Khi cô và Phó Quân Nhan cùng nhau đi đến trường mẫu giáo đón An An, cô ngạc nhiên phát hiện bên cạnh nhóc con lại đi theo Tiểu Khải. Công tác bảo mật của cô làm tốt như vậy, chỉ có một bộ phận ít người biết được An An học tại trường này, nhưng mà Phó Quân Nhan... đây cũng quá thần tốc rồi... Phó Quân Nhan quay đầu nhìn sắc mặt cô trở nên quỷ dị khó lường, đưa tay ra gõ gõ vào đầu cô "Nghĩ lung tung gì đó?" "Tiểu Khải sao lại ở bên cạnh An An? Tốc độ này cũng quá..." Quá quỷ dị rồi... "Có chút giống với cái quảng cáo mà chúng ta quay, Tiểu Khải ngửi hương nhận chủ nhân." Cô vừa nghe liền cảm thấy 囧... Anh phải diễn hoàng tử, hoàng tử ngửi hương thơm nhận ra nàng tiên cá. Anh đem hoàng tử so sánh với chó, chính là đem bản thân so sánh với chó, Phó Quân Nhan và chó... Quân Nhan công tử và chó... sóng điện não của cô bắt đầu kịch liệt vận động. Phó Quân Nhan nghiêng đầu qua nhìn cô một cái, cười cười, chỉ nói tiếp: "Buổi sáng lúc đi ngang qua đây, Tiểu Khải liền không ngừng sủa, trợ lý của anh không có cách nào kéo nó lại, thì thấy một vài đứa trẻ trong trường mẫu giáo đang chơi trốn tìm trên bãi cỏ, An An đang ở trong đó." Được thôi, đây chính là duyên phận... Tiểu Khải lại cùng bọn cô sống chung với nhau, còn có Phó Quân Nhan nữa. Anh cơ hồ như biết được cô một mình chăm sóc Cố Tiểu An rất không dễ dàng, lại thêm một Tiểu Khải nữa, cô sẽ điên mất thôi. Đặc biệt là vào một buổi chiều nọ, chụp xong poster quảng cáo anh đưa cô về nhà, vừa mở cửa Tiểu Khải liền nhào tới, nếu không phải có Phó Quân Nhan ở phía sau ôm cô lại, cô sẽ lại té thê thảm lần nữa. Sau đó cô thở hổn hển đứng dậy, nhìn Phó Quân Nhan bắt lấy Tiểu Khải đang liếm loạn trên người cô, kéo nó đi về phía góc tường, Tiểu Khải liền thực sự đứng ở góc tường le lưỡi không dám động đậy. Cô là lần đầu tiên phát hiện, Phó Quân Nhan cũng có mặt trẻ con, bởi vì cô thấy anh quay người đưa ngón tay thon dài chọc chọc vào đầu Tiểu Khải, chữi một câu: "Nhìn xem ngươi chỉ có chút tiền đồ này, sắc cẩu!" Tiểu Khải còn rất phối hợp mà "gâu" một tiếng. Anh tức đến trừng mắt nó một cái, mới quay đầu lại nhìn cô. Cô ngồi trên sô pha che bụng lại ha ha cười lớn, thuận tay cầm lấy miếng bánh trên bàn trà, ăn một cách khoan khoái. Sau đó cô thấy Phó Quân Nhan ở đầu bên kia nhìn cô với ánh mắt hàm chứa ý cười, sau đó anh nói: "Bảo Bối ngốc, đừng ăn thức ăn cho chó..." Cô đờ người ra, cuối đầu xuống nhìn miếng bánh có hình dạng khúc xương của chó, nhảy dựng người lên, quát lớn: "Cố Tiểu An! Ai cho em đem bánh dành cho Tiểu Khải để ở trên bàn!" Ngày hôm sau, cô bị một loạt tiếng động ở bên ngoài đánh thức, vừa ngáp vừa đi ra mở cửa để xem. Đầu bên kia, Phó Quân Nhan hướng cô gật gật đầu, rất lịch sự và lễ phép, anh nói: "Tiểu Ái, chúng ta là hàng xóm rồi." Quân Nhan công tử độc nhất vô nhị trong lòng của mọi người ở đối diện nhà cô. Khi đó trong đầu cô vang lên một ý niệm, cô sẽ không bao giờ tìm không được anh nữa, bạn xem, anh đang ở bên cạnh cô... Sau đó cô viết trên weibo: "Sáng nay, có hàng xóm mới." Rất nhanh có đủ loại trả lời, Phó Quân Nhan cư nhiên cũng trả lời cô, anh nói hai chữ: "Chúc mừng." Cô nhất thời cảm thấy, đây là cái gì với cài gì a... người này da mặt thật dày... Khi quảng cáo quay, lúc cô mặc bộ trang phục có cái đuôi của người cá, Phó Quân Nhan rất quả quyết mà ôm cô lên từ trên xe bảo mẫu, ôm cô đến ngồi trên tảng đá ngầm ở ngoài biển. "Quỷ đạo" ở bên huýt sáo một tiếng, cô tức giận mà trừng mắt với Phó Quân Nhan một cái. Nàng tiên cá cứu hoàng tử lên, nàng và phù thủy làm một cuộc trao đổi, nàng sẽ không còn có thể nói được nữa, nàng có được đôi chân dài, nàng hàng ngày đều vây quanh hoàng tử, trừ phi hoàng tử nhận ra nàng, bằng không nàng sẽ hóa thành bọt biển, đời đời kiếp kiếp, không thể luân hồi. Cuối cùng, buổi tối đó cũng đã đến, dưới ánh trăng, nàng quyến luyến mà nhìn hoàng tử, nàng cúi người xuống khẽ hôn chàng hoàng tử đang ngủ say, giọt lệ trong suốt rơi trên khuôn mặt chàng. Nước mắt của biển, dùng hết sức lực để yêu anh...... Nàng tiên cá ngồi trên tảng đá ngầm, nhìn về phía biển rộng lớn, đôi chân của nàng từ từ biến lại thành hình dáng của đuôi cá, lúc tia sáng đầu tiên vào buổi sáng sớm chiếu lên người nàng, nàng sẽ hóa thành bọt biển, sẽ không còn thấy được ánh mặt trời và sóng biếc trên biển nữa, và còn có, hoàng tử mà nàng yêu nhất. Mặt trời chậm rãi dâng lên, nàng quay đầu nhìn về phía hoàng cung, thản nhiên mỉm cười. Cuối cùng, nàng quay đầu lại, chậm rãi nhắm lại mắt ngâm nga câu hát, những điều không kịp cũng không có cách nào hát cho hoàng tử nghe, tình yêu của nàng. Sau đó nàng nghe thấy một giọng nói, chàng nói: "Nàng phải rời khỏi ta rồi sao? Công chúa xinh đẹp. Nàng nguyện ý, vì ta mà ở lại không?" Hoàng tử cùa nàng nhận ra được hương thơm của nàng, trong hàng ngàn hàng vạn người, nhận ra được nàng... Tình yêu của ánh dương, tình yêu không bao giời lạc lối...... Trên quảng trường trung ương lập tức hiện lên một tấm poster cực lớn. Trong nắng sớm, hoàng tử hạ thân xuống hôn lên đôi môi của nàng tiên cá, thời gian tĩnh hảo, giống như là đã ngưng động trong ánh nắng màu hoàng kim này, rất ấm áp, đều là thứ tình yêu ấm áp ngọt ngào. Bởi vì ngược sáng và cộng thêm hiệu quả của chế tác hậu kì, ảnh poster không thể thấy rõ được gương mặt của hai người, hết thảy mọi thứ đều đẹp đến không gì tả được. Bên dưới có viết một dòng chữ: "Ai là Hoàng Tử và Nàng Tiên Cá trong lòng bạn?" Cô trốn trong xe bảo mẫu nhìn vào tấm ảnh poster sáng đến khiến người ta chói mắt này, thực sự cảm thấy kỹ thuật của "Quỷ đạo" tốt đến không gì để nói, nhịn không được đẩy đẩy Phó Quân Nhan bên cạnh: "Phó Quân Nhan! Này cũng quá thần kì đi, rõ ràng là mắt em có cát bay vô, anh giúp em thổi đi có được không? Sao lại bị ông ta mượn gốc chụp đến đẹp như vậy? Chụp đến lãng mạn, ưu mỹ như thế? Thật là quá thần kì rồi!" Anh cười cười, không để ý mà quét mắt qua một cái, nhẹ nói một câu: "Đúng là chụp cũng không tồi." Lại quay qua hỏi cô: "Đói bụng chưa? Buổi sáng vội đưa An An đi, em chưa ăn gì." Cô sờ sờ cái bụng, quả là có chút đói, nhìn anh chớp chớp đôi mắt, gật đầu cái mạnh. Anh đưa tay ra phía ghế sau lôi ra một cái bịch giấy, đưa cho cô. Cô vừa nhìn, là một bánh mì sandwich jăm-bông đã được đóng gói kỹ, và còn có một ly sữa đậu nành ấm nóng, cười đến vô cùng vui sướng. Trên mạng bắt đầu sôi nổi suy đoán coi hoàng tử và công chúa rốt cuộc là ai, trên trang chủ đã bắt đầu mở hoạt động giải đố, công ty sẽ tặng quà cho 100 người đầu tiên đoán đúng, thêm với bức ảnh ký tên của nước mắt của biển và tình yêu của ánh dương. Cô vẻ mặt đầy đau khổ nằm dài trên đầu bên kia bàn bắt đầu ký tên, nhìn Phó Quân Nhan ký hơn bảy mươi mấy tấm mà tay cũng không run một cái. Nét chữ của anh vô cùng đẹp, phóng khoán tuấn dật, ba chữ Phó Quân Nhan, được sinh động viết ra mang theo vài phần cương nghị. Cô bỏ bút xuống, nâng mặt lên hỏi: "Phó Quân Nhan, anh có phải biết viết chữ bằng bút lông không?" Anh gật đầu, ngừng bút lại hỏi cô: "Mệt rồi?" Cô vẻ mặt đáng thương gật đầu, anh nhìn cô, đưa tay ra cầm tấm ảnh mà cô đã ký tên qua. Nhìn nhìn, thuận tay cầm lấy một tờ giấy xoạt xoạt viết vài nét, đưa cô hỏi: "Tiểu Ái, em xem có giống không?" Lúc nhỏ daddy dạy cô viết bút lông, vì muốn khiến cô viết tốt chữ nên đã làm cho cô một tấm thẻ nho nhỏ, có thể tùy thân mà nhét vào trong túi, những chữ viết không được tốt liền có thể mang ra xem lại một lần lại một lần, viết lại một lần lại một lần, dần dần thì liền có thể viết tốt lên. Cho nên sau này, những tấm thẻ viết chữ của cô, có thể chất đống đầy cả một căn nhà. Cô vẫn luôn rất kiêu hãnh cảm thấy chữ viết của mình viết cực kỳ đẹp, tối thiểu muốn học được mấy phần như cô, không có công phu luyện mấy năm là không được. Cô không có đem tên ký đến chính mình xem không hiểu, mà là đem ba chữ Cố Bảo Bối viết một cách gọn gàng sạch sẽ. Mà Phó Quân Nhan lại cơ hồ như mô phỏng theo chữ cô đến nỗi cả nét bút cũng giống y như đúc. "Giống..." Cô đố kị rồi, "Phó Quân Nhan, anh còn có gì là không biết nữa không?" Anh phảng phất nghiêm túc suy nghĩ, nói với cô: "Sinh con." Cô phồng hai má lên trừng mắt với anh, anh đưa tay xoa xoa tóc cô, vỗ vỗ đầu cô, sau đó nói: "Được rồi, hà đồn ngốc, anh giúp em ký." Cô thuận tay đem hết đống hình đẩy qua cho anh, nằm sấp trên bàn nghiêng đầu quan sát anh, người đàn ông tốt như vậy, người đàn ông tốt như vậy... Những suy đoán ở trên mạng đúng là đa dạng, có mấy lần cô xem được suýt nữa là phun cơm. Phó Quân Nhan thấy cô ôm cái máy tính ngồi cười khúc khích liền nói: "Em vẫn là cùng An An đi xem Pororo thì hơn." Cô khoát khoát tay, nói: "Anh không hiểu được niềm vui khi mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh..." Nhìn đủ loại cách nói, cô cắn ngón tay một đường nhìn tiếp xuống dưới, người đoán được cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhất thời cảm thấy vừa vui vừa thương tâm, cái tâm trạng này thật là rất khó nói a... Có người bình luận: "Đúng là đạt đến đỉnh điểm rồi, rốt cuộc là ai! Đây cũng quá đẹp rồi! Có ai biết về kỹ thuật ảnh không! Kiếm ảnh gốc a ảnh gốc!" Cho đến khi cô thấy được có người nói: "Có phải là Lý Khiết Nhi không a! Cô ta không phải luôn đi theo hình tượng ngọc nữ sao? Đoán chừng là cô ta rồi." "Không đúng không đúng, tóc của cô ta đâu có dài đến vậy! Chiều cao cũng không đúng a!" "Đoán chừng là mời người mẫu nào đó! Vóc người đó đúng là!" "Cầu gợi ý a! Đây là ai a!" "Tôi thấy hình như giống với Cố Báo Bối gì đó mới vừa debut gần đây, hình tượng nữ thần a..." "Vớ vẩn, đây là con gái của biển!" "Con gái của biển không phải nữ thần a!" "Nữ thần nhà bạn vẫy theo đuôi cá chạy khắp phố à?" Được thôi, cô sờ sờ cái mũi, cô vẫy theo đuôi cá chạy khắp phố, còn được treo ở quảng trường trung ương gió thổi cũng không bay... Nhưng là, Lý Khiết Nhi... sống lại lâu như vậy, cô ngược lại lại quên cô ta rồi... bằng vai diễn trong 《Tiếc Tình》cô được lọt vào vòng trong của giải thưởng Kim Long với vai trò diễn viên mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trong cạnh tranh nữ diên viên chính xuất sắc nhất có cô ta, cuối cùng, lấy được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng là cô ta. Cũng không biết cô ta từ đâu biết được, lúc đầu khi ban giám khảo bình chọn, cô chỉ thua cô ta 2 phiếu. Sau này những bộ phim mà bọn cô quay đều luôn được đem ra so sánh. Mỗi động vật đều có thiên địch của nó, loài người cũng không ngoại lệ, cô cũng không ngoại lệ, cô ta chính là kẻ địch không đội trời chung với cô. Sau này cô và Từ Mân ầm ỉ tranh cãi về vụ hợp đồng, chia tay với Jay, cô ta không ít lần bỏ đá xuống giếng. Cô ta vẫn luôn đi theo con đường hình tượng ngọc nữ, nhưng những hành động cư xử của cô ở ngoài đời thật sự là một chút cũng không ngọc nữ. Cô ta từng để trợ lý của mình ở mùa đông giá lạnh như vậy chỉ mặc bộ đồ ngủ ở trong nước lạnh chỉ để giặt chiếc quần ngắn cho cô ta, rất là độc ác. Hơn nữa, cô ta thích tỏ ra bộ dạng mảnh mai nhu nhược, thấy nam diễn viên nào đang nổi thì lôi kéo làm quen... Anh này, anh nọ... Người quản lý kiếp trước của cô nói cho cô biết, đã từng thấy cô ta ngồi trên đùi của một đạo diễn nào đó dâng tặng nụ hôn, ông đạo diễn đó cũng năm mươi có sáu rồi... Trong lòng cô buồn nôn, nhất thời có chút khó chịu, nhịn không được nói: "Con mắt nào anh thấy em giống cô ta?" Phó Quân Nhan từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi trước bàn đọc sách buông văn kiện xuống, ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, nhìn vẻ mặt cắn răng nghiếng lợi của cô cười như không cười. Anh hỏi: "Sao vậy?" Cô bĩu môi, ôm lấy gối ôm, đem máy tính để qua bên, ngẩng đầu lên hỏi: "Phó Quân Nhan, em muốn tức chết đi được! Những người trên mạng đều bị mù hết rồi, cư nhiên lại nói nàng tiên cá là Lý Khiết Nhi! Em có chỗ nào giống cô ta?" "Là không giống." Anh gật gật đầu, lại nói: "Nhưng mà, công ty nhận bộ phim tiếp theo cho anh chính là đóng cùng cô ta." Cô đờ người ra, hỏi: "Phim gì?" "Cụ thể tên phim còn chưa định. Câu chuyện về vệ sĩ và thiên kim nhà giàu yêu nhau, nhưng vệ sĩ là một gián điệp." Cô kinh ngạc nhìn anh, kiếp trước anh là không có quay bộ phim như vậy, nhưng đây hình như là hiệu ứng bươm bướm, kiếp trước, Cố Bảo Bối cũng không quen Phó Quân Nhan không phải sao?Cô nghĩ như vậy liền cảm thấy an lòng một chút, cưới nòi: "Cô ta lại diễn vai cô gái được chiều chuộng ngây thơ thiện lương khiến người thương xót phải không?" Phó Quân Nhan gật gật đầu, cô dật dật mí mắt, hỏi anh: "Anh cảm thấy Lý Khiết Nhi đẹp hay em đẹp." Anh lắc đầu, lại cúi đầu xuống xem văn kiện trong tay, chỉ nói: "Không có tính so sánh." Cô sờ sờ mũi, cảm thấy bản thân như đụng phải một mũi tro bụi... Phòng Đinh Việt nhìn một cái liền nhận ra cô, anh gọi điện thoại cho cô, mở miệng câu đầu tiên là: "Nàng tiên cá Tiểu Ái." Cô che miệng lại cười khanh khách, nhịn không được khen anh: "Anh Đinh Việt! Anh thật là có nhãn lịch a! Em lẳng lặng xem nãy giờ cũng không một ai đoán đúng! Đây là cái tình huống gì a!" "Anh lái xe đến quảng trường trung ương, vừa nhìn đã thấy em, người con trai đó là Phó Quân Nhan?" "Anh Đinh Việt! Anh thật sự là nhãn lực quá tốt rồi, này cũng nhìn ra được rồi à?" "Cậu ta trở về rồi?" Cô liếc mắt nhìn Phó Quân Nhan đang ngồi trước bàn đọc sách, nghĩ nghĩ nói: "Hình như là vậy..." Đầu bên kia điện thoại cũng không nói gì, mới nói: "Tiểu Ái, em biết tại sao lại không đoán là em không?" "Tại sao?" Cô tập trung tinh thần! "Anh cũng không biết." "Anh có lạnh quá không!" "Lạnh thật!" Chốc sau Phòng Đinh Việt đăng một tin weibo lên mạng: "Cùng nàng tiên cá nói chuyện điện thoại xong, nàng tiên cá rất đau lòng, không ai nhận ra cô ấy cả. Tôi cũng quên nói cho cô ấy biết, poster rất đẹp." Sau đó điện thoại của Jay gọi đến: "Tiểu Ái, anh liền đoán được là em, lại không chắc chắn! Sớm biết người cộng tác là em anh liền nhận quảng cáo loại nước hoa đó rồi." "Cái gì?" "Ban đầu nhà quảng cáo có bàn bạc qua với anh, không biết làm sao lại không còn liên lạc nữa. Nếu biết bạn diễn là em, anh chắc chắn nhận rồi!" Cô hơi ngẩn người, nghe được trong lòng như bách vị tạp trần, nói: "Không sao, sau này còn có cơ hội..." Bởi vì gợi ý của Phòng Đinh Việt, những người đoán cô là nàng tiên cá dần dần tăng lên. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn cô đều là người mới, anh cũng chỉ diễn chung qua với cô, cô rất khó xử a... Cuối cùng sau một tuần, tấm poster trên quảng trường trung ương được tháo xuống, trước sau treo lên hai ảnh poster cực lớn khác. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, người con gái đôi mắt chứa đầy nhu tình nhìn chăm chú hoàng tử đang say giấc ngủ, một bên khuôn mặt, chảy xuống giọt lệ châu óng ánh trong suốt. Nước mắt của biển, dùng hết sức lực để yêu anh... Trên bờ cát, hoàng tử mê đắm nhìn vào bóng hình mỹ lệ tinh tế trên tảng đá ngầm, đón lấy tia sáng đầu tiên của buổi sáng sớm, sườn mặt tinh tế của hoàng tử, dưới đáy mắt chiếu lên từng giọt lệ quang. Tình yêu của ánh dương, tình yêu không bao giờ lạc lối... Cái ngày treo lên tấm poster này, loại nước hoa này cũng bắt đầu nhận được lời đặt hàng của những trung tâm thương mại lớn. Tối ngày hôm đó, ở các trung tâm thương mại đã lần lượt bán hết sạch, một bình khó cầu. Lúc này đang là lúc phát sóng tập cuối của 《Tiếc Tình》,tỷ suất người xem của đêm hôm đó đã đạt được kỷ lục mới, ngay cả đài truyền hình cũng gọi đến báo tin mừng. Vạn Thanh nói: "Tiểu Ái, bất luận lần này em đi lễ trao giải Kim Long có lấy được giải không, em cũng đã không thể ngăn chặn được chức đương gia hoa đán trong giới giải trí nữa." Trường đại học nào đó, ký túc xá nữ sinh tập thể không ngủ, cả một đêm dưới ánh đèn khóc đến long trời lở đất. Trên mạng bắt đầu lên tiếng yêu cầu quay tiếp phần sau, thậm chí bởi vì bọn cô cơ bản là tự đàn tự hát, có người còn yêu cầu đoàn làm phim mở luôn buổi nhạc hội. Còn có người yêu cầu đám người bọn cô lập tức quay bản điện ảnh. Trước cửa công ty quản lý của bọn cô đều vây đầy người hâm mộ, cô lúc đó vỗ vỗ ngực mình, cảm thán vì sự sáng suốt khi cô chưa bao giờ đến công ty là đúng. Các đài truyền hình luân phiên nhau phát sóng《Tiếc Tình》, khi mở ti vi lên toàn là thấy khuôn mặt mình, không cảm thấy là lạ là không thể nào. Weibo của cô đầy những lời nhắn bình luận, đặc biệt là lúc chiếu tập kết cục, nhân mã ở khắp nơi bắt đầu tháo phạt, hỏi cô, Cố Tâm Dao tại sao lại không thể cùng Mộc Thôn Cẩm ở bên nhau a? Cố Tâm Dao tại sao lại không thể cùng Tiểu Mạt Tiếu ở bên nhau a? Cố Tâm Dao và Mạt Khiêm tại sao lại phải chết a? Cố Tâm Dao rốt cuộc là có yêu qua ai ai ai không a? Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đăng lên một câu: "Nếu thật không được, thì một nữ nnam đi..."Vậy là, tất cả fan bắt đầu bùng nổ...... Phó Quân Nhan có một lần đọc được tin weibo đã được chia sẽ hơn vạn lần của cô, điểm điểm vào trán cô, nói: "Hồ nháo!" Sau đó các tờ báo lớn bắt đầu ghép đôi cho cô, scandal của cô truyền đến a, ngay cả anh Nặc cũng gọi điện thoại hỏi cô: "Tiểu Ái, em rể chính hiệu rốt cục là ai a?" Ngay cả Phòng Đinh Việt ở trong buổi tuyên truyền nào đó nhìn cô cười cũng bị phóng viên viết thành liếc mắt đưa tình... Cô đối với nhật báo Apple đưa bản tin "Cố Bảo Bối hoa rơi nhà ai?" rất là phiền muộn, trong văn miêu tả kỹ về mối quan hệ của cô và Phòng Đinh Việt, Jay, Phó Quân Nhan ba người. Cuối cùng tổng kết, Cố Bảo Bối yêu em trai như bảo, thắng được trái tim của em trai thì thắng được ải của Cố Bảo Bối. Lại chèn thêm ảnh lần trước Phòng Đinh Việt dẫn cô và An An đi thủy cung, nói, xem tình hình này thì Phòng Đinh Việt lợi thếhơn một chút. Phó Quân Nhan đối với giai nhân vô tâm, Jay cần phải cố gắng. Cô 囧 rồi, nhìn Phó Quân Nhan đang đăng đường nhập thức, lại quay đầu nhìn Cố An đang ôm Tiểu Khải không chịu buông tay lăn tròn trên đất. Cảm thấy được lòng An An nhất chính là Tiểu Khải... 《Tiếc Tình》 của kiếp trước nổi nhưng cũng không nổi đến như vậy a... Quảng cáo còn chưa phát sóng, nhưng thuận theo diện mạo thật được công bố, trên mạng lại bắt đầu đối với việc cô và Phó Quân Nhan hợp tác quay quảng cáo thảo luận kịch liệt. Đặc biệt là phe CP tán thành Tiếu Mạt Tiếu và Cố Tâm Dao, cô nhìn những phản hồi và ngôn luận, cư nhiên lại kích động theo... Cô ngồi trên sô-pha nhìn đồng hồ, chờ đợi đợt phát sóng đầu tiên của quảng cáo. "Quỷ đạo" thật sự là đủ quỷ, cô và Phó Quân Nhan, từ đầu đến cuối ngay cả cuộn phim của tấm poster cũng chưa thấy qua, lại càng không nói đến cuộn phim quảng cáo. Phó Qân Nhan mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo được vén lên lộ ra cổ tay đẹp mắt. Rõ ràng là mới từ nơi nhà bếp khói dầu bước ra, nhưng lại sạch sẽ đến không vướn hạt bụi. Anh lau sạch tay, mới cầm lấy bình sữa của An An đi qua đây. Cố Tiểu An ngồi ở bên cạnh cô, nhận lấy bình sữa, nghiêng người qua nằm trên lưng Tiểu Khải bưng bình uống, nghĩ nghĩ lại dời cái đít nhỏ qua một chút, chỉ chỉ vị trí bên cạnh cô kêu Phó Quân Nhan ngồi, vỗ cánh tay nhỏ nói: "Anh rễ! Nhìn chị! Nhìn chị!" Anh rễ... Cô bị sét đánh trúng rồi, nhìn Phó Quân Nhan xem đó như lẽ đương nhiên, trong lòng nghĩ sau này lúc Phó Quân Nhan kể chuyện cho An An, cô nhất định phải canh giữ ở bên cạnh, không thể để anh loạn giáo dục ... Thời gian ngày càng gần, cô có chút lo lắng hỏi Phó Quân Nhan: "Bị quay đến xấu xí thì phải làm sao?" Anh lắc đầu, rất khẳng định nói: "Sẽ không." Cô chu mỏ nói một câu: "Có trời mới biết!" Quảng cáo có một bộ phận là quay cận cảnh. Nhưng mà, quỷ đạo có nhiều lần chỉ quay một lần rồi qua, thật sự cảm thấy rất quỷ dị. Nhưng lại nghĩ, ngay cả cảnh thổi cát dùm cô cũng bị ông chụp được, chụp đẹp đến không gì để nói, cũng khó chắc Phó Quân Nhan yên tâm như vậy. Cuối cùng, quảng cáo được chiếu, tổng cộng là 3 phút 2 giây. Cái miệng nhỏ của Cố Tiểu An mở thành hình chữ O, nhìn nhìn cô lại nhìn nhìn Phó Quân Nhan, cô cũng chăm chú mà nhìn vào màn ảnh trên ti vi không hồi thần được. Phó Quân Nhan quay đầu qua như có điều suy nghĩ nhìn cô, anh hỏi: "Tiểu Ái, anh có phải là trước giờ chưa khen qua em?" Cô nghe xong lời của anh, đại não như bị gì chặn lại, đang trong giai đoạn ngẩn người. Sau đó anh đem cô ôm vào trong lòng, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Bảo Bối ngốc, anh hình như chưa nói qua, em thật sự rất đẹp..." Oh! My god!