Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 246 : Đều là chiêu trò cả thôi
Editor: Nguyetmai
Đẩy tay Hoắc Quan Thần ra, Tống Cẩm Ninh kiên quyết quay người, ngồi vào trong ô tô, đóng cửa sầm một tiếng.
"Đi thôi." Hoắc Thiệu Hằng lập tức hạ lệnh.
Chiếc xe chống đạn đặc biệt của anh lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà họ Hoắc.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đuổi theo ra sau chỉ kịp thấy đèn hậu của chiếc xe, đang vạch ra một đường cong thật dài trong màn đêm.
Ngọn đèn trước cửa sắt lớn phát ra ánh sáng trắng, chiếu sáng trước cửa như ban ngày.
Hoắc Quan Thần mất hồn mất vía đứng dưới ngọn đèn, cơ thịt trên mặt giật run lên, nước mắt đong đầy trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi xuống.
Thượng tướng Quý nhìn ông ta một chút, hỏi thăm tình hình Tống Cẩm Ninh, "Quan Thần, chẳng phải Tống Cẩm Ninh vẫn luôn bị bệnh sao? Sao hôm nay nhìn giống như đã khỏe lại rồi thế? Cậu có biết cô ấy khôi phục lúc nào không? Cô ấy tỉnh táo lại từ bao giờ?"
Hoắc Quan Thần sững ra trong thoáng giây nhưng lập tức lấy lại tinh thần, lắc đầu nói, "Tôi cũng không biết. Mấy ngày trước, khi Thiệu Hằng đưa cô ấy đi, cô ấy vẫn còn đang bị bệnh."
"Như vậy cũng có nghĩa là Thiệu Hằng đã tìm người chữa khỏi cho cô ấy sao? Ừ, tôi phải tới chỗ Thiệu Hằng xem thế nào." Thượng tướng Quý vỗ vai ông ta an ủi, "Chuyện đã đến nước này rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cậu giữ gìn sức khỏe đi."
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mỗi người lên một xe riêng, vội vàng đuổi theo chiếc xe chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng, không dừng lại một phút.
Bọn họ cùng đi theo đến Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều có giấy thông hành đặc biệt để ra vào Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt nên cũng nhanh chóng được cho vào.
Hoắc Thiệu Hằng cùng với Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vừa xuống xe, tai nghe Bluetooth đã truyền đến tin tức, "Hoắc thiếu, xe của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã đến."
"Để bọn họ vào."
Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vào phòng.
Trần Liệt cười hì hì ra đón, anh ta đẩy cặp kính tròn trên mắt lên, nháy mắt ra hiệu với Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, sao rồi? Có dọa bọn họ sợ hết hồn không?!"
Cố Niệm Chi nghe vậy, trong lòng thoáng rục rịch, ánh mắt như có điều gì suy nghĩ nhìn tới nhìn lui giữa Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt.
Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói, "Cậu nhanh dọn dẹp một chút đi, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cùng đến đấy."
"Hả?!" Sắc mặt Trần Liệt lập tức thay đổi, "Vậy tôi phải tranh thủ thời gian "đi ngủ" đây!"
Anh ta vội vã xoay người lại rồi chạy về chỗ của mình chỉnh lý lại ghi chép có liên quan đến Tống Cẩm Ninh.
Trần Liệt và Hoắc Thiệu Hằng đã sớm có sự chuẩn bị đối với trường hợp này.
Mười sáu năm qua, tinh thần của Tống Cẩm Ninh đều luôn ở trong trạng thái thất thường nghiêm trọng, mà ở chỗ Trần Liệt có mấy ngày đã tỉnh táo lại, quả thực, anh ta sẽ phải "giải thích" rất nhiều.
"… Nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ đi ngủ đây. Mẹ rất mệt, có việc cũng đừng quấy rầy mẹ."
Tống Cẩm Ninh thật sự không còn sức lực và tinh thần để đối phó với người khác nữa. Chuyện tối hôm nay gần như đã vắt sạch tất cả sức lực và sự tỉnh táo của bà mất rồi.
"Mẹ yên tâm."
Hoắc Thiệu Hằng tự mình đưa bà lên tầng ba nghỉ ngơi.
Từ tầng ba xuống, Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ngồi lẻ loi một mình trong phòng khách.
Áo lông đã cởi ra, nhưng trên người vẫn còn mặc chiếc váy bồng công chúa lụa trắng chấm bi xanh kia, đôi bốt dài ngang gối màu đen ôm chặt lấy đôi chân thon dài, dưới chân váy bồng lộ ra một khoảng đùi trắng như tuyết, nõn nà như bạch ngọc.
Hoắc Thiệu Hằng dời ánh mắt đi chỗ khác, "… Em đi thay quần áo đi."
Cố Niệm Chi ngẩng đầu, thấy Hoắc Thiệu Hằng tới, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, "Hoắc thiếu…" Cô đứng lên, đi tới bên cạnh anh, khe khẽ thấp giọng nói, "… Có phải là anh Trần giúp anh không?"
"Giúp anh cái gì?" Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi, liếc cô một cái, "… Còn không mau đi lên đi!"
"Có phải người giúp anh đánh tráo thi thể của bác anh mười năm trước chính là anh Trần không?"
Giọng nói của Cố Niệm Chi càng khẽ khàng hơn, che miệng cười hì hì như kẻ trộm.
Trần Liệt là bác sĩ, lại là bạn bè chí cốt của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi vốn đang thắc mắc không biết rốt cuộc năm đó ai đã giúp Hoắc Thiệu Hằng làm chuyện lớn này. Càng nghĩ cô càng cảm thấy khả năng lớn nhất là Trần Liệt, kết quả vừa về đến nơi, nghe thấy Trần Liệt cười hì hì như kẻ trộm hỏi thăm, cô mới xác định chính xác là anh ta.
Hoắc Thiệu Hằng cong ngón trỏ tay phải, gõ vào cái trán trắng như tuyết của Cố Niệm Chi, "Coi như em thông minh… Đi đi… Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới, anh không rảnh chơi với em đâu."
"Nói cứ như anh mà rảnh thì sẽ chơi với em vậy…" Hai gò má Cố Niệm Chi lập tức ửng đỏ, cô thuận tay nắm lấy tay Hoắc Thiệu Hằng lắc qua lắc lại, "Có đúng không nào? Có phải là anh Trần giúp anh không? Anh vẫn chưa trả lời em mà."
"Anh nói rồi, coi như em thông minh…" Trên gương mặt vốn luôn không để lộ cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười mỉm. Anh xoa đầu Cố Niệm Chi, nói: "Ngoan, đi ngủ đi!"
Cố Niệm Chi ngượng ngùng quay người đi, bước từng bước chậm rãi lên cầu thang, đi lên tầng hai.
Cô đi lên được một nửa cầu thang mới chợt nhớ ra, mình nên ngủ ở phòng nào nhỉ? Là phòng ngủ chính hay là phòng cho khách?
Trước đó cô ở phòng ngủ chính, nhưng lúc ấy thân thể cô không được khỏe, giờ cô đã khỏe rồi, còn có thể ở phòng ngủ chính được không?
Phòng ngủ chính là phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng…
Cô cắn môi dưới vội vàng chạy về, chạy đến nơi có thể thấy được Hoắc Thiệu Hằng thì ghé sát vào lan can cầu thang, vẫy tay cất tiếng giòn tan hỏi, "Hoắc thiếu! Hoắc thiếu! Em ở chỗ nào?"
Hoắc Thiệu Hằng á khẩu.
"Cuối cùng là chỗ nào? Anh nói một câu đi!"
Hai mắt Cố Niệm Chi lóe sáng như sao, long lanh hy vọng nhìn anh.
"Em muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó."
Dường như Hoắc Thiệu Hằng cũng hiểu được ý cô. Anh không bị cô gài bẫy mà nhẹ nhàng đá quả bóng lại cho cô.
"Hừ!" Mưu kế nho nhỏ của Cố Niệm Chi không đạt được hiệu quả, có chút mất hứng trừng mắt lườm anh một cái, quay người cúi gằm đầu xuống, lê từng bước lên trên gác.
Hoắc Thiệu Hằng không có thời gian để ý tới chút cảm xúc đó của cô, bởi vì Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã tới cửa chính dinh thự rồi.
Anh vội vàng bước nhanh ra cửa chính nghênh đón.
Hai vị này xem như là cấp trên của anh, nhất định phải cung kính.
"Thiệu Hằng, cậu đi nhanh quá đấy, hai bộ xương già của chúng tôi suýt chút nữa thì không đuổi kịp rồi."
Chủ tịch Long hài hước trêu chọc, cùng tiến vào trong dinh thự với Thượng tướng Quý.
"Đây là Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của cậu sao? Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi tới đấy, nơi này của cậu phòng vệ nghiêm ngặt thật ha ha…"
Chủ tịch Long nhìn quanh bốn phía, cùng ngồi xuống xô-pha trong phòng khách với Thượng tướng Quý.
"Nếu như nơi này của cháu mà không canh phòng cẩn mật thì sao có thể triển khai công việc được chứ ạ."
Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay ra hiệu cho lính công vụ bê trà lên, đặt trước mặt hai người họ.
"Đúng thế. Đội quân mà Thiệu Hằng lãnh đạo này là vũ khí bí mật của chúng tôi, là đòn sát thủ trong đòn sát thủ, không phòng vệ nghiêm ngặt làm sao được!"
Thượng tướng Quý nửa đùa nửa thật giải thích với Chủ tịch Long.
Bộ Quốc phòng có bí mật riêng của mình, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể nói công khai.
Chủ tịch Long khẽ gật đầu, "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Ba người nói đùa vài câu, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mới hỏi sang tình hình của Tống Cẩm Ninh, "Thiệu Hằng, rốt cuộc chuyện của mẹ cậu là thế nào? Chẳng phải vẫn luôn nói là bà ấy bệnh nặng, không bình phục được sao?"
"Các chú nghe ai nói là mẹ cháu không bình phục được ạ?" Hoắc Thiệu Hằng cầm cốc trà lên thổi rồi khẽ nhấp một ngụm, "Cháu là con trai bà ấy, xưa nay chưa bao giờ cho rằng mẹ mình không khỏe lại được, còn ai có thể quan tâm tới mẹ cháu hơn cháu được chứ?"
"Ha ha… Ha ha… Đúng thế."
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cười hơi gượng gạo, đưa mắt nhìn nhau, ít nhiều gì cũng đều nghe ra được chút bất mãn và oán giận rất khó nhận ra trong giọng nói nghe rất bình thường kia.
Nhưng bọn họ không cảm thấy không vui, ngược lại còn cảm thấy phản ứng này của Hoắc Thiệu Hằng mới là phản ứng tự nhiên.
Nếu như anh thật sự giống như máy móc, không có cả chút tình cảm cơ bản với người thân thiết thì chính bọn họ cũng phải nghĩ lại, liệu Hoắc Thiệu Hằng có thể nhận được trọng trách lớn hay không?
"Tất cả mọi người đều nói như vậy, dù sao thì cũng mười sáu năm không hề có tiến triển tốt đẹp gì rồi, mọi người nghĩ thế cũng là điều rất dễ hiểu." Chủ tịch Long cũng cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi cảm thán một tiếng, "Chuyện tối hôm nay, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn, Thiệu Hằng, cậu có thể nói cho chúng tôi biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra không?"
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, "Tôi cũng không biết, cho nên mới giao Bạch Cẩn Nghi cho cảnh sát điều tra. Nói thật, các chú cảm thấy mẹ cháu không lành được, có lẽ ít nhiều cũng do bị ảnh hưởng bởi Bạch Cẩn Nghi đúng không? Đối với bệnh tình của mẹ cháu, nếu không phải là kiến thức và y thuật của bà ta nông cạn, không thể nào chữa được, thì cũng là do bà ta cố ý kéo dài, không chịu để mẹ cháu được chữa trị tử tế, cho nên mới khiến cho mẹ cháu phải chịu khổ suốt mười sáu năm trời."
"Nếu thật sự như thế, vậy Bạch Cẩn Nghi kia đã làm chậm trễ bao nhiêu năm của chúng ta rồi chứ?! Lòng dạ bà ta thật đúng là chết tiệt!" Chủ tịch Long nặng nề thở dài, đặt tách trà xuống bàn, lại nói tiếp, "Nhưng hiện giờ đã chữa khỏi rồi, chúng tôi cũng sẽ không nhiều lời hỏi vì sao mẹ cậu lại được chữa khỏi nữa. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu nên nói chuyện trước với mẹ mình để bà ấy chuẩn bị tâm lý. Bà ấy là người duy nhất sống sót sau sự cố thí nghiệm, chắc chắn Quốc hội và Bộ Quốc phòng sẽ khởi động lại công tác điều tra chuyện năm đó, sẽ gọi bà ấy đến để tra hỏi."
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
39 chương
135 chương
89 chương
498 chương