Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 262 : Không để sót bất cứ một ai

Editor: Nguyetmai Những bức ảnh này thân mật như thế, tất cả mọi người không cần phải suy đoán gì nữa, lập tức chúc mừng nhà họ Đậu và nhà họ Hoắc sắp thành thông gia. Một người là con gái cả của Thủ tướng, một người là nhân vật mới đầy triển vọng của gia đình nhà Tướng, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đây là một mối nhân duyên môn đăng hộ đối. Càng hiếm thấy hơn là, rõ ràng đôi trai gái trong mối nhân duyên này vô cùng yêu thương nhau, thật sự rất hiếm có! Những lời chúc mừng gần như vùi lấp đi vợ chồng Thủ tướng. Đậu Khanh Ngôn trên sân khấu nghe thấy mọi người chúc mừng, cũng nhịn không được nữa, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu trong lòng Đậu Hào Ngôn. Sắc mặt Đậu Hào Ngôn rất khó coi, nhưng trước mặt mọi người, anh ta cũng không phát tác được, đành phải gọi mấy người tới, cùng đưa Đậu Khanh Ngôn lên trên gác. *** Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh xem xong video, không quay đầu lại hạ mệnh lệnh luôn, "Một, kiếm cớ cắt đứt tất cả hệ thống mạng thông ra nước ngoài, khởi động chương trình phong tỏa Trường Thành, chặn đứng và thống kê toàn bộ những IP có ý đồ vượt tường." Triệu Lương Trạch vội vàng lấy bút điện tử ra, ghi lại mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng. "Hai, phong tỏa sân bay Đế đô, đường cao tốc, cả tất cả các con đường ra khỏi thành phố, đồng thời xin Tòa án quân sự hạ lệnh bắt giữ, trước tiên bắt giữ ngay Đậu Khanh Ngôn, quân nhân đã giải ngũ của Cục tác chiến đặc biệt về quy án." "Ba, điều động đội cảnh sát quân sự và đội kiểm kê của Cục tác chiến đặc biệt, đi với tôi tới dinh thự Thủ tướng, lập tức hành động." "Vâng, thưa Thủ trưởng!" Triệu Lương Trạch đứng nghiêm hai chân, chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng, "Chúng ta sẽ dùng tội danh gì để báo cho Tòa án quân sự đặc biệt bắt giữ Đậu Khanh Ngôn ạ?" Thành viên của Cục tác chiến đặc biệt là một sự tồn tại đặc thù trong Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ, bọn họ chịu sự quản lý của Bộ Quốc phòng và Tòa án quân sự. Tuy có nhiều chức trách trùng với Sở Mật vụ, nhưng lực lượng vũ trang và năng lực chấp hành của Cục tác chiến đặc biệt mạnh hơn Sở Mật vụ không phải chỉ một chút mà chính xác là hai bên căn bản không phải cùng một đẳng cấp. Vì thế nên quyền hạn của thành viên Cục tác chiến đặc biệt cũng lớn hơn Sở Mật vụ, Hoắc Thiệu Hằng làm lãnh đạo đầu não của Cục tác chiến đặc biệt, đại diện cho Tư lệnh, phạm vi quyền hạn của anh cũng lớn đến kinh người. "Tội danh công khai ra là giả tạo chứng cứ phi pháp, phỉ báng nói xấu cấp trên, --- bất cứ tội nào cũng đã đủ để cô ta ngồi tù cả đời rồi." Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói, trên khuôn mặt không chút biến đổi nào giống như chỉ đang nói một chuyện rất nhỏ thôi vậy, "Đồng thời phát chỉ lệnh, yêu cầu các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt tại Ý và Bắc Ailen lập tức bỏ hết mọi hoạt động đang phụ trách, quay về nước ngay, không được trì hoãn một phút nào." Triệu Lương Trạch hiểu ngay ý của Hoắc Thiệu Hằng. Lần này, anh nhất quyết không thừa nhận tính chân thực của những bức ảnh kia, cho dù là thật thì hiện giờ cũng phải một mực coi nó là giả. Nếu không, mọi chuyện sẽ không phải chỉ đơn giản là ngụy tạo chứng cứ nữa, bởi vì chuyện này dính dáng đến vấn đề thân phận các thành viên Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đang ở nước khác. Một khi bại lộ, họ sẽ không có cách nào đảm bảo được cho sự an toàn của những người đó. Tâm trạng Triệu Lương Trạch bình tĩnh hẳn xuống, nghiêm túc trả lời: "Vâng, thưa Thủ trưởng!" Triệu Lương Trạch nhanh chóng gửi hết chỉ lệnh của Hoắc Thiệu Hằng xuống dưới. Chuyện cắt mạng là chuyện Triệu Lương Trạch phụ trách, các chương trình đều đầy đủ, chỉ loáng cái là anh ta đã khởi động xong chương trình phong tỏa, đồng thời thiết lập hoàn hảo hệ thống tường lửa, có thể ghi lại bất kỳ IP nào có ý đồ vượt tường. Chuyện đi tới Tòa án quân sự xin lệnh bắt vốn nên là do Âm Thế Hùng phụ trách, nhưng lúc này anh ta đang ở hiện trường tại dinh thự Thủ tướng, Hoắc Thiệu Hằng đành để cho một người thư ký đời sống khác có thân phận được bảo mật đi xin lệnh bắt giữ. Dựa theo cấp bậc quân hàm, Hoắc Thiệu Hằng có bốn người thư ký đời sống, hai người công khai là Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, ngoài ra còn có hai người thư ký đời sống khác được bảo mật về thân phận, xưa nay chưa bao giờ lộ diện công khai. Dù lần này đi tới Tòa án quân sự xin lệnh bắt giữ, anh ta cũng ngụy trang thân phận. Mặc dù đã tám chín giờ tối mùng Một tết Nguyên đán, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn lấy được lệnh bắt giữ từ Tòa án quân sự rất nhanh. Khi lệnh bắt giữ được đưa tới tay Hoắc Thiệu Hằng, anh đã mặc sẵn quân phục và ngồi vào trong xe chuyên dụng chống đạn rồi. Cục tác chiến đặc biệt điều động một trăm cảnh sát quân sự, cộng thêm một trăm lính cảnh vệ của Hoắc Thiệu Hằng, dùng bốn chiếc Hummer lớn, khí thế bừng bừng đi về dinh thự Thủ tướng. Đêm mùng Một tết Nguyên Đán ở Đế đô, thời tiết vô cùng lạnh giá, gần như hà hơi ra là đóng băng. Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục cấp tướng, đeo găng tay, lẳng lặng nhìn dinh thự Thủ tướng đang ngày càng gần trước mặt. Khi sắp tới hẻm Cây Liễu, những cảnh sát phụ trách kiểm soát an ninh và mật vụ thường phục đã ngăn cản xe quân đội của họ lại. Nhưng không chờ những người kia kịp nói gì, cảnh sát quân sự và lính cảnh vệ vũ trang đầy đủ của Hoắc Thiệu Hằng ở trong xe đã tiếp quản toàn bộ việc duy trì trị an ở quanh dinh thự Thủ tướng, bao vây hết cả dinh thự lại. Những cảnh sát và mật vụ thường phục trước đó lập tức được đưa lên xe quân đội, tống về khu giam giữ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt, tạm giam vài ngày. "Hoắc thiếu, bọn họ không phục, đang hỏi là sẽ bị giam mấy hôm…" Triệu Lương Trạch có chút bất an báo cáo với Hoắc Thiệu Hằng. "Không cần để ý tới bọn họ. Chờ người của chúng ta ở Ý và Bắc Ailen rút về toàn bộ cũng chính là lúc thả bọn họ về nhà." Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói, phất tay ra hiệu, "Hiện giờ đi vào dinh thự Thủ tướng, ngoại trừ việc bắt giữ Đậu Khanh Ngôn, tất cả mọi người trong dinh thự Thủ tướng đều phải đưa đi. Thủ tướng và phu nhân Thủ tướng có thể giam lỏng ở dinh thự. Những người khác, đưa tất tới Cục tác chiến đặc biệt." "Hoắc thiếu, lần này anh thật sự muốn đắc tội với tất cả mọi người sao?" "Không làm như thế, cậu có thể đảm bảo những người đó sẽ không để lộ bí mật sao?" Hoắc Thiệu Hằng không để lộ bất cứ cảm xúc gì, vừa xuống xe vừa nói: "Cứ nói là tôi nghi ngờ trong số bọn họ có gián điệp nước khác, cần cùng chúng ta về Cục tác chiến đặc biệt để điều tra." Lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt có giấy phép và lệnh khám xét, chỉ bằng sự nghi ngờ đơn phương cũng có thể triển khai hành động như thường. Đây là quyền lực mà Quốc hội giao cho Cục tác chiến đặc biệt. Đương nhiên, nếu như Cục tác chiến đặc biệt cố ý thêu dệt tội danh, hãm hại người khác, Quốc hội cũng có thể chất vấn vạch tội, hủy bỏ đặc quyền của lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt. Có điều, nếu muốn định tội lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt thì vẫn phải thông qua Bộ Quốc phòng và Tòa án quân sự, đây coi như là kết quả của việc hai bên kiềm chế nhau một cách cân bằng. "Rõ!" Triệu Lương Trạch lập tức đi phía trước dẫn đường, dẫn một bộ phận cảnh sát quân sự và lính công vụ đi tới dinh thự Thủ tướng. Trong đại sảnh ở dinh thự Thủ tướng lúc này đang vô cùng bình yên, vui vẻ, tiếng cười nói vang khắp phòng. Bữa tiệc đã lên tới cao trào, chiếc bàn dài phục vụ tiệc buffet đã được đưa đi, phòng khách lại trở thành một sàn nhảy rộng lớn, ánh đèn tối dần, mọi người chuẩn bị bắt đầu khiêu vũ. Đúng lúc này, cửa dinh thự bị người đẩy ra rầm một tiếng, lực đẩy cửa quá lớn khiến cho hai cánh cửa gỗ lim cũng bị đẩy đổ xuống mặt đất. "Ai mà to gan vậy?!" "Đã xảy ra chuyện gì thế?!" Tiếng nhạc trong phòng khách đột nhiên ngưng bặt, ánh đèn vừa mới tối xuống lại sáng lên. Trông thấy ở phía cửa lớn đột nhiên có rất nhiều lính tráng vũ trang đầy đủ chạy vào, mọi người đều trợn tròn mắt. Đậu Hào Ngôn tách đám người ra đi tới, không vui nói, "Các anh là lính ở đâu? Vì sao tự tiện xông vào dinh thự Thủ tướng?" Triệu Lương Trạch trầm mặt bước ra, giơ lệnh bắt giữ trong tay về phía Đậu Hào Ngôn, "Xin hỏi Đậu Khanh Ngôn ở đâu?" Sắc mặt Đậu Hào Ngôn lập tức trắng bệch, anh ta không thể ngờ rằng người của Cục tác chiến đặc biệt lại tới nhanh như vậy! Bọn họ vừa mới thuyết phục Đậu Khanh Ngôn, đang muốn đưa cô ta ra nước ngoài ngay trong đêm nay. "Tìm em… em gái tôi có chuyện gì không?" Anh ta lắp bắp hỏi, vẫn còn muốn kéo dài thời gian. "Nếu anh không nói, tôi có thể dùng tội ngăn cản người thi hành công vụ để bắt giữ anh." Gương mặt tuấn tú của Triệu Lương Trạch nghiêm lại, không chút do dự nói. Bạch Duyệt Nhiên đứng trong đám người nhìn thấy một màn này, thầm gật đầu khen ngợi, cũng tách đám người ra đi tới, nói với Đậu Hào Ngôn, "Anh Đậu, mong anh hợp tác với chúng tôi, giao Đậu Khanh Ngôn ra đây." Triệu Lương Trạch cảm kích nhìn Bạch Duyệt Nhiên một cái, nhưng vẫn lắc đầu, nói: "Trưởng phòng Bạch, phiền cô tránh sang một bên trước. Hôm nay, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải tới Cục tác chiến đặc biệt để hỗ trợ điều tra." "Nên làm mà." Bạch Duyệt Nhiên không có chút không vui nào, mỉm cười với anh ta, quay người đi trở lại, đứng bên cạnh người Bạch Sảng. Bạch Sảng sững sờ nhìn Triệu Lương Trạch. Dưới ánh đèn, quân phục trên người anh ta phẳng phiu, thẳng thớm, so với vẻ ôn tồn, lễ độ rất thuần túy trước đây thì hiện tại lại tăng thêm mấy phần phong thái cứng cỏi của quân nhân. Bạch Duyệt Nhiên nhìn sang Bạch Sảng, khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay cô ta, "Đừng nhìn nữa, chờ một lát chúng ta sẽ đi cùng bọn họ tới Cục tác chiến đặc biệt để hỗ trợ điều tra đấy." "Ừm." Bạch Sảng buồn bã gật đầu, cuối cùng cũng dời ánh mắt đi. Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn một màn này ngoài cổng, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh lộ ra vẻ tươi cười, tự nhủ nói, "… Tới coi như kịp thời, còn nhanh hơn mình nghĩ một chút." "Canh giữ mọi lối ra, không thả một ai đi hết!" Cảnh sát quân sự và lính cảnh vệ Hoắc Thiệu Hằng đưa tới nhanh chóng khống chế toàn bộ phòng khách.