Ôn Hoàn chấn động toàn thân, giống như là bị dọa, hoàn toàn quên phản ứng quên hoạt động. Vươn tay chậm rãi ôm lấy eo thon của cô, anh biết vóc người của cô có bao nhiêu yêu thích, cũng hoàn toàn biết môi của cô có bao nhiêu mềm mại. Không giống như tối hôm qua với cách thức cướp đoạt thô bao, lần này anh rất ôn nhu rất cẩn thận. Nếu như nói tối qua là một người đói bụng lâu ngày thấy thức ăn ngon liền ngấu nghiến như hổ đói, thì giờ phút này Lục Thần chính là sau khi được ăn no nê trở nên nhàn nhã hưởng thụ thức ăn ngon, không vội vàng không nóng nảy. Gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi tinh tế mô tả hình dáng đôi môi của cô, cuối cùng lại chậm rãi cạy ra hàm răng đóng chặt của cô, đem chiếc lưỡi nóng hổi của mình dò xét vào khoang miệng của cô, dụ dỗ chiếc lưỡi mềm mại kia của cô để cho cô đi theo điệu múa triền miên cùng nhau. Kinh ngạc cùng khiếp sợ qua đi, Ôn Hoàn phục hồi lại tinh thần, giơ tay lên đẩy anh ra lại bị bàn tay anh gắt gao giữ chặt thắt lưng. Hai người kề sát quá gần, ngay cả hơi thở cũng quấn quít qua lại với nhau. Ôn Hoàn cũng không biết là xấu hổ hay là sợ hãi, cả người không có chút sực lực nào, dù đẩy thế nào cũng không đẩy được anh ra. "Ưm ưm, buông ra." Đẩy không ra Ôn Hoàn chỉ có thể giơ tay đập anh, nhưng bắp thịt cả người anh so với tảng đá còn cứng hơn, đánh chỉ làm tay cô có chút đau. Lục Thần dán vào môi của cô cười khẽ, đưa tay kéo tay cô xuống, môi từ đầu tới cuối không rời khỏi cô, vừa hôn môi cô vừa nói: "Cô không ngại đau tay sao." Ôn Hoàn tức giận vô cùng, nhấc chân hướng tới chân của anh giẫm lên, lại quên mất người nào đó vốn chính là xuất thân từ quân đội, được huấn luyện chuyên nghiệp, đối với thủ đoạn nhỏ bé này của cô hoàn toàn không để ở trong mắt. Ôn Hoàn thật sự là giận, tay không đẩy được, chân cũng không đạp được, trong cơn tức giận cũng không đoái hoài đến thẹn thùng không xấu hổ há mồm cắn xuống. Lúc này Lục Thần trái lại không nghĩ tới, chờ đến lúc phát hiện ra đã bị hàm răng của cô cắn vào lưỡi anh, kêu lên một tiếng đau đớn chỉ có thể nới lỏng miệng buông cô ra, nhưng bàn tay vẫn ôm chặt eo cô không buông. Lục Thần cau mày trừng mắt nhìn cô: "Cô cũng quá độc ác đi!" Anh có thể rõ ràng cảm giác được trong miệng lan tràn mùi máu tươi, có lẽ cô một hơi cắn xuống thật sự không có một chút khách sáo nào. "Ai cho anh lén hôn tôi!" Ôn Hoàn tức giận nói, giơ tay muốn túm tay của anh ra, nhưng vốn ngăn không nổi sức lực của anh, có chút thẹn quá hóa giận, nhìn anh chằm chằm: "Buông ra!" "Cái gì mà lén hôn, mỗi người một lần, rất công bằng!" Nhớ không lầm đêm qua là cô chủ động, bây giờ đổi lại anh một lần chủ động, chỉ có thể xem như là giao dịch công bằng mà thôi. Ôn Hoàn nghi ngờ, cau mày nhìn anh tức giận hỏi: "Anh có ý gì, cái gì mà mỗi người một lần?" "Sao vậy, cô muốn quỵt nợ à, tối hôm qua chính là cô chủ động!" Làm hại anh cùng cô nửa đêm dội nước lạnh tắm, không biết còn tưởng rằng anh có bao nhiêu hưởng thụ ôm người đẹp cùng nhau tắm, chỉ có anh mới biết lúc đó có bao nhiêu chua xót và hành hạ. "Anh, anh nói không có gì phát sinh cả!" Sáng sớm rõ ràng anh chỉ nói là ôm cô dội nước lạnh, hơn nữa cô cũng nhìn qua trên giường, phía trên đó cũng không có... "Khụ khụ..." Nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, Lục Thần có chút ngượng ngùng, thì thầm nói: "Ngoại trừ một bước cuối cùng." Nghe vậy, Ôn Hoàn tức giận sức lực cũng không biết từ nơi nào tới, mạnh mẽ đẩy anh ra: "Anh, anh anh anh... anh lưu manh!" Chỉ vào anh hơn nửa ngày mới thốt ra được mấy chữ như vậy. Lục Thần nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng rực có chút làm bỏng người, ngọn lửa trong mắt kia giống như có thể đem người đốt cháy, giọng nói khàn khàn ngầm chỉ: "Biết cái gì là đùa giỡn lưu manh không?" Ôn Hoàn nhìn anh, có loại dự cảm xấu, không tự chủ nắm chặt quần áo trên người mình, đủ loại đề phòng nhìn anh: "Anh, anh, anh muốn làm gì..." "Cô nói xem." Lục Thần nhìn cô nóng bỏng, càng nhích tới gần cô. Ôn Hoàn thật sự sợ anh làm ra cái chuyện quá giới hạn, rất không có khí thế giơ tay lên chống trên lồng ngực anh không cho anh tiến gần nữa, cầu xin tha thứ nói: "Được rồi được rồi, tôi đầu hàng tôi đầu hàng! Anh đừng tới nữa, tôi không so đo nữa là được." Dù sao nhìn cũng đã nhìn rồi, cô cũng không thể đem mắt của anh móc xuống, tiếp tục tính toán cũng vô ích. Nghe vậy, đứng ở trước mặt cô Lục Thần nhịn không được bật cười, vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, buồn cười nói: "Đồ con gái không có khí phách." Giọng nói kia mang theo cưng chiều ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới. Ôn Hoàn giống như cũng không để ý lắm, bị anh ôm lấy chỉ lẩm bẩm nói: "Có khí phách cũng không đánh lại anh, một người dã man." Lục Thần cười, giơ tay lên xoa xoa tóc của cô, mở miệng nói: "Làm bạn gái của tôi nhé." "Tôi từ chối có ích không?!" !" Ôn Hoàn tức giận nói, giọng nói rõ ràng mang theo oán giận cùng bất mãn. "Vô dụng, cô chỉ có thể phục tùng." Hiếm khi tìm được một người thích hợp với cả nhà mà ba mẹ cũng hài lòng, anh không có lý do gì lại dễ dàng buông tay, cô dù muốn hay không cũng phải bằng lòng! Ôn Hoàn không nói nữa, chỉ là ở trong lòng lẩm bẩm mắng anh một trận. Người đàn ông này vốn là côn đồ, dù có bằng lòng hay không cũng không cho người khác mở miệng trả lời, anh cho rằng đây là thời cổ đại à, cướp con gái trở về thì có thể làm áp trại phu nhân! Ngay lúc trong lòng Ôn Hoàn đang lẩm bẩm, Lục Thần buông cô ra, cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, nét mặt kia nghiêm túc làm cho Ôn Hoàn sợ. "Anh...muốn làm gì?" Cô có loại dự cảm rất không tốt, người đàn ông này chẳng lẽ lại muốn đùa giỡn lưu manh à! Môi Lục Thần giật giật, cười tà nói: "Nếu là quan hệ nam nữ, đương nhiên là sử dụng quyền lực của bạn trai!" Nói xong cũng không chờ Ôn Hoàn mở miệng phản bác, trực tiếp cúi đầu cắn lên môi cô, nhanh chóng đưa tay ôm chặt hông cô, một tay kia chăm chú giữ gáy cô, hoàn toàn chiếm lĩnh "khu căn cứ" của mình. Ôn Hoàn thật là vừa tức vừa vội, muốn đẩy anh ra mà không dùng được sức lực, há mồm cắn anh lại luôn bị anh cảnh giác tránh né, còn quá đáng đè nặng môi cô nói không để cho cô làm mấy chuyện xấu! Ngay lúc Ôn Hoàn còn muốn phản kháng mà Lục Thần còn muốn tiến thêm một bước cướp đoạt, đột nhiên có vật gì đó bị đụng phải truyền đến tiếng động, thừa dịp anh phân tâm Ôn Hoàn bừng tỉnh lấy tay đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn lên, lại không nghĩ đến chỗ rẽ ở hành lang mẹ Lục vừa vặn đứng ở đó cười nhìn bọn họ. Trên mặt thoáng cái nổ tung nóng bỏng đỏ rực, vội vang xoay lưng lại, kéo Lục Thần qua trốn ở phía sau anh, tựa như vậy mới có thể cảm thấy giảm bớt sự tồn tại của mình. Mẹ Lục buồn cười che che khóe miệng, vốn chỉ là bà muốn lên nhìn thuận tiện bảo Ôn Hoàn buổi tối ở lại cùng nhau ăn cơm, không nghĩ tới đi lên lại thấy bọn họ thân mật ôm hôn. Thấy thế bà dĩ nhiên là không muốn quấy rầy, xoay người muốn chạy đi nhưng không ngờ đụng phải cái bọc trang sức đặt ở hành lang. "Mẹ, sao mẹ lại lên đây?" Lục Thần sờ mũi một cái, cũng có chút ngượng ngùng, huấn luyện thời gian dài mặt bị phơi nắng thành màu đồng giờ hơi hiện ra sắc hồng khả nghi. "Không có việc gì không có việc gì, chỉ muốn lên đây hỏi một chút xem Tiểu Hoàn thích ăn cái gì, mẹ bảo người đi chuẩn bị." Trương Kim Lan cười nói: "Được rồi, các con còn có chuyện cứ tiếp tục đi, mẹ đi xuống trước." Nói rồi mập mờ hướng về phía Lục Thần nháy mắt một cái. Nghe vậy, biết hiểu lầm này lớn, Ôn Hoàn vội vàng xoay người lại giải thích: "Bác gái, cháu cùng Lục Thần thực sự không có gì!" Trương Kim Lan đâu tin tưởng lời giải thích của cô, chỉ nghĩ là cô xấu hổ thẹn thùng, nói: "Không có việc gì, bác là người từng trải cũng dể hiểu." Nói xong không quên dặn Lục Thần: "A Thần, chờ chút nữa không lên đây gọi các con, nhớ mang Tiểu Hoàn xuống dùng cơm nhé." Lục Thần gật đầu, chỉ nói: "Con biết rồi."