Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 280 : Tội không thể tha

Editor: Nguyetmai Xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng tới, anh cúi đầu đi về phía đó. Triệu Lương Trạch vội bước theo, mở cửa xe cho anh. Hoắc Thiệu Hằng vào trong xe, ngồi rất ngay ngắn, đặt hai tay trên đầu gối, toàn thân tràn ngập sát khí như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ. Triệu Lương Trạch cũng lên xe theo, gõ nhẹ vào ghế ngồi của lái xe ở trước mặt, ra hiệu cho Phạm Kiến lái xe đi. Sau khi xe chuyên dụng khởi động, Triệu Lương Trạch mới báo cáo với Hoắc Thiệu Hằng về tình hình bên phía Âm Thế Hùng. "… Người tự sát là hai tên da trắng, có hộ chiếu vương quốc Anh, nhưng có thể là giả." Triệu Lương Trạch cho Hoắc Thiệu Hằng xem ảnh Âm Thế Hùng gửi tới, "Tính chân thực còn cần phải kiểm tra đối chiếu. Thuốc độc bọn chúng dùng để mưu sát và tự sát là một loại thuốc độc chí tử của Mossad Isarel, nhưng cũng không có cách nào phán đoán bọn chúng có phải là người của Mossad hay không." Mossad là tổ chức tình báo của Israel, thanh danh không vang dội bằng CIA của Mỹ và MI5 của Anh, nhưng chó cắn người thường không sủa, chỗ đáng sợ của Mossad thì không ai có thể khinh thường được. Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn ảnh chụp một chút, lắc đầu nói, "Không thể là Mossad được, điều này không cần hoài nghi." "Hả?" Triệu Lương Trạch không hỏi nhiều, Hoắc Thiệu Hằng đã nói không phải là người của Mossad làm, vậy chắc chắn là không phải. Đối với Hoắc Thiệu Hằng, bọn họ tin phục ở mức tuyệt đối. Sở dĩ Hoắc Thiệu Hằng dám kết luận như thế là vì anh hiểu rõ Mossad, còn hiểu rõ tình hình bọn chúng hơn cả CIA của Mỹ và MI5 của Anh. Người huấn luyện anh vào nghề năm đó, chính là nhân vật thuộc tầng lớp lão làng của Mossad. "Hơn nữa, không phải tất cả những thứ thuốc mà Mossad sử dụng đều là độc nhất vô nhị. Ai trả nổi tiền thì cũng có thể mua được từ Mossad thôi." Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang Triệu Lương Trạch, "Điều này, trên giáo trình huấn luyện có ghi lại rõ ràng." Triệu Lương Trạch cũng nhớ ra, vội nói, "Đúng rồi, chỉ từ loại thuốc cũng không thể khẳng định là người Mossad ra tay được." "Hai người đó, có khả năng nhất chính là người của MI5 nước Anh, bảo Đại Hùng tiến hành điều tra MI5 đi, không nên lãng phí thời gian." Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh, Triệu Lương Trạch lập tức thông báo cho Âm Thế Hùng. Mà lúc này Âm Thế Hùng đang tranh cãi với Bạch Duyệt Nhiên. Âm Thế Hùng có cùng cách nhìn với Hoắc Thiệu Hằng, đều cho rằng không phải do Mossad làm, nhưng Bạch Duyệt Nhiên lại cảm thấy không thể không nghi ngờ Mossad. Nhận được lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng mỉm cười thắng lợi, nhún vai với Bạch Duyệt Nhiên, "Thật không khéo, Trưởng phòng Bạch, Hoắc thiếu có lệnh, tập trung điều tra MI5 nước Anh trước, tạm thời không điều tra Mossad." Mặc dù Bạch Duyệt Nhiên có cách nhìn khác, nhưng cũng không tỏ ra phản đối, chỉ khẽ gật đầu, "Nếu là lệnh của Hoắc thiếu, đương nhiên chúng ta phải tuân theo." Nói xong cô ta lại nói, "Anh vội thì cứ làm trước đi, tôi lên máy bay làm công tác thu thập chứng cứ." Vụ án này liên quan tới cái chết của người ngoại quốc, đã vượt ra khỏi biên giới. Mặc dù phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt sẽ không trực tiếp ra tòa cãi với người nhà người ta, nhưng bọn họ cần thu thập đầy đủ các loại chứng cứ, chuẩn bị kỹ càng lời chứng. Tới lúc đó, để cho những người đồng nghiệp trong mảng luật dân sự của bọn họ đi biện hộ. Có phương hướng điều tra chính xác, công việc tìm manh mối liền trở nên vô cùng đơn giản. Đến sáng ngày hôm sau, bọn họ đã thu thập được đầy đủ chứng cứ, trực tiếp gửi tới MI5 của Anh. MI5 của Anh đang muốn mượn cơ hội này để rêu rao "Đế quốc Hoa Hạ coi mạng người như cỏ rác, đầu độc chết hai người ngoại quốc", đột nhiên nhận được tin Cục tác chiến đặc biệt gửi tới, bọn chúng lập tức im bặt. Thậm chí, ngay cả thi thể hai người kia cũng không dám thu hồi, hoàn toàn coi như không có chuyện này trên đời. *** Vụ án của Đậu Khanh Ngôn được tiến hành rất cấp tốc. Ngày mùng Ba tháng Một Âm lịch, một phiên tòa quân sự đặc biệt được mở để xét xử vụ án này. Thủ tướng Đậu và phu nhân Thủ tướng lo lắng chờ ở nhà, chỉ để con trai cả Đậu Hào Ngôn tới bên ngoài tòa án quân sự nghe ngóng tin tức. Con gái út Đậu Ái Ngôn cũng không rõ chuyện của chị mình nghiêm trọng tới mức nào, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên cô bé ý thức được rằng, vẫn còn có chuyện bố mình không giải quyết được. Một mình cô ta nằm trên giường trong phòng mình, ôm một con gấu Teddy cao cỡ nửa người, trong tay cầm điện thoại di động, không ngừng vuốt nhè nhẹ, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ. Số điện thoại này là số điện thoại công việc của Hà Chi Sơ, xưa nay anh ta đều không nghe. Cuối cùng, cuộc gọi của cô gái được kết nối tới hộp thư thoại của Hà Chi Sơ. Đậu Ái Ngôn suy nghĩ một chút, để lại lời nhắn cho Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, là em, Ái Ngôn đây ạ. Em muốn biết, để ghi danh làm nghiên cứu sinh của thầy thì cần phải chuẩn bị những gì? Em vừa mới thi vào ngành Luật hệ chính quy của Đại học B, năm nay là năm đầu đại học, hy vọng sau này được Giáo sư Hà dạy bảo." Ôn Thủ Ức phụ trách xử lý công việc hành chính nghe được tin nhắn này, liền quay sang hỏi Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, anh có nên cân nhắc nhận Đậu Ái Ngôn không? Cô ấy là con gái Thủ tướng, có thể giúp chúng ta mở rộng phạm vi ở Đế quốc Hoa Hạ." Gương mặt Hà Chi Sơ rất âm trầm, đầy vẻ khó chịu nhìn sang, lạnh lùng nói, "Trong mắt cô, Hà Chi Sơ tôi cần phải bán mình hay bán rẻ tiếng cười thì mới có thể mở rộng phạm vi hay sao?" "… A, tôi không có ý này." Ôn Thủ Ức tinh nghịch lè lưỡi, "Giáo sư Hà đương nhiên không cần làm thế, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù." Hà Chi Sơ không nói gì, cúi đầu uống một ngụm cà phê. "Nếu không thì để cô ấy theo tôi đi." Ôn Thủ Ức cười nói, "Dù sao thì tôi cũng mới nhận lời mời làm Phó Giáo sư của khoa Luật Đại học B, cô ấy theo tôi làm luận văn, cũng hợp lý." "Tùy cô, không cần phải hỏi tôi." Hà Chi Sơ lạnh lùng nói. Giọng anh ta hơi khàn khàn, giống như mấy ngày không ngủ ngon vậy. "Giáo sư Hà, anh lại nhức đầu sao? Có cần tôi massage cho anh không?" "Không cần. Tôi muốn yên tĩnh một chút, cô ra ngoài trước đi." Một tay Hà Chi Sơ chống trán, một tay phất phất ra bên ngoài. Ôn Thủ Ức đành phải để tài liệu xuống, quay người rời khỏi văn phòng Hà Chi Sơ. *** Giờ phút này, bên trong Tòa án quân sự đặc biệt ở Đế quốc Hoa Hạ đang tiến hành xét xử. Bị cáo là Đậu Khanh Ngôn và bốn thành viên Cục tác chiến đặc biệt, nguyên cáo là công tố viên tới từ phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt, đại diện cho hai thành viên bị giết kia, kiện lên tòa án quân sự đặc biệt này. Mặt Đậu Khanh Ngôn đầy vẻ uể oải, đôi mắt thâm quầng, làn da không được trang điểm trông khô khan, héo úa. Cô ta gần như không có lông mày, bình thường toàn phải dùng bút vẽ, bây giờ đang bị tạm giam trong Cục, làm gì có đồ trang điểm mà dùng? Toàn thân cô ta nhìn như già đi không chỉ mười tuổi. Một mình cô ta lẻ loi trơ trọi đứng ở chỗ bị cáo, phía sau là bốn đồng phạm đang cúi đầu thật thấp. Bạch Duyệt Nhiên và Hoắc Thiệu Hằng cùng ngồi ở chỗ người xem phía dưới, trên ghế nguyên cáo là một nhân viên phòng Pháp chế. Thẩm phán Tòa án quân sự đặc biệt tuyên bố bắt đầu phiên tòa, sau đó nguyên cáo đọc đơn khởi tố. Sau khi đọc xong, Thẩm phán hỏi Đậu Khanh Ngôn, "Cô có nhận tội không?" Đậu Khanh Ngôn quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên ghế người xem, nức nở nói, "Tôi… Mặc dù tôi có lấy trộm những bức hình này, nhưng tôi chưa từng có ý định để cho người khác thấy, càng không nghĩ tới chuyện bán đứng lợi ích quốc gia! Tôi ở nước ngoài sáu năm, các người có thể điều tra, cho tới bây giờ cũng không có ai biết tôi là ai! Cũng không biết trước khi tôi xuất ngoại làm gì!" "Cô không định cho người khác thấy, vậy sao những bức hình này lại xuất hiện trong phim ngắn du học của cô? Hơn nữa còn để cho nhiều vị khách đồng thời xem được như thế?" "Tôi bị hãm hại!" Đậu Khanh Ngôn ôm đầu nói, hoảng sợ kêu to, "Có người hãm hại tôi! Tôi vô tội! Tôi không làm hại bất kỳ ai! Nếu như các người cho rằng yêu một người là phạm pháp, vậy cứ việc bỏ tù tôi là được rồi!" "Cô vẫn còn cố chấp như thế sao?" Công tố viên ngồi trên ghế nguyên cáo cười lạnh một tiếng, đưa ảnh chụp hai thành viên của Cục tác chiến đặc biệt thường trú ở Bắc Ireland cho cô ta xem, "Cũng chỉ vì cái tình yêu "cuồng dại" của cô nên hai đồng nghiệp này đã chết oan uổng! Cô còn nói cô không hại bất kỳ ai sao?!" "Chuyện gì đã xảy ra? Sao bọn họ lại chết? Sao lại đổ cái chết của bọn họ lên đầu tôi?!" Đậu Khanh Ngôn không phục, "Làm nghề này, mỗi giây mỗi phút đều có thể phải chết, bọn họ chết vì bại lộ thân phận, đâu có liên quan gì tới tôi? Sáu năm trước tôi đã xuất ngũ rồi!" "Cái chết của bọn họ, đúng là có liên quan tới cô." Công tố viên nguyên cáo quay đầu nhìn về phía thẩm phán, "Vì những bức ảnh của Đậu Khanh Ngôn tiết lộ nên hai người này mới bị MI5 của Anh phát giác, đuổi theo tận lên máy bay rồi ra tay." Bốn tên đồng phạm sau lưng Đậu Khanh Ngôn bỗng ngẩng vụt đầu lên, "Thật sự đã chết rồi sao? Vì những bức hình này sao?!" "Đúng, vì những bức hình này." công tố viên nhắm mắt lại, "Các anh phải biết rằng, những kẻ địch chúng ta gặp phải, mỗi một kẻ đều là người được chọn ra từ ngàn vạn người, là người ưu tú, tài giỏi nhất của quốc gia đó. Thứ các anh thấy được, bọn chúng cũng thấy được. Thứ các anh không thấy, bọn chúng cũng có thể thấy. Hoắc thiếu vì muốn cố gắng kéo dài thời gian để người chúng ta về nước, thậm chí còn không tiếc đắc tội với các quan chức cấp cao của Đế quốc, giam bọn họ bốn mươi tám tiếng, chính là để đề phòng trường hợp để lộ bí mật trong vô thức như thế này." "Các anh phải hiểu rõ, tiết lộ bí mật trong vô thức cũng vẫn là tiết lộ bí mật, cũng gây nên tổn thất, cho nên nhất định phải có người gánh lấy trách nhiệm đó."