Ôn Hoàn theo Lục Thần đi vào, tổng thể biệt thự nhà họ Lục trang trí theo thiết kế phương tây, trong phòng khách cũng bày biện theo phong cách nghi lễ Châu Âu, khiêm tốn mà xa hoa. Trong phòng khách, toàn bộ chị em nhà họ Lục đều tề tựu đông đủ, thấy bọn họ bước vào liền ngưng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ. Ôn Hoàn có chút xấu hổ, hối hận mình vừa rồi cho dù ở trên đường bị người ta nhận ra cũng không nên cùng anh đến nơi này. Giống như cố tình không để ý hiện trường hơi có chút không khí ngột ngạt này, Lục Thần nói: "Chị cả, chị hai, chị ba đều ở đây ạ." Chị cả nhà họ Lục - Lục Mẫn nhanh nhạy đưa mắt nhìn anh lại đưa mắt chuyển tới trên người Ôn Hoàn bên cạnh anh, nói: "Chú út, sao em lại mang một người ngoài về nhà." Giọng nói của chị có ý thù địch rất rõ ràng, đồng thời cũng giải thích thái độ của chị. Lời của Lục Mẫn làm cho Ôn Hoàn có chút không vui nhíu nhíu mày, cô không muốn đến đây, tất nhiên đến cũng không phải để cho mình thành đối tượng chế giễu của bọn họ. "Ôn Hoàn không phải là người ngoài." Lục Thần mở miệng, liếc nhìn Ôn Hoàn đứng bên cạnh, lại nhìn mấy chị ngồi ở phía trước nói: "Ôn Hoàn là bạn gái của em." "Ôi, bạn gái." Lục Tĩnh có chút khinh thường cười nhạt hỏi: "Chú út, em có biết Ôn tiểu thư có bao nhiêu bạn trai không?" Lục Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm chị tư: "Lời này của chị tư là có ý gì?" Lục Tĩnh đứng dậy, nói: "Chị có ý gì Ôn tiểu thư đây rất rõ ràng." Nói rồi đi đến trước mặt của Ôn Hoàn nhìn chằm chằm cô, mở miệng: "Chú út nhà chúng tôi ở trong quân đội thời gian dài, không biết cũng không quan tâm tới chuyện trong giới giải trí, nhưng mấy chị em chúng tôi không giống như vậy, mỗi ngày tin tức đặc sắc của Ôn tiểu thư như vậy tôi muốn không nhìn thấy cũng thật khó khăn." Ôn Hoàn không có ý định giải thích, cố sức rút tay mình từ trong bàn tay Lục Thần về, chỉ nói: "Xin lỗi, em không muốn tham gia vào chuyện nhà các chị, đến đây cũng không phải em tình nguyện, nếu mọi người không chào đón em như vậy, em nghĩ em vẫn nên đi trước là được rồi." Nói rồi liền xoay người muốn rời đi. "Chờ một chút." Lục Thần đưa tay một lần nữa nắm cô lại, kéo cô trở về bên cạnh mình. "Anh buông ra." Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, cô không có lý do gì uất ức mình ở đây nghe bọn họ chỉ trỏ mình. "Không buông!" Lục Thần từ chối, biểu cảm kia bá đạo không cho phép từ chối. "Anh!..." Ôn Hoàn chán nản, vươn tay muốn tránh thoát nhưng vốn không thể thoát khỏi sức lực của anh. Thấy hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo như vậy, Lục Tĩnh bên cạnh khinh thường cười lạnh: "Thật già mồm cãi láo." Nghe vậy Lục Thần dùng sức nhìn Lục Tĩnh nói: "Chị tư, em nói lại một lẫn nữa, Ôn Hoàn là bạn gái của em!" Vẻ mặt nghiêm túc kia có chút dọa người. "Chú út, chị tư em nói không sai, đánh giá của Ôn tiểu thư không tốt lắm." Lục Văn chị hai của nhà họ Lục cũng đứng dậy, khuyên giải Lục Thần: "Nếu như em muốn tìm bạn gái, bọn chị có thể tìm người giới thiệu cho em, chỉ là Ôn tiểu thư đây thực sự không thích hợp với em." Lục Thần nhìn vào mắt chị nói: "Chị hai, thích hợp hay không thích hợp ở trong lòng em biết rõ, trước đây các chị cũng giới thiệu cho em không ít, em cũng không thấy người nào thích hợp." "Đứa nhỏ này, các chị là vì muốn tốt cho em, sao vẫn còn giống như trước cố chấp như vậy chứ." Lục Văn có chút trách cứ nói. "Ha ha." Vẫn ngồi ở trên ghế sô pha xem báo, Lục Nam chị ba nhà họ Lục đột nhiên nở nụ cười, buông tờ báo trong tay xuống, nói: "Chị hai, đây là ngày đầu tiên chị biết chú út nhà chúng ta cố chấp à, trước đây ba bảo em ấy đi học kinh tế, em ấy lại nhất định đi học trường quân đội, dù bệnh tim của ba tái phát em ấy cũng không thỏa hiệp theo ý ba." Nói rồi đứng dậy đi về phía Ôn Hoàn, nhìn Ôn Hoàn vừa cười vừa nói: "Tôi rất thích Ôn tiểu thư diễn phim, qua một thời gian ngắn nữa là công chiếu Không bao giờ quên, tôi đã xem hình trong buổi họp báo, rất chờ mong." Ôn Hoàn ngẩn người, song vẫn gật đầu một cái nói: "Cảm ơn." Lục Mẫn nhìn bọn họ, nhíu mày có chút không vui mở miệng: "Cô ba, bây giờ ý của cô là gì vậy, hay là đồng ý chú út cùng cô gái này?" Lục Nam quay đầu nói: "Chị cả, có đồng ý hay không chúng ta có can thiệp được không? Nếu như chính chú út thừa nhận, dù chị dùng xe tăng cũng không kéo em ấy trở lại được." "Vậy cũng không thể để cho cô gái này vào nhà chúng ta, các cô cũng không phải không nhìn thấy, báo chí đều viết cô ta thành dạng gì, nếu như cô ta trở thành con dâu nhà họ Lục, vậy còn không phải bị cả nước chê cười sao!" Thái độ Lục Mẫn kiên quyết, dù sao muốn hỏi ý kiến của chị, chị tuyệt đối không bao giờ đồng ý. "Chuyện trong giới giải trí có thể có vài phần thật giả, rất nhiều điều đều là xào xáo mà ra thôi." Lục Viện bưng trà lên, trên mặt từ đầu tới cuối đều mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng. Lục Tĩnh nhìn chị một cái, lành lạnh nói: "Nếu không có lửa làm sao có khói." Nếu như bản thân tự kiểm điểm tác phong, dù chó săn ở bên cạnh cô ta cũng không thể viết ra được những thứ như vậy. "Đúng vậy." Chị hai nhà họ Lục tiếp lời: "Những ảnh chụp trên báo này nhìn không giống giả." Nghe vậy Lục Nam cố ý hỏi ngược lại: "Chị hai, chị nói như vậy, nói cách khác trước kia chuyện anh rể cùng một ngôi sao hạng ba bị đăng báo cũng là thật sao?" "Lục Nam, em..." Bị động vào chỗ đau, Lục Văn tức giận đến mặt đều có chút đỏ, chồng mình ở bên ngoài làm loạn bị chụp ảnh lên báo, chuyện này làm chị tức giận vài ngày ăn không ngon, nếu không nghĩ đến tình cảm mấy chục năm làm vợ chồng, nghĩ đến con cái còn nhỏ tuổi, chị làm sao có thể dễ dàng tha thứ. Nếu không thể ly hôn dĩ nhiên phải làm ra vẻ bề ngoài quyết sống chết nói tất cả tin tức trên báo chí đều là giả. "Cô ba, em nói chuyện sao càng ngày càng không có chừng mực vậy!" Chị hai Lục Văn có chút trách cứ nhìn chị ta. "Em chỉ ăn ngay nói thật thôi, các chị mấy người ăn hiếp một cô gái thực sự không thú vị gì cả, huống hồ em vẫn là mê phim của cô ấy." Nói rồi nháy mắt với Ôn Hoàn. Tính cách Lục Nam khá có xu hướng trung lập, không thể chịu nổi ỷ đông bắt nạt ít. Lục Văn liếc mắt nhìn chị, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi trở lại trên ghế sô pha. Lục Mẫn rốt cuộc là chị cả, đã lớn tuổi chút, biết rõ tính cách em gái mình cũng không tiện nói nhiều, giọng nói xoa dịu: "Cũng không phải bọn chị nhằm vào Ôn tiểu thư, chỉ là thân phận của cô ấy đúng là rất khó để tiếp nhận, nhà họ Lục chúng ta cũng không giống những gia đình kia, chúng ta có thể không coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, thế nhưng con dâu nhà họ Lục phải trong sạch. Như Ôn tiểu thư đây, cho dù mấy chị em chúng ta có thể thông thoáng tiếp nhận, nhưng ba mẹ cũng không dám chắc có thể chấp nhận được." "Em hiểu rồi." Ôn Hoàn ở bên cạnh mở miệng nói: "Mấy người các chị đã để ý thân phận của em như vậy, em cũng không phải là loại người không da không mặt, em sẽ không trách cứ các chị, em có thể cùng Lục Thần chia tay." Nói rồi quay đầu nhìn Lục Thần: "Buông tôi ra." "Tôi không đồng ý." Lục Thần từ chối. Mặc dù anh không biết trước đây cô bị truyền ra ngoài scandal gì, nhưng dựa vào "scandal" giữa anh và cô, tính chân thật của những scandal này thực sự còn phải đánh một dấu chấm hỏi thật to. Hơn nữa trực giác nói cho anh biết, cô gái này không xấu. Từ cách cô chăm sóc mẹ cô có thể nhìn ra cô là một đứa con gái hiếu thảo, một người hiếu thảo không thể hư hỏng đến mức đó. Huống chi chuyện của anh và cô ồn ào lớn như vậy, anh cũng không muốn quay lại đơn vị còn phải không ngừng giải thích với mọi người. Nếu đã sai rồi hãy để nó tiếp tục sai thêm nữa, dù dao yêu cầu của anh đối với một người vợ cũng không nhiều, nhân phẩm tốt là được rồi. "Vì sao, anh biết rõ chúng ta vốn cái gì cũng đều không phải!" Ôn Hoàn chưa từng thấy người nào vô lại như vậy, có chút tức giận nhìn anh chằm chằm. "Nếu tôi đã thừa nhận sẽ không dễ dàng buông tay." Lục Thần bá đạo cầm tay cô không buông ra. "Chú út, người ta đã không yêu thích gì, em còn..." Lục Tĩnh chưa nói xong, một giọng nói rắn rỏi mạnh mẽ từ trên lầu truyền xuống, ngắt ngang lời chị ta vẫn chưa nói xong. "Đang ồn ào cái gì vậy?" Nghe vậy tất cả mọi người đều hướng lên lầu nhìn, chỉ thấy bác Chung cùng vị trưởng bối Lục Lâm Phong và phu nhân Trương Kim Lan nhà họ Lục đang từ trên lầu đi xuống.