắc mắc, anh lật trang sau xem thì hốt hoảng: "Bị...bị bắt cóc lúc mới lọt lòng sao?" anh cứng miệng luôn. Đang đọc dở thì điện thoại anh đổ chuông liên hồi. Anh bỏ sấp hồ sơ xuống bàn, ngồi xoay xoay ghế ko để ý đến 1 tờ trong sấp hồ sơ đang bị gió thổi bay đi lại là tờ quan trọng nhất, tờ hồ sơ này ghi chép đầy đủ biến cố lớn của cuộc đời cô. Nhưng nó đã bị thổi bay vào gầm bàn dạng thấp ít ai động tới, kể cả người làm dọn dẹp cũng ít khi dọn dẹp tới, có khi vài năm mới động vào vì nó quá khó để dọn dẹp. Cuộc gọi kết thúc, anh quay lại đọc hồ sơ của cô. Đọc hết cả sấp hồ sơ, anh còn đọc đi đọc lại cho kĩ xem có biến cố gì như bác sĩ Thanh nói đã xảy đến với cô hay không, nhưng thật kì lạ, chẳng có bất kì biến cố nào ở đây cả. "Nếu cuộc đời của cô ấy sóng yên biển lặng, vậy thì tại sao tính cách của cô ấy lại như vây? Tại sao cô ấy lại hành động như vậy chứ? Thật vô lý, hay có khúc mắc gì chăng?" anh đặt ra vô số câu hỏi không lời giải đáp..