Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 277 : Lợi hại hơn ai

Editor: Nguyetmai Hoắc Thiệu Hằng vừa dập điện thoại của Trần Liệt xuống, tiếng nói của người trực điện thoại lại vang lên, "Hoắc thiếu, Phó Bộ trưởng Tiết gọi điện thoại tới tìm anh."Hoắc Thiệu Hằng không muốn bị quấy rầy, chỉ thị cho người trực điện thoại, "Bảo ông ta để lại lời nhắn đi, tôi đang bận, không thể nhận điện thoại bên ngoài."Ngày hôm nay, từ sáu giờ tối tin tức đã chính thức truyền đi, mãi cho tới ngày thứ ba trước khi phiên tòa xét xử Đậu Khanh Ngôn mở ra, liên tiếp có các cuộc điện thoại gọi cho Hoắc Thiệu Hằng để nói đỡ, toàn bộ các đường dây điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt như sắp nổ tung đến nơi. Bốn mươi tám tiếng đã qua, những vị khách bị giam giữ tại Cục tác chiến đặc biệt đều đã lục tục được thả về, chỉ có một số ít điện thoại có tín hiệu lạ là bị giữ lại tiếp tục quan sát. Kim Uyển Nghi không có bất cứ vấn đề gì, lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió. Vừa khéo lúc này Âm Thế Hùng lại rảnh rỗi, chủ động đưa cô ta ra ngoài, cười nói, "Luật sư Kim đi thong thả."Kim Uyển Nghi đã biết thân phận của Âm Thế Hùng, bất mãn lườm anh ta một cái, "Anh Âm, rõ ràng là anh không tử tế, sao có thể lừa người khác như vậy được chứ?""Ha ha, do công việc cần phải thế thôi mà."Âm Thế Hùng không giải thích thêm, vẫy vẫy tay với Kim Uyển Nghi rồi xoay người quay trở về. Kim Uyển Nghi khẽ cắn môi dưới, đi ra khỏi Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, phát hiện ra ông Kim, một trong những đối tác của Công ty Luật JD, cũng là bác họ xa của cô ta lại đang ngồi trên xe tới đón cô ta về."Bác, sao bác lại đích thân tới đây?"Kim Uyển Nghi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới trước xe."Lo cho cháu mà, mau vào đi."Cửa chiếc xe sang trọng kia được mở ra, Kim Uyển Nghi ngồi vào trong xe. Chiếc ô tô nhanh chóng khởi động rồi lao vút đi.***Triệu Lương Trạch đang đưa Bạch Sảng ra ngoài. Thấy Kim Uyển Nghi lên một chiếc xe sang trọng, mặt Triệu Lương Trạch không biến sắc, thản nhiên giơ tay lên vuốt tóc trán, tiện thể dùng đồng hồ chụp ảnh biển số chiếc xe kia. Bạch Sảng vẫn luôn rất im lặng, nhưng rõ ràng tâm trạng cũng không tệ lắm. Vừa nhìn thấy Triệu Lương Trạch, cô ta lập tức đỏ mặt. Dù đã từng làm Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao nhưng trước mặt Triệu Lương Trạch, cô ta lại bối rối luống cuống cả lên, không nói được một câu nghiêm chỉnh. Triệu Lương Trạch cư xử với cô ta vô cùng khách sáo, không ngừng xin lỗi, "Cô Bạch đừng để ý, lần này chỉ là vấn đề thủ tục thôi, sẽ không để lại bất cứ tiền án nào."Lúc này Bạch Sảng mới nhoẻn miệng cười, "Không sao đâu." Nói xong, cô ta lại im lặng. Triệu Lương Trạch nhìn quanh bốn phía một chút, hỏi: "Cô Bạch, trong nhà không có xe tới đón cô sao?""… Chắc là vẫn chưa tới chăng?" Bạch Sảng tìm kiếm một phen, cũng không thấy xe của nhà họ Bạch, cô không khỏi hỏi, "Chị họ tôi không ra cùng sao?"Người cô ta hỏi là Bạch Duyệt Nhiên."Chị cô là người cuồng công việc. Vừa mới được thả đã đi họp luôn cùng mấy người bên pháp chế rồi." Triệu Lương Trạch cười hì hì nói, "Cô muốn gặp cô ấy sao?""Không cần, cứ để chị ấy làm việc đi." Nhìn thấy Triệu Lương Trạch cười, vẻ ửng đỏ trên mặt Bạch Sảng càng đậm hơn. Triệu Lương Trạch cười nói với cô ta vài câu, chờ khi xe nhà họ Bạch tới, mới vẫy tay chào tạm biệt. Bạch Sảng ngồi trong xe, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Lương Trạch. Tâm trạng âm u, lo lắng từ lúc bố cô ta phản bội rồi chạy trốn ra nước ngoài ấy, cuối cùng cũng có một tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.***Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức không có chuyện gì, hết thời gian giam giữ là được thả ra. Cố Niệm Chi tự mình đưa tiễn Hà Chi Sơ. Đứng ở cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, gương mặt tuấn tú của Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn chiếc mũ nồi nhỏ lông xù trên đầu Cố Niệm Chi, "Có rảnh nhớ tới trường sớm một chút. Em là luật sư, không phải quân nhân, không nên tham gia lung tung với bọn họ."Cố Niệm Chi vâng vâng dạ dạ, không dám làm mình làm mẩy nữa, chỉ thầm phỉ nhổ trong lòng, nếu như cô có thể nhập ngũ, chắc chắn cô sẽ tham gia. Chỉ tiếc là Cục tác chiến đặc biệt không thu nhận cô… Cố Niệm Chi rất biết tự an ủi bản thân, cô không nghĩ nhiều tới những vấn đề vớ vẩn này, cười híp mắt nói với Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, hai ngày nữa, em sẽ tới trường xin chữ ký của thầy, thầy nhất định phải nhớ đấy nhé!""Ừm, trước khi đi cứ gọi điện cho tôi, tôi điều xe tới đón em." Ngón tay lạnh lẽo của Hà Chi Sơ ngẫu nhiên chạm vào da thịt bên tai Cố Niệm Chi, cảm giác lạnh như băng ngọc khiến Cố Niệm Chi có chút không thích ứng rụt cổ lại một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Hà Chi Sơ, "Hẹn gặp lại, Giáo sư Hà!" Nhìn bọn họ lên xe rời đi rồi, cô mới quay về. Trở lại dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi phát hiện ra khách của Hoắc Thiệu Hằng tới hết nhóm này đến nhóm khác, nườm nượp không dứt. Cô kéo Âm Thế Hùng đến một góc phòng khách, thò đầu ra nhìn rồi hỏi, "Anh Đại Hùng, những người này tới làm gì thế?""… Nói đỡ lời chứ sao." Âm Thế Hùng cười lạnh, "Chỉ biết tới nói đỡ, cũng không nghĩ thử xem những người này phạm vào chuyện gì!""Sao thế ạ? Rất nghiêm trọng sao?""Đương nhiên là nghiêm trọng rồi. Nói một cách đơn giản thì lần này trong Cục tác chiến đặc biệt chúng ta như một đợt thanh tẩy quy mô lớn vậy." Âm Thế Hùng khoa tay múa chân nói, "Chậc chậc, đều nói Thủ tướng Đậu xuất thân bình dân, sẽ không kéo bè kết cánh giống như những gia tộc lớn kia, là một Thủ tướng có lý lịch chính trị trong sạch. Ai mà ngờ được, thật đúng là quạ nào mà chẳng đen. Vị Thủ tướng Đậu này, ngay cả Cục tác chiến đặc biệt chúng ta mà ông ta cũng dám gài người vào!""Hả? Thật sự có người của ông ta sao?""Sao lại không có chứ? Nếu như không có, những bức hình kia ở đâu mà ra!" Âm Thế Hùng cầm trong tay một cái phi tiêu, phi vèo một cái, trúng chính giữa hồng tâm trên tường đối diện, "Có muốn đấu một trận phi tiêu không?""Không muốn, chán chết! Anh biết rõ em không thích chơi phi tiêu mà!" Đúng là khả năng phi tiêu của Cố Niệm Chi không được tốt cho lắm, kém xa so với kỹ thuật bắn của cô, cho nên cô rất ghét chơi phi tiêu với người khác, "Chỉ mỗi chuyện những bức hình đó mà cần đến một cuộc thanh tẩy lớn sao?""Ảnh chụp chỉ là một góc của tảng băng thôi. Đậu Khanh Ngôn thì không cần nói, ngoài ra còn có bốn người đồng phạm, lấy trộm tin tình báo bí mật của Cục tác chiến đặc biệt, truyền ra ngoài, để lộ bí mật quân sự. Hơn nữa, ngoại trừ chuyện ảnh chụp, còn có…""Đại Hùng, Hoắc thiếu tìm anh đấy."Triệu Lương Trạch đi tới, kịp thời ngăn cản Âm Thế Hùng nói tiếp. Cố Niệm Chi mỉm cười nói, "Em đi ngủ đây, các anh nhớ nghỉ ngơi nhé!"Cô quay người lên gác, bóng lưng có chút cô đơn.Âm Thế Hùng mấp máy môi nhìn theo hướng Cố Niệm Chi biến mất, cuối cùng cũng không gọi cô lại, chỉ trợn mắt nhìn Triệu Lương Trạch, thấp giọng gắt, "Không biết nói chuyện thì đừng nói, cũng không ai bảo anh câm đâu! Chuyển chủ đề mà cũng miễn cưỡng như vậy, anh cho rằng Cố Niệm Chi không hiểu được ý anh sao?""Tôi là vì tốt cho cô ấy, cũng là tốt cho anh. Gần đây chuyện lộ bí mật khiến cho ai cũng bất an, anh cũng nên chú ý mồm miệng của mình đi." Triệu Lương Trạch bất mãn nói, "Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới, Trưởng phòng Bạch đang tiếp bọn họ ở phòng khách, chờ Hoắc thiếu. Anh mau đi tìm Hoắc thiếu đi…"***Lúc này, bên trong dinh thự của Thủ tướng Đậu, Ngôn Thu Oánh, phu nhân Thủ tướng Đậu đang khóc sưng cả mắt, kéo tay áo Thủ tướng Đậu nói, "Ông mau nghĩ cách cứu Khanh Ngôn đi! Chẳng lẽ ông thật sự muốn nhìn nó vào tù sao?""Đúng thế, ngài Thủ tướng, ngài không thể ngồi yên không lý vấn gì đến được. Mấy năm nay con bé Khanh Ngôn đã đủ khổ rồi, hơn nữa, không phải chỉ là mấy bức hình thôi sao? Vì sao tay Thiếu tướng Hoắc kia vẫn không chịu buông tha thế? Anh ta có thể một tay che trời, có thể lợi hại hơn cả ngài Thủ tướng được sao?"Ngồi bên cạnh Ngôn phu nhân là phu nhân của mấy vị Bộ trưởng. Chồng của họ đều là thuộc hạ của Thủ tướng Đậu, bình thường qua lại rất thân mật với bà Ngôn. Lần này Đậu Khanh Ngôn xảy ra chuyện, mấy người đó cũng giúp đỡ lặn lội tới nói đỡ, đồng thời an ủi Ngôn phu nhân."Đúng vậy, bà ấy nói rất có lý. Dù Thiếu tướng Hoắc có lợi hại đến mấy thì anh ta cũng chỉ là một sĩ quan Bộ Quốc phòng mà thôi, nhưng ngài là lãnh đạo đầu não của quốc gia này, là một Thủ tướng nắm thực quyền trong nội các. Mọi chuyện lớn nhỏ ở quốc gia này, có chuyện nào ngài không thể quản nào? Quan chức ở quốc gia này, có ai lớn hơn ngài được chứ?"Những vị phu nhân này cực kì khéo ăn nói, nịnh hót cũng càng không rập khuôn, lời nói xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ. Ban đầu Thủ tướng Đậu còn giữ được sự bình thản, nhưng sau đó lại nghe phu nhân của Bộ trưởng Bộ Tài chính thở dài nói, "Nói thật, chuyện này rõ ràng có thể chuyện lớn hóa nhỏ. Nếu nói lớn chuyện lên thì cùng lắm là chuyện Khanh Ngôn không nên nói Thiếu tướng Hoắc là bạn trai cũ của mình. Nói nhỏ chuyện đi, thì cũng chỉ là tâm tư của một cô gái nhỏ yêu thầm người khác mà thôi. Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ? Lại còn muốn đưa ra Tòa án quân sự nữa! Chẳng phải Khanh Ngôn đã giải ngũ rồi sao? Sao còn muốn đưa ra Tòa án quân sự làm gì?"Thủ tướng Đậu cũng không ngồi yên được nữa. Chuyện này, công khai thì là chĩa về phía Đậu Khanh Ngôn, nhưng ngầm phía dưới thì đang chĩa về ông ta phải không?"Thủ tướng, có điện thoại."Một người thư ký của Thủ tướng Đậu cầm điện thoại tới. Thủ tướng Đậu sa sầm mặt nói, "Xin phép vắng mặt chút", sau đó cầm điện thoại đi tới phòng bên, "Alo, có chuyện gì?""Ngài Thủ tướng, không xong rồi, rạng sáng nay bốn người mà chúng ta khổ sở tính toán để gài vào trong Cục tác chiến đặc biệt nằm vùng đã bị Cục tác chiến đặc biệt bắt cả rồi!""Cậu nói cái gì?! Rạng sáng nay bị bắt ư, vậy mà bây giờ cậu mới biết sao? Cậu có biết là chúng ta đã vất vả thế nào mới cài được bốn người vào không?!"Thủ tướng Đậu nóng nảy tới mức muốn giơ chân.