Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 247 : Trong lòng thực sự vui vẻ
Editor: Nguyetmai
Hoắc Thiệu Hằng vẫn rất thản nhiên, ung dung ngả người ra dựa vào lưng ghế xô-pha, cảm xúc trên mặt rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén và cố chấp, "Chủ tịch Long, mẹ cháu là người sống sót duy nhất sau sự cố thí nghiệm đó, không phải là người gây ra họa, xin đừng dùng câu "gọi đến tra hỏi" dễ gây hiểu lầm thành nghĩa khác."
Chủ tịch Long bị Hoắc Thiệu Hằng chặn cứng họng, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, bật cười nói, "Cái thằng nhóc này, lại còn so đo bắt bẻ từng câu từng chữ với tôi sao?"
Quốc hội Đế quốc Hoa Hạ là nơi thiết lập Pháp luật và điều lệ chế độ, nghiền ngẫm, soi xét từng câu từng chữ là thế mạnh của bọn họ.
Nhưng đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, mặc dù anh không thông thạo việc soi xét từng câu từng chữ nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ người mình quan tâm một cách kín kẽ nhất có thể.
"Cháu không có ý so đo với Chủ tịch Long." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, "Cháu vất vả bao lâu như thế mới cứu được mẹ cháu, đương nhiên không muốn bà ấy phải chịu bất kỳ sự đãi ngộ không công bằng nào. Bởi vậy nên cũng hy vọng Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý có thể chuyển ý của cháu đến cho người khởi động lại chuyện điều tra vụ tai nạn đó. Hãy nói với bọn họ rằng, muốn mẹ cháu hỗ trợ công tác điều tra thì không có vấn đề, nhưng nếu như có suy nghĩ gì khác trong đầu, hoặc thậm chí muốn khống chế sự tự do của mẹ cháu, vậy thì thật xin lỗi, Hoắc Thiệu Hằng cháu sẽ chỉ có ba chữ, không đồng ý."
Chủ tịch Long sững sờ trong chốc lát, sau đó mới quay đầu cười ha ha nói với Thượng tướng Quý, "Ông Quý ơi ông Quý! Ánh mắt ông cũng độc thật đấy! Nhân tài xuất sắc thế này, sao ông lại lén lút giấu đi thế! Người ông tìm để nối nghiệp này mạnh hơn người tôi tìm rất nhiều… Aiz…"
Ông ta lắc đầu, ngay cả trà xanh mình thích nhất cũng không còn lòng dạ nào để uống nữa. Một tay ông ta gõ gõ đầu gối, bắt đầu kể khổ, "Tuổi của tôi đã lớn rồi, nhưng cho đến nay trong cả Quốc hội vẫn không có ai có thể đảm nhiệm được vai trò này, đè ép được đám yêu ma quỷ quái trong Quốc hội hết!"
Phụt!
Thượng tướng Quý không nhịn được, phun một ngụm trà ra khiến cho cả bàn trà đều bị ướt hết.
"Ông Long ơi ông Long! Người Quốc hội ông mà ông gọi là đám yêu ma quỷ quái sao! Vừa phải thôi chứ!"
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên, bình tĩnh nói, "Chủ tịch Long nói rất hay ạ, đại đa số mấy người trong Quốc hội quả là thần ma đều chán ghét, nói bọn họ là yêu ma quỷ quái cũng có sai đâu."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế sao! Đối với những quốc gia bên ngoài ấy à, Đế quốc Hoa Hạ chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi Cục tác chiến đặc biệt của cậu là không tốt thôi! Để mà nói thần ma đều ghét ấy, các cậu mới giữ Top 1 trong danh sách những đối tượng bị hận thù nhất của CIA nước Mỹ và MI5 nước Anh đấy!"
Thượng tướng Quý chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng cười mắng, nói ra miệng thì có vẻ tiếc hận vậy thôi, chứ thật ra trong lòng lại rất vui vẻ.
"Ha ha, nếu như CIA của Mỹ và MI5 của Anh mà phá lệ yêu thích Cục tác chiến đặc biệt chúng cháu, lại tán thưởng chúng cháu nữa thì đó mới là chuyện Thượng tướng Quý muốn khóc ấy chứ."
Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng rất tốt, không ngờ còn nói lời pha trò.
"Ha ha ha ha… Nói cũng phải, nói cũng phải!"
Thượng tướng Quý cười càng vui vẻ hơn.
Chủ tịch Long thật sự rất đố kỵ vì Thượng tướng Quý tìm được một người có năng lực mạnh mẽ thế này để nối nghiệp, trong lòng nhất thời ngứa ngáy không thôi, không nhịn được mà nói với Hoắc Thiệu Hằng, "À, đúng rồi, cô bé Cố Niệm Chi kia, cậu đã điều tra được thân thế của cô ấy chưa?"
Tối hôm nay Cố Niệm Chi chỉ nói mấy câu khiến cho Bạch Cẩn Nghi rối loạn, dù là năng lực hay đầu óc của cô ấy đều khiến cho tất cả những người hiểu chuyện phải nhìn bằng con mắt khác, đặc biệt là dạng người muốn tìm người có năng lực cao để nối nghiệp như Chủ tịch Long. Trông thấy một nhân tài như Cố Niệm Chi, trong lòng ông ta thật sự rất nóng ruột không nhịn được, chỉ hận không thể lập tức bắt bỏ vào túi ngay thôi.
Tim Hoắc Thiệu Hằng chợt run lên một cái, ngoài mặt vẫn không thay đổi gì, khẽ lắc đầu nói: "Còn chưa có kết quả ạ, nhưng mà đã có đầu mối mới, vẫn chưa kịp điều tra."
"Hả?! Vậy thì tốt quá rồi!" Chủ tịch Long nghe có đầu mối mới thì lập tức đứng lên, vỗ hai tay vào nhau, cười ha ha nói, "Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Thiệu Hằng, đến khi điều tra rõ thân thế cô ấy xong, để cho cô ấy vào Quốc hội nhé! Cô bé này có tài ăn nói và khả năng suy luận thật tuyệt vời! Đưa đến phòng làm việc của tôi, tự tôi đích thân dạy dỗ cô bé. Đến khi tôi về hưu, chắc chắn cô bé ấy có thể đảm nhiệm được trọng trách ở Quốc hội!"
Hoắc Thiệu Hằng ngây người.
Thượng tướng Quý á khẩu.
"Sao thế? Không đồng ý sao?" Thấy nét mặt của Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý đều vô cùng cổ quái, Chủ tịch Long có chút không hiểu nổi. Ông ta buồn bực đi tới bên Thượng tướng Quý, khom người hỏi ông ta: "Sao ông không đồng ý? Có liên quan gì tới ông?"
Thượng tướng Quý nhịn cười, lắc đầu nói, "Cố Niệm Chi mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi, ông muốn để con bé mấy năm sau đã phải đi chèn ép đè nén đám yêu ma quỷ quái trong Quốc hội của ông sao?! Ông thật sự cũng đánh giá con bé cao quá đấy!"
"Mới mười tám tuổi thôi sao?!" Chủ tịch Long thở một hơi dài dài dài thật dài, "Quả đúng là hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!"
Đi vài vòng trong phòng khách, Chủ tịch Long vẫn chưa muốn từ bỏ, nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Tóm lại là bất kể con bé bao nhiêu tuổi, một khi điều tra rõ thân thế của con bé, chắc chắn tôi phải thuyết phục con bé gia nhập Quốc hội."
"… Chủ tịch Long, Cố Niệm Chi còn nhỏ, cô ấy còn muốn học nghiên cứu sinh nữa." Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, sắc mặt nghiêm nghị như người lớn trong nhà vậy, "Chờ cô ấy tốt nghiệp rồi nói sau."
"Đã là nghiên cứu sinh rồi thì không chỉ học tập đơn thuần được, cô ấy có thể tới Quốc hội thực tập mà!" Chủ tịch Long đảo vài vòng trong phòng khách, liếc mắt dò xét Hoắc Thiệu Hằng, "Cố Niệm Chi đâu?"
"Ngủ rồi." Hoắc Thiệu Hằng biết chắc chắn lúc này Cố Niệm Chi chưa ngủ, nhưng vẫn dõng dạc nói với Chủ tịch Long, Cố Niệm Chi đã ngủ rồi. Dù sao thì Chủ tịch Long cũng không thể tự mình đi tới phòng ngủ xem thế nào mà.
Chủ tịch Long nhìn đồng hồ đeo tay mới phát hiện đã sắp đến mười hai giờ đêm rồi.
Ông ta dứt khoát ngồi xuống, nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Hôm nay đón giao thừa ở nơi này của cậu luôn." Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Thượng tướng Quý, "Sao hả ông Quý? Làm một bàn không?"
Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý đều yêu cờ vây, trình độ lại ngang nhau, vì vậy hai người rất thích đánh cờ với nhau.
Hoắc Thiệu Hằng kêu lính công vụ đưa bàn cờ tới để bọn họ đánh cờ, còn mình thì đứng lên nói, "Hai vị cứ từ từ chơi, tôi đi dặn dò lính công vụ làm đồ ăn khuya, sau đó tới phòng làm việc một chút."
"Đi đi, đi đi!"
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều không ngẩng đầu lên nói, đã hoàn toàn bị cuốn vào trong thế cờ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh cho lính công vụ ở bên cạnh chờ phục vụ, còn mình đi xem Trần Liệt thế nào.
Trần Liệt đang ở trong phòng làm việc nhỏ khẩn trương chuẩn bị bệnh án và quá trình trị liệu của Tống Cẩm Ninh, không ngừng xóa xóa bớt bớt, phải "tạo ra" được một phần bệnh án không có chỗ sơ hở.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa vào, dọa cho Trần Liệt giật thót cả mình, suýt chút nữa ngã khỏi ghế trước máy tính.
Tới khi nhận ra là Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt mới vuốt mồ hôi trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, "Sao anh không gõ cửa! Làm tôi sợ muốn chết!"
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, đi thẳng vào xem bệnh án Trần Liệt đã chuẩn bị xong, vừa xem vừa khẽ nói, "Tất cả đều ở đây sao? Những gì không nên nói đều không có ở đây chứ hả?"
"Không có, không có, đương nhiên là không." Trần Liệt đẩy cặp kính tròn trên sống mũi, trên mũi lấm tấm mồ hôi, "Tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm đi. Mười năm trước khi còn là sinh viên Học viện Y đã bị anh kéo lên thuyền giặc, giúp anh che trời đổi đất rồi, tới giờ cũng có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu. Có phải anh cũng nên tin tôi hơn chút không?"
Ngón tay thon dài của Hoắc Thiệu Hằng búng vào hồ sơ bệnh án kia, "Coi như cậu biết điều."
Tên của Cố Niệm Chi, trên bệnh án không nhắc đến một chữ nào, thậm chí ngay cả chuyện tủy xương cũng không đề cập tới. Thay vào đó, anh ta chỉ nói là tìm được tủy xương bí mật phù hợp trong kho bệnh viện thay cho Tống Cẩm Ninh khiến cho thân thể yếu ớt của bà ấy mau chóng khôi phục.
Bệnh thần kinh vốn chính là khu vực màu xám đối với Y học, rất khó có thể nói vì sao lại bị, cũng rất khó nói có thể chữa trị được hay không.
Trên thực tế, Trần Liệt lấy lớp vỏ nghiệp dư để che đi khả năng chuyên nghiệp của mình, vì thế nên trong phần giải thích, anh ta cũng tránh nặng tìm nhẹ. Chuyện Tống Cẩm Ninh khỏi hẳn, một nửa dựa vào trình độ Y học của anh ta, một nửa dựa vào may mắn, hoàn hảo tránh né vai trò của Cố Niệm Chi.
Còn về Cố Niệm Chi, đêm nay cô ấy lại khỏe mạnh xuất hiện cùng với Tống Cẩm Ninh trước mặt mọi người, do đó sẽ không có ai nghĩ tới chuyện cô hiến tủy xương.
Bởi vì nếu là người bình thường, trong tình huống đó có lẽ sẽ phải nằm trên giường nửa tháng, không có khả năng chỉ hai ngày đã khỏe như người bình thường.
Chuyện bên Trần Liệt không cần anh phải lo lắng, Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút rồi đi lên tầng ba xem tình hình Tống Cẩm Ninh thế nào.
Tống Cẩm Ninh đã ngủ, cửa phòng ngủ đóng chặt, mặc dù Hoắc Thiệu Hằng có thể vào, nhưng anh cũng không vào. Anh đứng ở cửa phòng dùng tai nghe Bluetooth nói chuyện với Triệu Lương Trạch, biết rõ sau khi Tống Cẩm Ninh vào phòng thì không ra ngoài nữa, bởi vì trong phòng ngủ không có camera, chỉ có ở trên hành lang.
Từ tầng ba xuống, khi qua tầng hai, Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đi về phía phòng ngủ bên kia.
Tầng hai có một phòng ngủ chính chiếm gần một nửa diện tích và ba phòng cho khách. Ngoài ra, còn có phòng khách, phòng làm việc, phòng họp, phòng tập thể thao và phòng bếp.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới trước phòng ngủ chính. Anh đẩy cửa phòng ra, nhìn quanh bốn phía, không ngờ Cố Niệm Chi lại không có ở đây.
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người, muốn hỏi Triệu Lương Trạch một chút, nhưng sau khi gọi, chưa nói được câu nào đã lại dập đi.
Anh ra khỏi phòng ngủ của mình, đi tới từng gian phòng ngủ cho khách ở phía hành lang đối diện để tìm kiếm.
Cố Niệm Chi ở trong căn phòng cho khách thứ ba, chính là phòng đối diện với phòng ngủ của anh. Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa vào, vòng qua bình phong nhìn thấy Cố Niệm Chi.
Cô vẫn chưa ngủ, đang ngồi một mình chải mái tóc dài óng ả, mặc chiếc áo thun đen rộng rãi của anh, ôm cái gối ôm nhỏ hình gấu trúc, ngồi trên sàn nhà ngay trước giường.
"Sao em còn chưa ngủ?"
Giọng Hoắc Thiệu Hằng trầm thấp giống như phát ra từ lồng ngực vậy. Tiếng nói vang vọng trong phòng ngủ mờ tối chẳng khác nào tiếng đàn Cello.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn thân hình cao lớn vĩ ngạn của Hoắc Thiệu Hằng dần dần bước tới gần. Anh vẫn chưa thay quân phục, khuy cổ áo vẫn cài khít từng cái một.
Cô nhìn anh không chớp mắt, đầu càng ngày càng ngửa ra sau, gần như vuông góc chín mươi độ với lưng mình.
Hoắc Thiệu Hằng nửa ngồi xổm trước mặt cô, vươn một tay ra, rất tự nhiên đỡ lấy gáy cô, "Em mà ngửa nữa, đầu sẽ rơi luôn xuống đấy."
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Thiệu Hằng gần sát trong gang tấc, Cố Niệm Chi không nhịn được, hơi đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra liếm môi rồi nuốt nước bọt đến ực một cái.
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong lên, ghé sát vào mặt cô hơn một chút, "… Em khát lắm à?"
"… Dạ, à… không khát ạ?" Cố Niệm Chi nghi hoặc, "Sao lại hỏi thế ạ?"
"Vậy em liếm môi làm gì?" Tay Hoắc Thiệu Hằng hơi dùng lực một chút, đưa đầu Cố Niệm Chi tới trước mặt mình, chỉ cách nhau khoảng một ngón tay, thậm chí hai người còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau.
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng mỉm cười, mềm mại nói, "Bởi vì môi em khô quá ấy mà." Dừng một chút, cô lại to gan nói tiếp, "… Hoắc thiếu, anh muốn giúp em làm ướt môi không?"
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
39 chương
135 chương
89 chương
498 chương