Theo thời gian trôi qua, nội dung phim “Cô bé lọ lêm màu đen” cũng chầm chậm có tiến triển. Bạch Nhan vẫn lặng lẽ như cũ, nhưng mà, cô dần dần xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Bạch Tiêu, cô làm công trong nhà hàng mà Bạch Tiêu và Hàn Tại Tuấn hay đến, cũng xuất hiện tại tầng cao nhất của Hàn thị, mặc dù chỉ là với tư cách là một lao công quét dọn vệ sinh, sẽ trong bất kì thời điểm nào, cứ không để ý như vậy xuất hiện trước mặt bọn hắn. Tuy nhiên toàn bộ đều là ngẫu nhiên, hoặc là, Bạch Nhan muốn nhìn anh Tại Tuấn của cô thêm một chút. Nhưng mà toàn bộ những việc này lại khiến cho Bạch Tiêu như đang đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, Bạch Nhan lần lượt xuất hiện giống như đang dần chỉ ra, người nào mới thực sự là công chúa, khiến cho Bạch Tiêu nôn nóng không yên, cuối cùng nhịn không được, ngăn cản Bạch Nhan ở góc cầu thang, lớn tiếng hỏi: “Bạch Nhan, cuối cùng là cô đang muốn làm cái gì thế hả?” Bạch Nhan nghe từng tiếng bước chân, hơi hơi liếc nhìn cô ta, chậm rãi hạ mi mắt xuống, khóe miệng như có như không gợi lên nụ cười trào phúng yếu ớt, rất nhạt, vô cùng nhạt, nếu không phải đứng trong khoảng cách gần thì căn bản là không thể nhìn ra được. Trong lòng Bạch Tiêu phát lạnh, chỉ cảm thấy giờ phút này Bạch Nhan đã không còn như trước nữa, ngay cả vẻ ngoài ngày càng đẹp đẽ của cô(Bạch Nhan) cũng khiến cho cô (Bạch Tiêu) phải kiêng dè không thôi. Vì thế cô ta lại không kiên nhẫn mở miệng nói: “Tôi nói cho cô biết, Bạch Nhan, cô là đứa trẻ Bạch gia bỏ rơi. Cha và anh đều không cần cô, cô là một kẻ đen đủi chuyên gây tai họa. Cô tưởng rằng cô thay đổi thì có thể dọa đến người nào cơ chứ? Mặc kệ cô muốn làm gì. Cô nghe rõ cho tôi, tôi mới là công chúa chính thức của Bạch gia, anh Hàn Tại Tuấn là của tôi. Cô đừng nghĩ có thể bày ra trò quỷ gì nữa.” Rõ ràng Bạch tiêu đang rất kích động, thậm chí cô ta còn túm lấy cánh tay của Bạch Nhan muốn cô nghe cho rõ ràng. “Là sao?” Bạch Nhan nhàn nhạt hỏi, trên khóe miệng hơi thoáng qua nụ cười xinh đẹp, hạ mi mắt xuống, nhìn thấy bên cạnh cánh cửa dưới ánh mặt trời có một bóng đen. Thay đổi vẻ mặt, đột nhiên rút tay ra khỏi tay của Bạch Tiêu, mặc cho cơ thể của mình mạnh mẽ ngã nhào xuống cầu thang, nhẹ nhàng như thế, đột nhiên sau khi ngã cô lại chậm rãi gọi: “Chị.” Không phải tiếng kêu sợ hãi, cũng không phải trách móc, mà là tiếng thở dài, thình lình xảy ra như vậy, đánh mạnh vào trong lòng mọi người. Bạch Nhan rất đau, thực sự rất đau, tuy nhiên là do cô cố ý ngã xuống cầu thang, nhưng lần này lại do mất trọng lượng ngã xuống làm cho cô cũng sợ hãi. Cô chỉ là muốn biết, nếu lần này biết rõ người kia rõ ràng tổn thương cô trắng trợn như thế, bọn hắn có liếc nhìn cô một cái hay không? Cuối cùng khi rơi xuống đất, cô cảm thấy toàn thân đều đau đớn, Bạch Nhan cố gắng tựa vào lan can cầu thang để bản thân ngã nhẹ nhàng nhất, cô ngã nhào xuống ba bậc cầu thang cuối cùng, cô giống như một con búp bê, mất đi tất cả sức lực cuối cùng. Cô dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng chống đỡ để bản thân không bị ngất đi. Sau đó đúng như cô dự đoán, Bạch Tử Mặc và Hàn Tại Tuấn đi từ cửa vào. Nhưng mà, Bạch Tử Mặc từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cô lấy một cái, hoảng hốt vượt qua cô, thậm chí thiếu chút nữa là giẫm vào tay cô, anh ta hoàn toàn coi thường cô, người đang bị thương nằm ở đây, mà lại lo lắng chạy lên trên ôm lấy người phụ nữ không có chút thương tổn nào kia, hỏi: “Tiêu Tiêu, em không bị làm sao chứ?” Sau đó chính là giọng nói đầy kích động của Bạch Tiêu: “Chính là do cô ta, chính là do cô ta… Anh ơi, không phải em đâu.” “Anh…” Bạch Nhan há miệng nhưng không phát ra âm thanh gì, cô cảm thấy chút sức lực còn lại cuối cùng của mình đã mất hết, cô không biết tại sao bản thân mình lại muốn khóc, không biết tại sao thời điểm khi anh trai ruột của cô bước qua cô lại muốn khóc đến vậy, thực sự là cô đã khóc ra. Lúc này đột nhiên cô lại có suy nghĩ muốn chết, nếu là cô chết thì có phải anh ta cũng chỉ nói câu “Tiêu Tiêu đừng sợ.” có phải hay không? Cô. Thực sự hận. Hận vô cùng. Sau đó cô thấy một đôi giầy da màu đen sáng bóng đang tiến về phía cô, đôi tay kia ôm lấy cô, cô đau quá, thực sự rất đau, nhưng cô cố gắng ôm chặt lấy balo của mình không hề buông tay. Môi cô chậm rãi nhếch lên, đúng là ánh mắt đó, nhưng trong ánh mắt đó trống rỗng, tràn đầy sự bất đắc dĩ, đau thương và châm chọc… Sau chuyện này Bạch Nhan bị gãy tay phải. A Mạc luôn luôn tùy tiện khi chạy tới bệnh viện cũng chỉ biết ôm cô khóc rống, lập tức mắng Hàn Tại Tuấn là người duy nhất còn ở lại trong bệnh viện: “Các người có còn là con người nữa hay không vậy? Cuối cùng là các người muốn cậu ấy phải như thế nào? Chuyện không may năm đó xảy ra thì cô ấy cũng mới chỉ là một đứa trẻ con không hiểu chuyện gì mà thôi. Chèn ép cô ấy hai bàn tay trắng còn chưa đủ? Bao nhiêu năm qua không hề quan tâm tới cô ấy, chừa lại cho cô ấy một chỗ trú đến chó cũng không thèm, như vậy vẫn là cô ấy đang mang ơn hay sao? Hiện tại lại chạy đến hành hạ cô ấy? Các người có biết mỗi ngày cô ấy đều cố gắng học tập và làm việc vất vả như thế nào không? Hiện tại cánh tay của cô ấy bị gẫy cũng chính là đại biểu cho việc cô ấy không thể làm việc, không có tiền, cho dù là ăn cơm hay đến trường đều là công việc vô cùng khó khăn với cô ấy. Các người có biết hay không vậy hả?” Bạch Nhan bị tiếng hét làm tỉnh dậy, nhìn tình hình trong phòng, A Mạc đang tức giận hò hét, mà Hàn Tại Tuấn vẫn đứng bất động ở phía chân giường. Cô nhìn xung quanh một lượt không còn ai khác cả. Đáy mắt cô mang theo sự âm u lạnh lẽo, thấp giọng nói: “A Mạc.” A Mạc cũng dừng lại, cô chạy thẳng đến bệnh viện nên bây giờ vẫn còn đang thở hổn hển. A Mạc quay đây lại nhìn Bạch Nhan, Bạch Nhan lắc đầu nói với cô ấy: “Không phải anh ta đâu, anh ta đã cứu mình đó.” Giọng nói của cô rất nhỏ, sạch sẽ mà trong suốt. Là bạn bè của Bạch Nhan,di.ễn đ/àn lê quý đ.ô.n, A Mạc rất nhanh đã hiểu được ý của Bạch Nhan, cũng biết chính mình đã trách nhầm người tốt. Nhưng trong lòng cô vẫn luôn xem Hàn Tại Tuấn, Bạch Tử Mặc, và Bạch Tiêu là như nhau, cho nên cho dù như thế nào thì anh ta cũng chính là đồng phạm. Vì thế cô hừ hừ mũi, liếc mắt lườm Hàn Tại Tuấn, tuy không còn địch ý như lúc đầu nhưng cũng không phải là thân mật, hất mặt quay đi. Bạch Nhan bất đắc dĩ cười cười, cô nhìn xung quanh đánh giá phòng bệnh mình đang nằm, im lặng ngồi dậy, không thể hiểu bản thân bị ma quỷ ám như thế nào mà lại làm vậy, kết quả cuối cùng vẫn là chính bản thân mình xui xẻo mà thôi. Cô cười khổ, làm động tác muốn rút cây kim đang truyền dịch trên tay mình ra. Động tác này khiến cho Hàn Tại Tuấn vẫn im lặng đứng đó bước mấy bước lên phía trước túm chặt tay cô, trầm giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?” Bạch Nhan ngẩn người, ngẩng đầu mệt mỏi cười cười: “Anh Tại Tuấn, tình hình hiện tại của Nhan Nhan không thể chi trả cho phòng bệnh đắt như vậy được. Nếu không đi, em sẽ mất luôn khoản học phí vừa mới khó khắn kiếm được. Em có thể về nhà nghỉ ngơi.” Nói xong nhân lúc Hàn Tại Tuấn mất tập chung cô rút luôn chiếc kim ra khỏi tay mình, động tác quá nhanh khiến cho máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, cô kêu lên một tiếng, lặng lẽ nhìn quần áo của Hàn Tại Tuấn bị dính đầy máu bắn vào, rụt dè nói: “Rất xin lỗi, em…” “Được.” Hàn Tại Tuấn cũng không xắn tay áo lên, cúi đầu nhìn máu đang chảy trên cổ tay cô, nhanh chóng ấn lại. một tay khác nhanh chóng ấn vào nút chuông ở đầu giường. Quay đầu lại nhìn Bạch Nhan: “Cô ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.” Bạch Nhan nghe xong vốn ngạc nhiên, tiếp theo gương mặt trắng bệch lại sáng bừng lên, nụ cười đẹp mặt từ từ hiện lên, một cái chớp mắt thôi cũng động lòng người đến không tả được, đến trời đất cũng bị mờ nhạt. Bạch Nhan cho tới bây giờ cũng luôn tự biết bản thân cô đẹp. Tại bậc cầu thang, chính cô cũng không biết tại sao lại muốn mặc cho bản thân ngã xuống như vậy, chỉ là cô đột nhiên rất tức giận, vô cùng tức giận. Khi đó đột nhiên cô lại nhớ tới những năm trước trong trí nhớ, năm đó Bạch Tiêu nắm tay mẹ cô ta công khai xuất hiện ngoài cổng, sau đó, bản thân cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạch, nhìn cô ta từng bước dẫm đạp cô xuống dưới, cao cao tại thượng làm công chúa trong nhà họ Bạch, mọi việc, mọi việc giống như đang ăn mòn cô từng chút một… Thật lâu sau Bạch Nhan mới nói, lúc này hai mắt cô đã mông lung đẫm nước mắt, cô nói: “Anh Tại Tuấn, đã từ rất lâu rồi đã không có ai nói chuyện với em như vậy nữa…” Cô chậm rãi nhìn người đàn ông trước mặt, từ từ nhắm mắt lại nói: “Anh đã trở lại, thực tốt quá…” Cô cảm giác được lòng bàn tay lạnh lẽo đang nắm lấy tay cô kia run lên nhè nhẹ.