Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 279 : Tế phẩm của tình yêu
Editor: Nguyetmai
Bầu không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.
Sắc mặt của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long rất khó coi.
Mới vừa rồi còn đang nói vì không gây nên hậu quả nghiêm trọng cho nên có thể mở một lối thoát, giờ lại bị hậu quả nghiêm trọng đánh luôn vào mặt.
Hai người bọn họ không hẹn mà cùng liếc ngang sang Thủ tướng Đậu một chút.
Thật đúng là mất hết cả cái mặt mo này rồi!
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng trở nên nặng nề hơn, chào Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long và Thủ tướng Đậu ở trong phòng khách một tiếng, sau đó nghiêm túc nói, "Các vị thủ trưởng, xin phép cho tôi đi trước xử lý hậu sự của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt này. Sau khi điều tra rõ được chuyện gì xảy ra, tôi sẽ báo cáo với Bộ Quốc phòng và Quốc hội!"
Cục tác chiến đặc biệt thuộc Bộ Quốc phòng, chịu trách nhiệm trước Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng và Quốc hội, anh không cần phải báo cáo với Thủ tướng. Giờ nói như thế, cũng chỉ để thể diện cho Thủ tướng Đậu mà thôi.
Sắc mặt Thủ tướng Đậu vô cùng gượng gạo.
Ông ta không ngờ mình còn chưa kịp mở lời đã bị tin tức hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt bị sát hại khiến cho mọi tính toán của ông ta rối loạn hết.
Sắc mặt Thủ tướng Đậu sa sầm xuống, đập mạnh tay lên bàn trà, "Nhất định phải điều tra! Điều tra thật cẩn thận vào! Nhất định phải đề phòng cả việc chính người của chúng ta ra tay, các anh cũng biết…"
Hoắc Thiệu Hằng không vui cắt ngang lời Thủ tướng Đậu, "Thủ tướng Đậu, Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi chỉ đối ngoại, không đối nội, sẽ càng không ra tay với người của mình. Ngài cứ ngồi đây một lát, tôi xin lỗi không tiếp được."
Anh quay người dứt khoát rời đi, không dây dưa dài dòng chút nào.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thấy thế, cũng đều đứng lên nói, "Đã xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng phải về chuẩn bị một chút. Thủ tướng Đậu, chúng tôi xin phép đi trước."
Hai người hơi gật đầu với Thủ tướng Đậu, sau đó cùng đi ra ngoài.
Thủ tướng Đậu nheo mắt, nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng có chút không thoải mái.
Ông ta nhớ rõ lúc ông ta gọi điện cho hai người bọn họ vào hôm qua, mặc dù bọn họ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý tới nói đỡ giúp ông ta. Giờ vừa xảy ra chuyện một cái, cả hai liền bỏ cuộc không làm nữa. Chẳng trách một người chỉ có thể là Chủ tịch Quốc hội, một người chỉ có thể lãnh đạo Bộ Quốc phòng, nếu ra tranh cử, chẳng ai trong số họ có thể vượt được ông ta…
***
Trong Cục tác chiến đặc biệt có bộ phận chuyên môn phụ trách xử lý việc thành viên bị sát hại.
Hoắc Thiệu Hằng còn chưa tới sân bay Đế đô, những người này đã phong tỏa toàn bộ sân bay, đưa tất cả những người đi trên chuyến bay đó tới phòng khách tại sân bay chờ thẩm vấn.
Sau nửa giờ, xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng từ Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt đã tới sân bay Đế đô.
Anh mặc thường phục màu đen của sĩ quan cấp tướng, đội mũ bộ đội, vành mũ kéo thấp xuống tận rìa lông mày. Trên mặt anh còn đeo một chiếc kính râm che khuất nửa gương mặt, lộ ra chiếc mũi cao như tượng Hy Lạp, còn có đôi môi hình dáng hoàn mỹ đang mím chặt nữa.
Anh sải bước đi trên lối VIP ở sân bay, không có những người không phận sự theo đuôi hoặc đứng xem. Có điều, tuy các nhân viên mặt đất đã quen với việc gặp các minh tinh thế giới ở sân bay, nhưng khi vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, họ vẫn vô cùng choáng ngợp, nháy mắt liền biến thành fan hâm mộ, chỉ hận không thể đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Đi cùng với anh còn có Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, ngoài ra còn có bốn năm người lính công vụ, đều mặc thường phục, không mặc quân phục.
Nét mặt bọn họ hung dữ, không ngừng tức giận mắng mỏ các nhân viên mặt đất của sân bay đang vây lấy xem, "Lãnh đạo của các anh đâu? Tố chất chỉ có thế này thôi sao, thật khiến cho quốc gia chúng ta mất mặt!"
Họ phải gào lên nhiều lần, cuối cùng mới đuổi được nhóm người theo đuổi ngôi sao bất chấp lý lẽ này đi.
***
"Hoắc thiếu!"
Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng khách đặc biệt, giơ tay lên, hỏi nhân viên Cục tác chiến đặc biệt đang đứng bên cạnh cửa, "Người đang ở đâu?"
"Vẫn còn trên máy bay ạ." Nhân viên của Cục tác chiến đặc biệt phụ trách xử lý chuyện này cẩn thận báo cáo với Hoắc Thiệu Hằng, "Ở đằng kia, Hoắc thiếu muốn đích thân đi xem một chút không?"
"Những hành khách khác trên máy bay đâu?"
"Lúc đầu đều đã xuống rồi, khi qua Hải Quan thì bị trì hoãn mất một lát. Nhưng chỉ có một thoáng đó thôi, tiếp viên trên máy bay lại phát hiện ra có hai người ngồi im không nhúc nhích ở hai chỗ khác nhau trong khoang máy bay, một đầu và một cuối. Nhìn dáng vẻ của họ giống như đang ngủ nên tiếp viên tiến tới gọi dậy, kết quả phát hiện ra bọn họ đã cứng ngắc rồi…"
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay lên nhẹ nhàng xoa cằm, quay người nói với Âm Thế Hùng, "Cậu qua bên kia thẩm vấn người trên máy bay, đặc biệt là thẩm vấn những hành khách bên cạnh hai người kia. Tiểu Trạch đi với tôi lên máy bay xem xét một chút."
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều nói "Vâng", sau đó chia ra hành động.
Triệu Lương Trạch đi theo Hoắc Thiệu Hằng lên máy bay.
"Airbus - A380 là máy bay hàng không dân dụng chở khách lớn nhất trên thế giới, có thể chở nhiều nhất là 853 người, tốc độ bay từ 559 dặm/giờ đến 634 dặm/giờ, khoảng cách bay lớn nhất trên biển là 8500 hải lý, tức là 15700 cây số." Triệu Lương Trạch đi sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, bắt đầu giới thiệu số liệu và thông tin của chiếc máy bay này, "Chi phí chế tạo nó là bốn trăm triệu đô la." Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu, "Từ công năng, tính năng và kích thước mà nói, gần như không kém chiếc máy bay tư nhân kia của Giáo sư Hà bao nhiêu."
Hoắc Thiệu Hằng im lặng không lên tiếng đi vào khoang máy bay, đi thẳng lên khoang hạng nhất.
Tiếp viên còn chưa kịp thu dọn đã phát hiện án mạng, do đó trạng thái nơi này là lúc máy bay vừa dừng lại.
Trên ghế ngồi ở khoang hạng nhất vẫn còn tán loạn nào là chăn lông, tạp chí, còn có cả tai nghe treo ở lưng ghế phía trước, trên lối đi có một chiếc dép lê nằm trơ trọi, một chiếc khác không biết ở nơi nào.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không đổi sắc đi qua khoang hạng nhất, đến thẳng khoang thương gia.
Nơi này ít đồ đạc hơn khoang hạng nhất, nhưng lại hẹp hơn một chút, cho nên nhìn có vẻ lộn xộn hơn khoang hạng nhất nhiều.
Đằng sau khoang thương gia là khoang phổ thông.
Hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia ngồi ở khoang phổ thông để về nước.
Để tránh bị mọi người chú ý, bọn họ cố ý mua vé khoang phổ thông, còn không ngồi cùng một chỗ, nhưng kết quả vẫn bị người ta phát hiện ra.
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở lối vào khoang phổ thông, nhìn vào khoang trống rỗng, chỉ còn có hai người đó vẫn đang ngồi ở vị trí của mình. Họ ngồi ngửa đầu dựa vào ghế, trên tai vẫn còn đeo tai nghe, mắt nhắm lại, tựa như đang ngủ, màu da trên mặt vẫn hồng hào tự nhiên, căn bản không thể nhìn ra được rằng họ đã chết.
Triệu Lương Trạch đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng anh ta đã nghẹn cả lại.
Anh ta vội ngẩng đầu lên, cố gắng chớp chớp vành mắt đã đỏ ửng của mình, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
"Đã chụp hình chưa?" Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, "Khám nghiệm hiện trường chưa?"
Theo sau Triệu Lương Trạch là nhân viên phụ trách của Cục tác chiến đặc biệt, anh ta vội vàng đáp, "Đã khám nghiệm, cũng đã chụp ảnh rồi. Lúc đầu chúng tôi định đưa bọn họ đi, nhưng nghe nói Hoắc thiếu tới nên đợi một chút."
Hoắc Thiệu Hằng đứng đó, hạ mũ mình xuống, cúi đầu mặc niệm với hai thành viên này.
Anh bất giác siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, sau đó đội mũ lên, ra lệnh, "Đưa bọn họ đi, dùng xe quân đội đưa về, trên quan tài phủ quốc kỳ."
Bọn họ không thể gióng trống khua chiêng tưởng niệm hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt hy sinh vì Tổ quốc này, vì vậy, chỉ có thể dùng cách đó để biểu thị sự kính trọng của mình với bọn họ.
Từ trên máy bay đi xuống, Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho Âm Thế Hùng.
"Hoắc thiếu, đã tìm được kẻ giết hai người kia…" Giọng Âm Thế Hùng không có chút vui vẻ nào, vô cùng trầm thấp.
"Sao vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng đã chết ư?"
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi.
"Vâng." Âm Thế Hùng như sắp khóc, "Là do tôi không chuẩn bị ổn thỏa trước, vừa mới thẩm vấn tới bọn chúng, bọn chúng đã uống thuốc độc tự sát rồi. Nhìn thì có vẻ như là cùng loại độc mà bọn chúng dùng để giết người của chúng ta."
Lấy mạng người chỉ trong chớp mắt, nhưng lại có thể giữ cho thi thể không biến chất tới mười tiếng.
"Không sao. Bọn chúng chết cũng tốt, không cần chúng ta phải ra tay." Hoắc Thiệu Hằng đút một tay trong túi quần, đi ra phía ngoài sân bay, "Đưa thi thể hai người đó về Cục tác chiến đặc biệt, giam những người còn lại trên máy bay bốn mươi tám tiếng, tiếp tục thẩm vấn, đặc biệt chú ý những kẻ nào nói đỡ, tất cả đều phải ghi chép lại trong hồ sơ."
Mặc dù Cục tác chiến đặc biệt bọn họ không ra tay với người mình, nhưng nếu như người mình có ý nghĩ xấu muốn gây bất lợi cho Cục tác chiến đặc biệt, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
Ra tới cửa sân bay, sắc trời đã trở nên vô cùng u ám, những đám mây xám ùn ùn kéo đến, che đi cả ánh nắng mặt trời.
Triệu Lương Trạch yên lặng đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, không nói tiếng nào, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, nhìn trời đất bao la trước mặt. Từng cây xa xa đã rụng sạch lá, chỉ còn những chạc cây vắt ngang bầu trời, trong không khí âm u có sương mù lượn lờ khiến cho cảnh sắc trước mặt nhìn có chút không chân thực.
"… Hoắc thiếu? Anh vẫn ổn chứ?" Bạch Duyệt Nhiên bước từ trên xe xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoắc Thiệu Hằng, "Chuyện trong đó giải quyết thế nào rồi? Người của chúng ta đâu?"
"Vừa mới đưa đi." Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, "Có thể bên phía Đại Hùng sẽ cần sự trợ giúp của phòng Pháp chế, cô đi xem một chút đi."
"Rõ!" Bạch Duyệt Nhiên vội chào theo điều lệnh, sau đó thở dài nói, "Lúc những bức ảnh bị lộ ra cứ nghĩ là sẽ không có chuyện gì, còn tưởng đó chẳng qua là chút tơ hồng rối rắm thôi chứ… Ha ha… Không ngờ rằng lại phải dùng tính mạng thành viên của chúng ta để làm tế phẩm cho tình yêu mong mà không được của cô cả nhà họ Đậu."
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, "Những lời này, Trưởng phòng Bạch giữ lại để nói trước tòa đi."
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
39 chương
135 chương
89 chương
498 chương