Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 245 : Đừng gặp lại nữa

Editor: Nguyetmai Hoắc Thiệu Hằng vừa dứt lời, những người lính công vụ anh dẫn theo đã lạnh lùng chạy tới, mặt không chút cảm xúc. Một người quặt tay Hoắc Gia Lan về phía sau, còng tay cô ta lại, một người khác rất nhanh dán băng dính lên miệng cô ta. Hoắc Gia Lan chợt nhận ra cô ta còn không có cả một cơ hội để bao biện cho mình, lập tức nước mắt tuôn như mưa, chân mềm nhũn, cả người đều đứng không vững. Nếu không phải có hai người lính công vụ một trái một phải đỡ hai tay cô ta, cô ta sẽ co quắp như một đống bùn nhão trên mặt đất. Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt quay về phía Hoắc Thiệu Hằng. "Thiệu Hằng cháu làm cái gì thế? Gia Lan nó phạm vào chuyện gì? Sao cháu lại muốn bắt nó?" Sắc mặt Ông cụ Hoắc càng thêm không dễ nhìn. Bạch Cẩn Nghi có dụng ý khó dò, bọn họ đều thấy được, nhưng mà Hoắc Gia Lan… Có liên quan gì với bà ta sao? Con bé cũng là người bị hại mà! Chú Chương và thím Chương đỡ cánh tay ông cụ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cảnh này, hai người đều sợ khiếp hồn vì khí thế của Hoắc Thiệu Hằng. Sáu năm không về nhà, giờ về một cái đã lập tức đã làm cho cả cái nhà này náo loạn đến long trời lở đất. Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt thì càng không cần nói, hai chị em đứng phía sau bố mẹ mình. Một mặt họ không đành lòng nhìn Hoắc Gia Lan bị còng quặt tay lại, một mặt thì lại thầm nghĩ, nếu như Hoắc Gia Lan biết, lần này Hoắc thiếu về để tính toán nợ nần, liệu cô ta có dùng trăm phương ngàn kế để gọi anh ấy trở về nữa không? Nhưng trên đời này, không có thuốc trị hối hận. Chuyện đã xảy ra rồi, cho nên Hoắc Gia Lan phải tiếp nhận hậu quả như thế thôi. Chương Văn Na cứ căng thẳng lên là lại cắn móng tay mình. Cô ta nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Hoắc Gia Lan một chút rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng càng thêm sợ hãi. Lần này Hoắc thiếu muốn trả thù chuyện Hoắc Gia Lan ngược đãi Tống Cẩm Ninh trong mười năm nay sao? Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía ông cụ Hoắc, "Ông nội, chuyện bác gái chết, có lẽ Hoắc Gia Lan cũng biết một chút. Để cho ổn thỏa, trước khi vụ án điều tra xong, cô ta cũng phải bị tạm giam. Ông muốn để cảnh sát bắt cô ta đi giống như Bạch Cẩn Nghi hay là để cháu giam cô ta lại?" "Nó có liên quan đến cái chết của bác cháu sao?!" Ông cụ Hoắc chấn kinh, "Không thể nào? Gia Lan… Gia Lan… Cháu để nó nói, ông không tin nó nhẫn tâm như thế!" Ông cụ Hoắc nhìn Hoắc Gia Lan lớn lên, cũng là người con gái duy nhất của Hoắc Quan Nguyên, đứa con trai cả của ông cụ. Ông cụ không thể để cho con bé xảy ra chuyện được. Tất cả mọi người nhà họ Hoắc đều choáng váng không nói nên lời vì tin tức này. Hoắc Gia Lan nghe thấy vậy bèn điên cuồng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng ú ớ, tỏ vẻ mình không liên quan gì đến cái chết của mẹ mình. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã sai người dùng băng dính dán miệng cô ta lại rồi, dù cho miệng lưỡi cô ta dẻo quẹo đến đâu cũng không thể nào thi triển được. Với thói quen nghề nghiệp của một sinh viên Luật, Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên cho Hoắc Gia Lan cơ hội nói chuyện thì hơn, nhưng Hoắc Gia Lan đã bị Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh dán miệng rồi nên Cố Niệm Chi lại nhận định hoàn toàn không có chút lập trường nghề nghiệp nào rằng, chuyện Hoắc thiếu làm nhất định là đúng. Chắc chắn anh ấy sẽ có nguyên nhân nào đó không thể công khai nên mới dùng băng dính dán miệng Hoắc Gia Lan lại. Đôi mắt cô đảo một vòng, sau đó nói, "Chuyện này Hoắc thiếu đã điều tra từ mười năm trước, ông cụ Hoắc ạ. Có phải cụ nên tín nhiệm Hoắc thiếu thêm một chút không ạ? Tin rằng Hoắc thiếu làm thế này nhất định là có nguyên nhân." Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lướt qua trên mặt cô, dừng lại trên người lính công vụ, một lần nữa hạ lệnh, "Đưa đi, nhốt vào trại tạm giam trong Cục tác chiến đặc biệt." "Con nói rõ cho bố, cuối cùng con muốn làm gì?!" Hoắc Quan Thần cũng nổi giận, ông ta nhẫn nhịn cả một buổi tối rồi, cuối cùng không nhịn được nữa. Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, nói, "… Phát hiện nói dối. Chúng ta cần tiến hành các biện pháp phát hiện nói dối để tra hỏi cô ta." Hoắc Gia Lan kinh hãi, cuối cùng không chịu nổi áp lực tinh thần khủng bố như thế này, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Hai người lính công vụ khiêng Hoắc Gia Lan ra ngoài cửa. Ông cụ Hoắc há to miệng, cuối cùng cũng không kêu thành tiếng, nhưng lại ho khan một trận dữ dội khiến cho cả người như gập xuống, giống như một con tôm già ốm yếu. Chú Chương và thím Chương vội vàng xoa lưng cho ông cụ rồi cuống quýt đưa ông cụ lên gác. Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt lấy điện thoại ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, chúng em có thể gọi bác sĩ cho ông không ạ?" Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, cuối cùng lại hỏi, "Y tá Chương đâu?" Y tá Chương đã chăm sóc ông cụ Hoắc mấy chục năm nay, là người hiểu rõ tình trạng sức khỏe của ông ta nhất. Bà ta vốn ở tại nhà họ Hoắc, nhưng đêm Giáng sinh đó Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên nói muốn về nhà đón năm mới nên bà ta mới tạm thời rời khỏi nhà họ Hoắc, đi về nhà mình. Chú Chương và thím Chương lặng lẽ nhìn anh một chút rồi lại nhanh chóng quay đi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không dám nói câu nào. Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới nhìn rõ trong nhà có thêm một vài người. Chú Chương, thím Chương và hai người con bọn họ đều tới nhà họ Hoắc sau khi Tống Cẩm Ninh xảy ra chuyện, vì thế nên Tống Cẩm Ninh không có chút ấn tượng nào với bọn họ. Bà dùng mắt ra hiệu, len lén liếc Cố Niệm Chi một cái. Cố Niệm Chi còn mù mờ không biết hơn cả bà, đành phải nhẹ nhàng nhún vai với bà, ra vẻ mình cũng không thể trả lời. Hoắc Thiệu Hằng thoáng thấy hai người này đánh mắt với nhau, đôi môi mím chặt chợt buông lỏng ra. Anh ngẩng đầu lên nói với Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt, "Gọi y tá Chương về, tôi đưa mẹ tôi và Cố Niệm Chi về dinh thự." Anh dừng lại một chút rồi đi tới bên cạnh ông cụ Hoắc, đưa tay vỗ vỗ vai ông ta, "Ông nội, chúc mừng năm mới." Ông cụ Hoắc ngẩng đầu nhìn anh, đứa cháu này đúng là đã trưởng thành rồi… "Được, cháu về trước đi. Nhưng mà…" Ông cụ Hoắc cắn răng, "Giao thừa năm nay, cháu nhất định phải về nhà đấy." "Vâng." Lần này thì Hoắc Thiệu Hằng đồng ý thật, trước mặt ông cụ Hoắc, lời hứa của anh vẫn còn hữu hiệu. Hoắc Gia Lan bị đưa đi, Hoắc Thiệu Hằng quay người đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh rời khỏi nhà họ Hoắc. Hoắc Quan Thần ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng không nhịn được nữa, vội vàng sải bước đuổi theo. Ở cửa sắt lớn ngoài cổng nhà họ Hoắc, Hoắc Thiệu Hằng đã lên xe, Cố Niệm Chi chui vào theo, ngồi ở giữa hàng sau, một bên khác không có người, là để dành cho Tống Cẩm Ninh. Nhưng lúc này Hoắc Quan Thần đuổi tới, cuối cùng cũng kéo ống tay áo của Tống Cẩm Ninh lại. Lúc từ trong nhà bước ra, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đều mặc áo khoác. Cố Niệm Chi mặc áo lông tới đầu gối còn Tống Cẩm Ninh mặc một bộ áo khoác len cashmere màu tím nhạt. Thân thể yểu điệu quyến rũ đầy sung mãn được quấn trong chiếc áo khoác lông cừu to, nhưng lại vẫn có thể nhận ra được đường cong bên trong. Hoắc Quan Thần nhìn Tống Cẩm Ninh giống như buồn vui lẫn lộn, túm chặt lấy ống tay áo của bà, không cho bà đi. Trải qua hết những cơn sóng gió đêm nay, lại tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Hoắc Quan Thần thân mật với Bạch Cẩn Nghi, Tống Cẩm Ninh đã triệt để tuyệt vọng rồi. Bà nắm chặt lấy tay Hoắc Quan Thần, đẩy mạnh ra, phủi phủi áo khoác của mình, "Thượng tướng Hoắc, xin ông tự trọng." "Cẩm Ninh, có phải em đang hận tôi không?" Trong mắt Hoắc Quan Thần có chút ướt át, nhưng ông ta không để cho sự ướt át đó biến thành nước mắt. Trải qua nhiều năm như vậy, những cơn chấn động mà ông ta phải đối mặt đêm nay, không hề ít hơn Tống Cẩm Ninh. "Thượng tướng Hoắc, sao tôi phải hận ông?" Tống Cẩm Ninh hơi nhướng mày, quấn chặt áo khoác của mình hơn một chút. Hiện giờ trong lòng vẫn rất khổ sở, nhưng không cần thiết phải để cho ai cũng biết. Hoắc Quan Thần nhắm mắt lại, "Cẩm Ninh, em nói như vậy thì chắc chắn là hận tôi rồi. Tôi luôn hiểu, khi em càng tỏ ra bình tĩnh thì tức là đang che giấu suy nghĩ nơi đáy lòng mình." "Ồ? Ông cũng biết nữa sao?" Tống Cẩm Ninh thở dài một hơi, "Ông hiểu rõ như vậy nhưng vẫn nghe người khác xúi giục, lựa chọn ly hôn với tôi vào lúc tôi không thể nào thanh minh giải thích cho mình." "… Cẩm Ninh, em thật sự cho rằng tôi ngu xuẩn như vậy, chỉ bằng mấy phong thư đã tin rằng em có quan hệ mờ ám với anh cả sao?" Giọng Hoắc Quan Thần trở nên nặng nề. Lúc đầu ông ta không muốn nói, không muốn bôi đen thanh danh anh cả đã mất, nhưng Tống Cẩm Ninh hiểu lầm ông ta thế này thì ông ta không chịu được. Đời này ông ta chỉ thật sự yêu một người duy nhất là Tống Cẩm Ninh mà thôi. Nhưng cũng vì quá yêu bà, quá mức quan tâm, cho nên khi thấy những lá thư đó, ông ta giận tím mặt, giống như nỗi sợ hãi trong đáy lòng đã biến thành sự thật. Ông ta không có cách nào đối mặt với kết cục bà quay lưng rời đi, cho nên mới sớm buông tay, chặt đứt tất cả yêu thương của mình với bà. Tống Cẩm Ninh yên lặng nhìn về phía trước. Đêm mùa đông ở Đế đô rất lạnh, trên trời không trăng, cũng không có sao. Ngọn đèn ở cổng nhà họ Hoắc hắt xuống ánh sáng trắng, chiếu vào gương mặt không chút hồng hào của Tống Cẩm Ninh, không thể nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt bà. Hoắc Quan Thần sững sờ nhìn bà, cổ họng đắng chát, nói, "… Cẩm Ninh, em có biết không? Năm xưa, vào đêm trước khi chúng ta kết hôn, anh cả uống say, chính miệng anh ấy đã nói với tôi, anh ấy thích em. Người trong lòng anh ấy, chỉ có một mình em… Nhưng em lại lựa chọn tôi, em có biết tôi vui mừng thế nào không? Hạnh phúc thế nào? Kích động ra sao không?" "Anh trai tôi là một thiên tài, từ nhỏ đã là mục tiêu ngưỡng mộ của tôi. Trong mắt của bố mẹ tôi chỉ có anh ấy, không có tôi. Điều này cũng không sao, tôi cũng ngưỡng vọng anh ấy, sùng bái anh ấy, dù cả một đời chỉ làm một đứa em trai theo sau anh ấy, tôi cũng chấp nhận." Những lời này, Hoắc Quan Thần đã giấu trong lòng mấy chục năm, ngay cả trong lúc tiệc tân hôn chỉ có hai người với nhau, ông ta cũng chưa từng nhắc tới. Tống Cẩm Ninh biết Hoắc Quan Nguyên tốt hơn Hoắc Quan Thần rất nhiều, nhưng bà của năm xưa ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chỉ thấy một mình Hoắc Quan Thần rồi… Lọt vào trong mắt, cũng tiến vào trong tim. Bà không biết lựa chọn ban đầu của mình, đối với Hoắc Quan Thần, một người luôn nằm trong cái bóng của anh trai mình là một sự cổ vũ mạnh mẽ đến thế nào. Tống Cẩm Ninh quay người, dưới ánh đèn, đôi mắt mơ màng lấp lánh nước của bà càng trở nên mông lung hơn, như sương như khói vậy. "Nhưng tôi chưa từng có bất cứ tâm tư gì với anh trai ông cả, đối với tôi mà nói, ý nghĩa duy nhất của ông ấy chỉ có là anh trai ông thôi." Tống Cẩm Ninh khẽ nhíu mày, "Ông luôn miệng nói yêu tôi nhất nhưng lại không bao giờ tin tôi." "… Ha ha, là tôi vô dụng, là tôi vô năng. Nhưng khi có một người anh trai ưu tú như vậy ở bên cạnh yên lặng yêu em, em nói sao tôi có thể yên tâm được? Sao có thể tin tưởng được chứ?" Anh trai ông ta lớn tuổi hơn ông ta nhưng lại chậm chạp không chịu kết hôn, mãi cho đến khi ông ta và Tống Cẩm Ninh có Hoắc Thiệu Hằng được hai năm, Hoắc Quan Nguyên mới vội vàng kết hôn sinh con gái. Cho nên, khi nhìn thấy bức thư "Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây" kia thì ông ta lập tức bùng nổ. Lúc đó, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cô ấy đã hối hận… cô ấy hối hận vì đã gả cho mình rồi… Nhiều năm như vậy, cho dù anh trai ông ta đã không còn trên đời này nữa nhưng người trong lòng bà ấy cũng chỉ có anh ấy. Lòng hận thù và sự đố kỵ bóp méo đầu óc và tâm hồn ông ta, ông ta không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân mình nữa. Ly hôn, chỉ có ly hôn, phải làm sớm hơn bà một bước, chỉ có thế thì ông ta mới có lý do để sống tiếp. Hoắc Quan Thần nắm chặt tay, ông ta là đàn ông, không thể nào nói với người phụ nữ mình yêu rằng năm đó mình lo được lo mất thế nào, vì như thế sẽ khiến mình trở thành một người yếu đuối và ti tiện. "Thì ra là thế." Tống Cẩm Ninh đau đớn đến không thể thở nổi, hai tay giấu trong áo khoác run đến sắp chuột rút, nhưng bà cố gắng nhịn xuống, tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, tuyệt tình nói, "Hóa ra ông chưa từng tin tưởng tôi. Đã như thế, ly hôn đối với tôi và ông, đúng là một loại giải thoát. Hoắc Quan Thần, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."