Sáng sớm ngày thứ hai chúng tôi tới Tô Châu, trong tiểu viện mang theo một hơi thở an nhàn, những giọt sương còn đọng trên lá cây cũng thấy rõ, trên giọt nước còn nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt. Phó Quân Nhan mặc một chiếc áo khoác màu trắng gạo, anh hơi ngẩng đầu nhìn chiếc chuông đang đong đưa. Bóng lưng thon dài mang theo ánh mặt trời ấm áp, không nói có bao nhiêu sự mê hoặc, quanh người anh lộ ra hơi thở trầm tĩnh, an nhàn. Tôi đứng trước hiên nhìn bóng dáng của anh rất lâu, sau đó mới đi về phía anh. Anh nghe thấy tiếng động quay đầu lại, khóe môi tạo nên một độ cong, hai tay đang đút trong túi áo cũng giơ về phía tôi. Tôi vẫn luôn biết anh có một dáng vẻ đẹp đẽ, nhưng hôm nay chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng vẻ đẹp của anh lại khiến ánh mặt trời cũng muốn thở dài. Chúng tôi ra cửa sớm, không khí vẫn còn tươi mới, người đi đường cũng ít hơn nhiều so với hôm qua, cũng không có vẻ phồn hoa náo nhiệt, đa số những cửa hàng bên đường vẫn còn đóng cửa. Trên cả con đường Bình Giang đều là không khí tươi mát thanh nhã bám trên người. Chúng tôi vào một nhà hàng ăn sáng, cửa hàng trông rất sạch sẽ, nhân viên phục vụ đều mặc đồng phục và vắt một cái khăn lông màu trắng trên vai khiến tôi cảm thấy buồn cười, anh ta nhìn thấy chúng tôi hình như rất ngạc nhiên, miệng há hốc chỉ vào tôi và Phó Quân Nhan, miệng cứ “a” một lúc lâu, giống như muốn rơi cả cằm xuống. Tôi nghịch ngợm đặt tay lên môi ý bảo anh ta đừng hét to. Nhân viên phục vụ kia cũng rất khôi hài,d*i*ễ*n* *đ*à*n* *l*ê* *q*u*ý* *đ*ô*n,  giống như nhân viên đặc vụ quay đầu  nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói chuyện với chúng tôi: “Công tử và nữ thần muốn ăn gì?” Tôi nghe cách gọi của anh ta nghiêng đầu cười khanh khách. Cuối cùng Phó Quân Nhan chọn thay tôi một phần điểm tâm sầu riêng và một cốc sữa, điểm tâm sầu riêng vừa mới ra lò, vẫn còn đang bốc hơi nóng, tôi vui vẻ ăn ngon lành. Nhưng mà, lúc tôi vui vẻ lấy tay cầm điểm tâm ăn, bị Phó Quân Nhan dùng đũa gõ nhẹ vào mu bàn tay. Tất nhiên là không đau, mà còn cảm thấy rất ấm áp…. Chúng tôi ăn xong thì vẫn còn sớm, cùng nhau tản bộ ở bờ sông, ngồi trên ghế đá dưới hàng liễu, Phó Quân Nhan ôm tôi ngồi nhìn dòng sông Bình Giang không có sóng. Tôi sờ sờ cái bụng, lại nhớ tới Cố Tiểu An, nhớ dáng vẻ ngốc nghếch mỗi lần cậu nhóc ăn nhiều lại để tôi sờ sờ vào bụng, không nhịn được cười thành tiếng. Một tay của Phó Quân Nhan đang ôm lấy bả vai tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi hỏi: “Em cười cái gì?” Tôi im lặng, cười ngây ngô hai cái, nói: “Mỗi lần nhớ tới An An lại buồn cười.” Phó Quân Nhan gật đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: “Mua piano về cũng không đánh một lần, chờ khi chúng ta trở về, một nhà bốn người cùng nhau đánh đàn được không?” Tôi gật đầu, nghĩ đến Tiểu Khải thật tốt số, lại có thể đi vào hàng ngũ một nhà bốn người. Khoảng tầm mười giờ sáng, trên sông bắt đầu có những chiếc thuyền hoa đi du thuyền, tôi và Phó Quân Nhan cũng vui mừng gọi một chiếc thuyền hoa. Đầu tiên chúng tôi chỉ ngồi ở mũi thuyền lặng lẽ nhìn phong cảnh, trong phố cổ có những ngôi nhà với tường trắng, những ô ngói, nói thật, nơi này không có cảnh vật làm rung động lòng người, chỉ nhàn nhạt, mộc mạc, vừa vặn cứ như vậy tan ra tiến vào lòng mọi người, làm cho hơi thở con người giống như bị lắng xuống, chỉ cảm thấy một sự yên bình. Tôi tựa trong ngực Phó Quân Nhan, nghe tiếng tim anh đập có lực mà vững vàng, chúng tôi nắm chặt tay nhau đặt phía trước, cả người tôi đều được hơi thở của anh bao quanh, một mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi. Không biết qua thời gian bao lâu, đầu bên kia cầu đá cũng có một chiếc thuyền hoa, trên đó có hai người khoảng tầm năm mươi tuổi, họ ngồi dựa vào nhau, người phụ nữ với mái tóc hoa dâm, mặt mũi hiền lành, nắm tay người bạn già của mình, thuyền đi từ từ trên sông gió mát tinh tế cộng thêm với tiếng cười nhẹ nhàng: “Quân đến Cô Tô cách nhìn, người ta tận gối sông. Cổ cung rỗi rãnh thiếu đất, nước hạng Tiểu Kiều nhiều. Còn tựa như trước đây bơi lên uyển, ngựa xe như nước áo quần như nêm. Hoa tháng đang gió xuân.” (Những cái này các nàng cho em xin giữ nguyên.) Người đàn ông cũng đặt tay phải lên thuyền đánh nhịp, cười nhẹ nhìn bạn già của mình, đáy mắt là tình cảm quyến luyến không thể lau được. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi và Phó Quân Nhan ăn ý cùng liếc nhìn nhau, anh nở nụ cười nhàn nhạt, chiếc cằm thon dài cọ sát trên tóc tôi, tôi nhích lại gần trong lòng anh, nhớ tới một bài thơ rất hay, cười, nhẹ nhàng đọc trong lòng anh:  “Khi anh tuổi già, hai ngọn tóc hoa dâm, buồn ngủ hôn mê, ngồi bên cạnh lò lim dim, Xin mở cuốn sách này ra từ từ đọc, Nhớ lại vẻ mặt ngày xưa với ánh mắt dịu dàng, bên trong sóng mắt in sâu hình bóng,  Bao nhiêu người yêu dáng vẻ thướt tha quyến rũ theo thời gian, Yêu vẻ đẹp thanh xuân, Nhưng chỉ có một người yêu em thành tâm thành ý, Yêu nét mặt dần dần biến đổi theo năm tháng đau khổ gian nan….” Tôi vươn tay, ngước đầu ra từ ngực anh nhìn anh, vuốt ve gương mặt đẹp trai của anh. Anh nâng lên khóe môi, bàn tay như ngọc cầm chặt lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn thẳng vào mắt tôi, cười một tiếng, nhẹ nhàng lặp lại:  “Khi em già đi, tóc đen nhiễm sương,  Một mình bầu bạn bên lò sưởi, mệt mỏi xao động,  Xin hãy mở cuốn sách này, ngân nga ngâm xướng, Nhớ lại năm đó tóc tung bay, Sóng mắt thâm thúy, nhìn quanh lưu quang, Như hoa dẫn bướm, chúng sinh điên cuồng, Người ta nói yêu dáng vẻ, nhưng không nói yêu tâm hồn,  Duy chỉ một mình anh, yêu tâm hồn thơm mát, Biết yêu tâm hồn, hương thơm thánh khiết. Khi em già đi, tinh thần mệt mỏi, Duy chỉ mình anh tình ý lâu dài.” (Xin thề, hết hơi. Anh chị nói yêu thì nói huỵch toẹt luôn đi lại còn thơ với văn để hành xác trẻ con thế này.) Tôi nhắm mắt, âm thanh trong trẻo của anh quanh quẩn bên tai tôi, đau khổ mà chung tình. Tô tựa trong ngực anh, nắm lại tay anh, nghe những điều tốt đẹp trong câu nói, đáy lòng mềm mại như nước, tôi chỉ cảm thấy anh luôn ở bên cạnh, yên lặng, gắn bó, chính là những năm tháng sau này, tất cả đều là những ngày tốt đẹp. Tôi chậm rãi nắm chặt tay anh,diiiiieeeennn đaaaannn lelle qqquuuyyddoooooon, trong lòng luôn nhảy nhót vì ngại ngùng và vui vẻ, tôi ngửa mặt lên, nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng, cuối cùng mở miệng nói: “Phó Quân Nhan, em muốn sinh con dưỡng cái cho anh, muốn cùng anh đi đến khi bạc đầu.” Anh nghe xong thì sững người, yên lặng lúc lâu, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt ngốc nghếch…. Tôi nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động không ngừng, rất lâu sau, anh mới nặng nề trả lời: “Được.” Một tiếng này, rất sâu, trầm trọng như vậy, mang theo sự nghẹn ngào không cách nào che dấu được. Một giọt lệ không hề báo trước rơi xuống mặt tôi, anh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt trong suốt, hốc mắt đỏ lên, là khóc. Tôi ngạc nhiên chớp mắt, mới ngửa mặt lên hôn lên ánh mắt của anh, không biết vì sao, có lẽ chỉ là ảo giác, thế nhưng tôi lại cảm giác xung quanh anh tràn ngập hơi thở đau đớn và tuyệt vọng, yếu ớt đến vậy, khiến người ta đau lòng, đau lòng vì yêu người đàn ông này. Lại như thế vì không tự chủ được, bởi vì nước mắt của anh chảy xuống. Tôi làm giống như bình thường anh vẫn làm để dỗ tôi, vuốt ve từng phát trên lưng anh, tôi nói:”Phó Quân Nhan, anh làm sao vậy? Em chỉ nói một câu rất bình thường thôi mà…..” Anh rất kích động lắc đầu nói không, lại đột nhiên yên tĩnh lại, khẽ nghiêng mặt nhìn sang bên bờ sông, tôi không nhìn thấy mặt anh, chỉ nghe thấy anh dùng một âm thanh rất thấp nói: “Đối với anh nó rất quan trọng………….” Giọng nói kia như chứa đựng tất cả sự đau khổ không thể chịu nổi một chút ….. Sau đó anh ôm chặt lấy tôi nói: “Một người phụ nữ muốn trải qua một đời với một người đàn ông, muốn sinh con dưỡng cái cho anh ta thì cần bao nhiêu là quyết tâm? Lại cần bao nhiêu quyết một lòng?” Anh dùng câu hỏi nhưng lại không phải câu hỏi. Âm thanh có một chút run rẩy, mang theo cả sự mờ mịt. “Em tạo áp lực cho anh sao?” Tôi có một chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi. Anh lắc đầu, vẫn nghiêng mặt đi như trước, anh nói: “Không, anh rất vui vẻ.” Giọng nói rất nghiêm túc, rất chân thành.