Xin Chào Tình Yêu
Chương 91
Sau này tôi mới biết được tại sao phó đạo diễn chỉ dùng tiếng Uighur hát câu ‘sớm mặc áo da, buổi trưa mặc sa vây quanh lò lửa ăn dưa hấu’, sau đó trong tổ diễn cũng không ai cười anh ta nữa.
Ngày đó Phó Quân Nhan mời tất cả tổ diễn ăn cơm, phó đạo diễn uống nhiều rượu nên có lẽ bị say rồi. Sau đó anh ta luôn lôi kéo Phó Quân Nhan nói chuyện, anh ta nói: “Cậu biết không? Quân Nhan à…… Tôi rời khỏi Kashi nhiều năm như vậy khi trở lại mới phát hiện, tiếng mẹ đẻ tôi cũng chỉ còn nhớ một câu như vậy, tôi thật sự rời đi quá lâu rồi, quá lâu rồi. ….. Từ nhỏ tôi luôn oán trách nơi này không tốt, tôi không biết được mùa xuân như thế nào, tôi muốn tắm lâu hơn một chút cũng không tốt, mùa đông nơi này lạnh tới mức tay chân đau nhức, nước mũi chảy xuống cũng có thể đóng băng dài như cây cột. Tôi chỉ muốn, chỉ muốn có thể đi ra ngoài. Trên tường của trường học luôn viết kiến thức có thể thay đổi số mạng của con người, vì thế nên tôi liều chết học tập. Năm ấy cuối cùng tôi cũng thi đỗ đại học Bắc Kinh, tôi nghĩ tôi và gia đình cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài. Mẹ tôi cũng không cho tôi tiền, bà nói trong nhà không có điều kiện như thế, bà muốn tôi cũng học anh tôi, đi vào xưởng làm công. Tôi có chết cũng không làm, tôi khóc nháo hỏi mẹ tôi ‘mẹ có phải trong gối nằm của mẹ còn tiền đúng không?’
Mẹ tôi ngẩn người lau nước mắt nói: ‘Tiền đó để rành để anh tôi xây nhà cưới vợ. Cuộc đời của anh tôi có thể trôi qua hay không chỉ có thể trồng chờ vào số tiền đó thôi, không thể dùng được.’ Khi đó tôi rất hận, tôi nghĩ, nếu bây giờ tôi không đi ra ngoài thì cả đời này tôi cũng không thể đi ra ngoài được. Cuối cùng đêm đó tôi trộm số tiền mẹ tôi dấu dưới gối và bỏ chạy. Sau này, khi tôi tốt nghiệp trường đại học, lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, có tên tuổi, có tiền. Nhưng chính bản thân tôi lại không cảm thấy vui vẻ, tôi không dám trở về Kashi, tôi không dám trở lại………… Nhiều năm như vậy trôi qua nhưng tôi không dám trở lại, tôi luôn nhớ tôi là kẻ đã trộm tiền xây nhà cưới vợ của anh trai, trộm tiền của mẹ trốn ra ngoài………” Phó đạo diễn vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi đều bôi lên quần áo của Phó Quân Nhan, mọi người muốn kéo phó đạo diễn ra nhưng Phó Quân Nhan lại nghiêng người ngăn cản, nhìn về phía mọi người khoát khoát tay.
Chỉ nghe thấy phó đạo diễn thút tha thút thít nói: “Bây giờ chúng ta ở đây quay phim, rất tốt. Cuối cùng tôi cũng có một cái cớ để về nhà, về nhà…………. Nhưng khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đã chết từ lâu, đó là khoảng thời gian không lâu sau khi tôi đi, đó là cái chết do hành động của tôi. Anh tôi già đến mức tôi không thể nhận được, anh cũng không nhận tôi, anh cầm chổi đánh đuổi tôi đi. Nhà tôi vẫn là căn phòng rách nát như cũ, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, điều thay đổi duy nhất là tôi trốn đi, mẹ tôi mất, nhưng anh tôi không hề thay đổi, anh chỉ bởi vì không có tiền cưới vợ, nên sống cô độc một mình cho tới bây giờ. Tôi đã về muộn………. Tôi về muộn……… trở về quá muộn nên cả cách nói chuyện cũng quên, tôi chỉ nhớ được câu hát kia ‘sáng sớm mặc áo da, trưa mặc sa vây quanh lò lửa ăn dưa hấu.’ Sau đó tôi nhớ đến một ngày không có ánh mặt trời mẹ tôi từng ôm anh em tôi và hát bài này, một bài hát mà đã qua mấy chục năm, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy…………”
Đêm hôm đó cả tổ diễn đều trầm mặc lắng nghe, chúng tôi đều biết, đây không phài lời say mà là rượu và lời ra. Có người khác bởi vì không chịu nổi mùi hôi do phó đọa diễn nôn ra nên về trước. Về sau bởi vì quá lạnh nên tất cả mọi người cũng lục tục trở về khách sạn, Phó Quân Nhan vì nghĩ cho tôi nên để tôi và mấy cô gái trong đoàn diễn đi về trước.
Cuối cùng chỉ còn anh ngồi trong tiệm cơm, hoàng hôn buông xuống, trên mặt bàn tất cả đều là cơm thừa canh cặn, còn có những chai rượu ngả nghiêng, phó đạo diễn say nên ngục xuống bàn khóc, nói, nước mắt nước mũi, thỉnh thoảng còn kéo kéo. Mà Phó Quân Nhan cứ ngồi ngay ngắn như vậy, anh không tránh, chỉ là thỉnh thoảng đưa nước cho phó đạo diễn, nghiêng tai nghe từng câu từng chữ, không có chút nào là mất kiên nhẫn, không có một chút ghét bỏ, đáy mắt chỉ có ấm áp từ bi.
Phó Quân Nhan trở về rất muộn, năm giờ sáng hôm sau còn có cảnh quay. Trời vừa rạng sáng khách sạn đã khóa nước nóng, tôi giữ nước nóng lại cho anh nhưng đến khi anh về nhà nước cũng đã lạnh hết. Anh vừa mở của ra, nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, quần áo trở nên nhăn nhúm, còn có những dấu vết do chất nôn của phó đạo diễn không lau được sạch. Anh cau mày, tay bóp bóp mũi mình nhanh chóng cầm quần áo xông vào nhà tắm, dáng vẻ kia hiếm khi nổi nóng một lần.
Tôi vừa buồn cười lại thấy đau lòng, lo lắng anh bị lạnh, híp mắt bò dậy nấu nước uống cho anh, lại lấy tấm chăn ngồi trước cửa nhà tắm chờ anh. Phó Quân Nhan từ nhà tắm ra đã ôm tôi và hôn, nhận lấy chăn từ trong tay tôi, quanh quanh người tôi, đến người anh thì không còn lại bao nhiêu. Còn vừa sờ sờ trán tôi, hỏi tôi có lạnh không, tôi cười lắc đầu, kéo anh đi uống cốc nước tôi vừa nấu xong cho ấm người. Lúc này tôi mới hỏi Phó Quân Nhan: “Phó đạo diễn đâu? Anh đưa anh ta về phòng sao?” Đienanlequydon.com
Anh lắc đầu một cái, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Anh đưa anh ta về nhà anh ta rồi.”
Tôi ngẩn người, anh cười khẽ, chống trán anh lên trán tôi nhắc nhở tôi: “Nhà của anh trai anh ta.”
“Không phải còn cãi nhau sao?”
“Anh của phó đạo diễn sau khi nghe thấy anh ta uống rượu còn nôn ra, lại cầm cây chổi đánh anh ta, đánh đánh nhưng cũng không mạnh tay, hai anh em đều ôm nhau khóc, lúc anh đi về đã đưa anh ta vào nhà chăm sóc rồi.” Phó Quân Nhan nói từng câu từng chữ, đáy mắt có nhàn nhạt ấm áp và vui sướng.
“Anh cũng yên tâm?” tôi cười đưa đầu ngón tay ra chọc chọc vào mặt anh.
“Anh của phó đạo diễn là một người thành thật.” Phó Quân Nhan cồm cốc nước nóng nháy mắt mấy cái với tôi, lè lưỡi khiêu gợi liếm đầu ngón tay của tôi, lại cúi đầu hít hà người mình giống như chú chó nhỏ, đem cốc nước đặt lên bàn, ôm tôi cọ sát, than thở nói: “Nhưng anh sắp khó chịu chết rồi, cuối cũng cũng không thối nữa, hay là anh phải lấy tí hương của Bảo Bối thôi…………” Tôi cười., tôi cũng biết cả người anh toàn nước mắt nước mũi rất khó chịu. Tôi dịu dàng sờ sờ tóc anh, chóp mũi anh ngửi ngửi mái tóc của tôi, nhếch môi cười yếu ớt.
Ban đêm, trong giấc mộng, cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo tôi, lẩm bẩm nói: “Hôm nay chưa gọi điện thoại cho An An.” Tôi nhích vào gần ngực anh hơn, nói: “Không sao đâu, em gọi rồi.” Lúc này anh mới nhắm mắt lại cười, nụ cười thuần khiết mà sạch sẽ.
Chúng tôi muốn đến sa mạc Takla Makan to lớn để quay phim, nó được gọi là ‘Sa mạc tử vong’, chúng tôi cũng chỉ dám quay phim ở dọc bờ ngoài sa mạc chứ không dám đi vào quá sâu.
Ở loại địa phương này quay phim đúng là khổ không thể tả hết, nếu như con người có ba lúc gấp cũng không thể nói với mọi người trong tổ diễn quay xe về trong thành phố, chỉ có thể nhờ nhân viên giúp che ô sau đó chốn vào một góc giải quyết vấn đề, giống như kẻ trộm vậy, hơn nữa còn rất ngột ngạt và dung tục. Mà phim cổ trang cũng có rất nhiều hạn chế, cởi quần cũng cần đến nửa ngày, muốn vén lên cũng rất phức tạp. Có một lần tôi mới cởi được một nửa, thì có một còn nhím nhỏ chạy qua lòng bàn chân, tôi thiếu chút nữa thì bị dọa phát ngất………. Khổ không thể ta, mà khán giả chỉ nhìn thấy những hình ảnh hoa mĩ chứ đâu có thể biết được….. Tôi cũng không thể nói ra những điều như vậy được, quá dung tục rồi………….. ví dụ như, trong sa mạc lộ ra cái mông tuyết trắng……
Bộ phim ‘Mê phản’ cần chạy đến Tây Ninh và Takla Makan quay, luôn phải chạy qua chạy lại giữa hai địa phương. Đường đi cũng không dễ dàng, thời gian dài trôi qua những nhân viên trông tổ diễn ai cũng lộ ra ý oán trách, qua lại đều là những chuyến cáp treo, một chữ, choáng, hai chữ, rất choáng. Khi đó Phó Quân Nhan cũng không kiêng dè gì ngồi phía sau ôm tôi vào lòng, giúp tôi xoa xoa huyệt thái dương. Tất nhiên tôi cũng giúp anh như vậy…..
Xế chiều hôm nay tôi hoàn thành cảnh quay của mình, tẩy trang xong, tôi ôm con cá nóc được fan tặng ngồi vừa xem vừa chờ Phó Quân Nhan diễn xong. Một lúc sau điện thoại vang lên, đạo diễn phân cảnh nói cho tôi biết, mấy cảnh quay lần trước ở tháp Tây Ninh có vấn đề, có góc sáng màn hình bị chụp cả ô tô và khách du lịch, mới đầu là vì lơ là không chú ý tới chi tiết nhỏ này, nhưng bây giờ phúc thẩm (kiểm tra ở mức độ cao hơn) phát hiện ra không thể dùng được, cho nên muốn loại bỏ. Lại bởi vì vấn đề thuê sân bãi nên bây giờ muốn tôi lên đường đi tháp Tây Ninh để quay bổ sung.
Bên này tôi vừa mới cúp điện thoại, phó đạo diễn đã chống tay vào cái bụng dưa hấu của anh ta, thở phì phò chạy đến trước mặt tôi, giơ giơ cái chìa khóa trong tay nói: “Tiểu Ái, đi thôi.”
Tôi nhíu mày, nháy mắt mấy cái hỏi: “Phó đạo diễn, sao anh lại làm tài xế?”
Anh ta gật đầu một cái, phồng bụng dưa hấu lên, nói: “Tất nhiên.” Trong miệng vẫn không quên oán trách đạo diễn phân cảnh, cái gì mà làm việc không chắc chắn……… nếu lúc đó mà chú ý hơn thì sẽ không xảy ra việc như vậy……….. Tôi cười, kể từ khi phó đạo diễn hòa hảo với anh trai, mỗi ngày tâm tình của anh ta luôn rất tốt, ca hát cũng hăng hái hơn, tính khí cũng thay đổi rất lớn.
Tôi còn nghe nói phó đạo diễn giúp anh trai mua xe, mua nhà nhưng lại bị anh trai anh ta không đồng ý, chỉ mua một cửa tiệm để mở của hàng ăn uống, bây giờ đang nắp thiết bị bên trong. Anh ta mỗi ngày đều khen ngợi anh trai mình nấu cơm ngon, gương mặt tự hào gặp ai cũng nói, ngay cả Phó Quân Nhan cũng có lúc tránh anh ta, chỉ cần thấy phó đạo diễn mở miệng nói hai chữ ‘anh tôi’, khóe mắt mọi người đã rút rút, cầm kịch bản lên lật soạt soạt.
Lúc đó còn có mấy người trong tổ diễn trêu ghẹo nói: “Phó đạo diễn à. Không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, còn nấu đến mức rất ngon nữa à?” Phó đạo diễn sau khi nghe xong thì tức giận đến đỏ bừng mặt, phồng cả bụng dưa hấu lên. Ngày hôm sau không nói hai lời lập tức mang tới tổ diễn một mâm gà lớn mà anh trai tự tay làm. Cực kì buồn cười ở chỗ, phó đạo diễn chỉ chia cho mỗi người một bát nhỏ, nhưng lại chia cho Phó Quân Nhan một cái hộp lớn, tôi được một hợp vừa. Điều này thể hiện một sự chênh lêch đến rõ ràng, đạo diễn Hoài An ăn xong bát nhỏ của mình, lại nhìn mâm gà chảy nước miếng, bưng bát không đến trước mặt chúng tôi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sáng ngời, vừa oán trách phó đạo diễn: “Người anh em à. Cậu không thể thể hiện sự thiên vị rõ ràng như vậy được….”
Tôi và Phó Quân Nhan đều cười, hai người chúng tôi bê một hộp ăn, để lại một phần cho đạo diễn.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
18 chương
30 chương
299 chương
15 chương
41 chương