Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 267 : Giống như đã từng quen biết (1)

Editor: Nguyetmai Bởi vì tính chất công việc nên Hoắc Thiệu Hằng rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Mặc dù Thượng tướng Quý có ý muốn anh đi từ sau cánh gà ra trước sân khấu nhưng vẫn chỉ là ở trong nội bộ quân đội và tầng lớp thượng lưu của Đế quốc thôi. Đối với dân chúng phổ thông, Hoắc Thiệu Hằng chính là một cái tên xa lạ. Nhưng Ôn Thủ Ức lập tức gọi anh là "Thiếu tướng Hoắc", rõ ràng không chỉ biết tên anh, mà còn biết cả thân phận của anh nữa. Hoắc Thiệu Hằng không xa lạ với Ôn Thủ Ức, vì chuyện học tập của Cố Niệm Chi, anh đã sớm để người của mình tra xét không biết bao nhiêu lần những thông tin chi tiết về Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức. Nhưng lẽ ra hẳn là Ôn Thủ Ức không có cơ hội quen biết anh, hoặc có thể nói, từ kết quả điều tra của anh thì lẽ ra Ôn Thủ Ức không nên quen thuộc với anh như thế mới đúng. Dây thần kinh trong đầu Hoắc Thiệu Hằng khẽ rung lên một chút, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, quay đầu nhìn Ôn Thủ Ức, chờ cô ta trả lời. Ánh mắt Ôn Thủ Ức thoáng trở nên bối rối trong thoáng giây, cô ta liếc cực nhanh về phía Hà Chi Sơ một cái, hai gò má ửng hồng, sau đó vội cúi đầu xuống, hai tay nắm thật chặt song cửa bằng sắt của căn phòng, miệng nhỏ lúng búng một lúc mới thì thào nói, "… Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ở bữa tiệc trong dinh thự Thủ tướng, hỏi Khanh Ngôn, mới biết thân phận của anh." Giải thích như thế thì quả thật không có gì sơ sót. Có điều, Hoắc Thiệu Hằng cũng không buông xuống sự nghi ngờ của mình, anh lại nói, "Ồ? Cô rất thân với Đậu Khanh Ngôn sao?" "Khi ở nước ngoài, tôi là luật sư biện hộ của Đậu Khanh Ngôn, giúp cô ấy một vụ kiện." Ôn Thủ Ức dần dần bình tĩnh lại, ngước mắt quan sát tỉ mỉ Hoắc Thiệu Hằng. Nhìn anh ấy ở khoảng cách gần thế này, cô ta càng thêm ngỡ ngàng cảm thán. Vẻ tuấn mỹ không ai bì kịp của Hoắc Thiệu Hằng quả thật khiến cho người ta tuyệt vọng tới không hít thở nổi. Cô ta nhìn vài lần mới dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng thầm nghĩ vị Thiếu tướng Hoắc này đúng là còn tuấn mỹ hơn so với trong ảnh thật. Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn Ôn Thủ Ức một chút, sau đó phất tay sai người mở cửa phòng Hà Chi Sơ. Hà Chi Sơ lạnh mặt đi từ trong phòng ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Thiếu tướng Hoắc, anh có hứng thú với trợ lý của tôi thế sao?" Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, không ừ cũng chẳng hữ, đứng tránh sang nhường đường, "Giáo sư Hà, mời đi bên này!" Hà Chi Sơ hừ khẽ một tiếng, thần sắc trên mặt càng thêm lạnh nhạt hơn, khẽ mím đôi môi mỏng của mình, đi về phía một căn phòng khác. Khi Hoắc Thiệu Hằng quay người rời đi, khóe mắt quét nhìn chợt thấy trên mặt Ôn Thủ Ức lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt của cô ta chăm chú nhìn theo bóng lưng Hà Chi Sơ, đôi mắt nhỏ dài ẩn dưới lớp tóc mái thật dày thoáng lóe sáng, màu da trắng như tuyết, khuôn mặt tròn như đĩa bạc, lông mày lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn khiến cho Hoắc Thiệu Hằng có cảm giác như đã từng quen biết. *** Đi vào phòng thẩm vấn đối diện, Hà Chi Sơ ngước mắt nhìn lướt một vòng rồi ngồi xuống vị trí đối diện ở trước cái bàn dài. Hoắc Thiệu Hằng không đi vào, mà đi sang phòng bên cạnh phòng thẩm vấn ngồi xuống, gác chân lên, bàn tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn phía trước, nói với Triệu Lương Trạch đang đứng phía sau, "Cậu đi thẩm vấn anh ta đi!" "Vâng, thưa Thủ trưởng!" Triệu Lương Trạch quay người đi ra ngoài, tới phòng thẩm vấn bên cạnh. Tư thế của Hoắc Thiệu Hằng rất thảnh thơi, nhìn vào bức tường trước mặt. Trên bức tường đó, có một nửa là một cửa sổ trong suốt. Từ phía này của anh có thể thấy được tình hình trong phòng thẩm vấn, nhưng từ phòng thẩm vấn sát vách lại không thấy được phía bên này. Khi Triệu Lương Trạch đi vào phòng thẩm vấn, Hà Chi Sơ lạnh lùng dò xét anh ấy, giống như người bị tình nghi và tra hỏi chính là Triệu Lương Trạch chứ không phải là Hà Chi Sơ vậy. "Giáo sư Hà quả nhiên là khí độ bất phàm." Triệu Lương Trạch không thèm để ý, ngồi vào ghế đối diện, mở laptop luôn mang theo người của mình ra, bắt đầu thẩm vấn, "Xin hỏi tên đầy đủ của Giáo sư Hà là gì? Anh là người ở đâu? Đến Đế quốc Hoa Hạ làm gì?" Hà Chi Sơ nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói, "Tại sao lại là anh tới thẩm vấn? Thiếu tướng Hoắc của các anh đâu rồi?" "Thiếu tướng Hoắc là Thủ trưởng, sao lại tới làm mấy việc ghi chép vặt vãnh này được chứ?" Triệu Lương Trạch lộ ra vẻ mặt giật mình và buồn cười rất đúng mực, ý cười lấp lóe trong ánh mắt, vẻ đùa cợt hiện ra hết sức rõ ràng. Thật ra anh ta và Hà Chi Sơ cũng không phải người xa lạ gì. Bởi vì Cố Niệm Chi, hai người đã gặp nhau khi ở Mỹ, có chút giao thiệp với nhau. Nhưng mà lúc đó, Triệu Lương Trạch có thân phận là người giám hộ của Cố Niệm Chi, đối với Hà Chi Sơ vô cùng khiêm tốn lễ phép, làm gì có cái vẻ xem thường như hiện tại chứ? Hà Chi Sơ ngồi thẳng người, hừ lạnh một tiếng, "Tôi lại quên mất nhỉ, loại người như các anh, giỏi nhất là ngụy trang chính mình, không chỉ lừa người khác xoay vòng vòng, mà có đôi khi chính bản thân các anh cũng bị mình lừa đúng không?" Triệu Lương Trạch cứng họng. Anh ngẩng đầu nhìn Hà Chi Sơ, tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình, còn nói thêm, "Giáo sư Hà, đề nghị anh trả lời câu hỏi của tôi. Nếu như không trả lời, hậu quả thế nào, chắc không cần tôi phải nhắc đâu đúng không?" "Hà Chi Sơ." Hà Chi Sơ đan hai tay vào nhau, đặt lên trên chiếc bàn dài trước mặt, "Chẳng phải anh đã biết tôi rồi sao?" "Công là công, tư là tư, mong Giáo sư Hà phối hợp." Triệu Lương Trạch nghiêm túc ghi chép lại. Thật ra, trong phòng thẩm vấn này được quay phim và ghi âm tất cả các góc độ, bất kể Hà Chi Sơ nói gì cũng sẽ đều bị ghi lại, nhưng Triệu Lương Trạch lại đang dùng laptop của mình để ghi âm và ghi hình luôn. Hà Chi Sơ cụp mắt xuống, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh kia đang dâng trào những cảm xúc mà người ngoài không nhìn ra, "Tôi có quốc tịch Mỹ, tới Đế quốc Hoa Hạ của các anh, là do được đại học B mời tới để làm giáo sư. Chẳng phải anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi sao? Cô ấy đỗ nghiên cứu sinh của tôi, làm sao anh có thể không biết được nhỉ?" Triệu Lương Trạch khẽ gật đầu, "Vậy xin hỏi, Giáo sư Hà có quan hệ thế nào với Đậu Khanh Ngôn? Anh tiếp xúc với cô ta từ bao giờ? Cô ta đột nhiên về nước là vì nguyên nhân gì?" Hà Chi Sơ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, trong đôi mắt hoa đào sóng sáng lóe lên vẻ trào phúng, "Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Đậu Khanh Ngôn. Cô ta là đương sự của trợ lý của tôi. Có lời gì, anh cứ hỏi trợ lý của tôi là được." "Trợ lý của anh? Anh nói là Ôn Thủ Ức sao?" Triệu Lương Trạch lật sổ ghi chép ra xem, "Ừm, lát nữa sẽ hỏi đến cô ta. Nhưng anh nói anh không có bất cứ quan hệ nào với Đậu Khanh Ngôn, anh không cảm thấy lời này quá sỉ nhục trí thông minh của chúng tôi sao?" "Anh Triệu, là một luật sư ưu tú, tức là phải có đủ năng lực để sỉ nhục trí thông minh của người khác. Không thế thì kiện cáo thế nào được?" Hà Chi Sơ dõng dạc nói rồi quay đầu nhìn quanh phòng thẩm vấn, ánh mắt chậm rãi tập trung vào một mặt tường ngăn ở bên cạnh. Nếu như anh ta không nhìn nhầm thì bức tường này có một đặc điểm, đó là người đối diện có thể nhìn thấy bọn họ bên này, còn bọn họ lại không thấy được mọi thứ trong phòng đối diện. Có lẽ lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đang an vị trong căn phòng đó nhìn chằm chằm sang bên đây rồi… Khóe miệng Triệu Lương Trạch giật giật hai lần, cảm thấy cái dáng vẻ kia của Hà Chi Sơ cực kì gợi đòn. Thế nhưng, khi khóe miệng Hà Chi Sơ hơi nhếch lên để trào phúng người khác, sau đó lên cái tới khóe mắt, cái nhìn nghiêng nghiêng kia của anh ta trông lại rất quen.  "Giáo sư Hà, thứ cho tôi nói thẳng, Ôn Thủ Ức là trợ lý của anh, nói cách khác, anh là ông chủ của cô ấy. Chuyện cô ấy làm anh lại không biết sao? Cô ấy phạm tội gì, anh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?" "Anh nói thế là sai rồi." Hà Chi Sơ rướn người lên, nhún vai nói, "Mặc dù Ôn Thủ Ức là trợ lý của tôi, nhưng tôi không phải là ông chủ của cô ấy. Chủ của cô ấy là Viện luật của Đại học Harvard, là khoa Luật của đại học B và cả Văn phòng Luật sư của Mỹ nữa. Ở trong trường, tôi với cô ấy là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng khi làm luật sư trong Văn phòng Luật, Ôn Thủ Ức là một luật sư độc lập hoàn toàn đủ điều kiện. Cô ấy nhận vụ kiện nào, không liên quan gì tới tôi." Không ngờ anh ta lại chối bỏ sạch trách nhiệm như thế. Triệu Lương Trạch nhíu mày, thầm nghĩ hẳn là nên để Âm Thế Hùng hoặc Cố Niệm Chi tới thẩm vấn Hà Chi Sơ mới đúng. Tài ăn nói của tên này quá tốt, lại còn là luật sư giỏi nữa, người thường căn bản không thể nào đấu lại được. Trong lúc anh đang trầm ngâm, Hà Chi Sơ đầy vẻ không lo lắng, băn khoăn gì, dời ánh mắt khỏi bức tường ngăn kia, nhìn thẳng về phía Triệu Lương Trạch trước mặt, ánh mắt nghiêm lại, giọng điệu cũng thay đổi rất nhiều, "Ngược lại, tôi cũng thật sự muốn hỏi anh Triệu một chút, Niệm Chi ở đây từ năm mười hai tuổi tới mười tám tuổi, các anh đối xử với cô ấy thế nào? Có phải mỗi ngày đều thẩm vấn thế này không? Có phải đã tẩy não cô ấy rồi không? Có tiến hành tra tấn và tàn phá tinh thần cô ấy không?" Triệu Lương Trạch thoáng sửng sốt, vô thức phản bác, nói: "Chuyện này không liên quan gì tới Niệm Chi, đề nghị anh đừng nói lảng sang chuyện khác." "Nếu đã như vậy, tôi không còn gì để nói nữa." Hà Chi Sơ dứt khoát không nói, "Trừ phi các anh gọi Thiếu tướng Hoắc tới nói chuyện với tôi, hoặc là gọi Niệm Chi tới đây, nếu không, các anh đừng mong hỏi được tôi bất cứ điều gì. Còn nữa, các anh chờ hàm luật sư của tôi đi." Triệu Lương Trạch cũng không sợ sự uy hiếp của anh ta, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ liên lụy tới Cố Niệm Chi thì anh không muốn chút nào. Anh chậm rãi dùng máy tính gửi một tin nhắn cho Hoắc Thiệu Hằng, hỏi anh ấy xem nên làm thế nào bây giờ. Hoắc Thiệu Hằng ở phòng bên cạnh nhắn cho anh ta chỉ thị, "Vậy thì thẩm vấn Ôn Thủ Ức, tạm thời cứ gác Hà Chi Sơ sang một bên đã." Triệu Lương Trạch gõ "Tuân lệnh", sau đó sai người đưa Hà Chi Sơ về phòng, đồng thời đưa Ôn Thủ Ức tới. Mặt Ôn Thủ Ức đầy vẻ lo sợ bất an ngồi đối diện với Triệu Lương Trạch, nghiêng đầu dò xét anh ta rồi nói, "Anh Triệu, không ngờ chúng ta lại gặp mặt."