Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 242 : Chồng cũ không phải chồng hiện tại
Editor: Nguyetmai
Tống Cẩm Ninh biết, chắc chắn chính cái câu "Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây" do chính bút tích của mình viết ra đã là cọng cỏ cuối cùng đè sập Hoắc Quan Thần.
Gương mặt Bạch Cẩn Nghi biến đổi kịch liệt, may mà màu da của bà ta tương đối đậm, còn được phủ một lớp phấn dày cho nên nhìn không quá lộ.
Đối mặt với việc Tống Cẩm Ninh bất ngờ tới ép sát từng bước như thế này, Bạch Cẩn Nghi không khỏi liên tục lùi về sau. Đến bây giờ, bà ta không biết được cuối cùng thì Tống Cẩm Ninh đã biết được nhiều hay ít, cũng không xác định được nhà họ Bạch có thể vì bà ta làm đến mức nào…
Bà ta chỉ có thể cắn chặt lấy lời nói của mình, "Thư từ gì? Cô đang nói cái gì thế hả? Cô đừng có mà vu oan lung tung! Nếu như cô nói về bức thư mà cô gửi Hoắc Quan Nguyên kia thì tôi có thể nói thẳng cho cô biết rằng, chuyên gia của Bộ Tư pháp và Bộ Quốc phòng đều đã giám định rồi, đó đúng là bút tích của cô, giờ cô còn có gì để chối nữa hả? Chẳng lẽ chuyên gia của Bộ Quốc phòng và Bộ Tư pháp giám định cũng là lẫn lộn thật giả sao?"
"Nhà Vật lý Bạch, đang nói chuyện của bà cơ mà, bà lại kéo người khác vào làm gì?"
Cố Niệm Chi cắt ngang sự đối chất của Bạch Cẩn Nghi với Tống Cẩm Ninh, cô lo rằng dưới sự phẫn nộ và xúc động của Tống Cẩm Ninh, nếu nói quá nhiều, sẽ bị nhà họ Bạch phát hiện ra chiêu sau của bọn họ rồi chuẩn bị sẵn sàng phương án phản kích thì không hay chút nào.
"Chuyên gia của Bộ Quốc phòng và Bộ Tư pháp đã giám định thì đương nhiên là chúng tôi tin tưởng, không thể nghi ngờ về tính chân thực trong bút tích của lá thư này. Bà cho rằng bọn họ giống bà, đều lập lờ đánh lận con đen hay sao?"
"Cô mới là đồ đổi trắng thay đen!"
Bạch Cẩn Nghi hận đến nỗi muốn ngất đi. Bà ta vất vả, khổ sở nhiều năm như thế, đương nhiên là có thành tựu, nhưng bị Cố Niệm Chi nói như vậy giống như tất cả thành tích trong đời này của bà ta đều là giả dối vậy, oan ức đến phát khóc.
"Tôi đã nói rồi, chuyện nhà họ Hoắc không liên quan gì đến tôi!"
Nói xong, bà ta quay đầu nhìn về phía Hoắc Quan Thần, hận không thể tháo chiếc nhẫn trên tay xuống ném vào mặt người đàn ông đang ngẩn người nhìn Tống Cẩm Ninh kia.
Nhưng mà bà ta vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Bạch Duyệt Nhiên đang đứng chếch đằng sau lưng Hoắc Quan Thần.
Bạch Duyệt Nhiên vẫn một mực không nói gì, biểu hiện trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng khi trông thấy Bạch Cẩn Nghi muốn tháo nhẫn, cô ấy lại khe khẽ lắc đầu.
Động tác trên tay của Bạch Cẩn Nghi chợt ngừng lại, trong đầu xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ, cuối cùng vẫn không tháo chiếc nhẫn đính hôn xuống, mà đổi thành dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn.
Bà ta nhẹ nhàng nói với Hoắc Quan Thần, "Quan Thần, chuyện hôm nay là em không đúng, để anh phải khó chịu. Những điều em vừa nói là nói nhảm thôi. Anh là người hiểu rõ em nhất, vì sao lúc đầu em lại tiến tới với anh, hẳn là anh cũng rõ ràng. Tình cảm của em dành cho anh cả, cũng chưa từng giấu giếm anh. Nhiều năm qua, anh đối xử với em tốt như thế, trong lòng em hiểu rõ. Con người đều sẽ thay đổi, em thay đổi, anh cũng sẽ thay đổi. Nếu như em nói cho anh, trong tim em thật ra đã không còn nhớ rõ anh cả của anh nữa, chỉ còn có anh thôi, anh sẽ tha thứ cho em chứ? Thời gian mười năm này đã sớm chứng minh chúng ta mới là thích hợp với nhau nhất."
Nghe vậy, khóe môi Cố Niệm Chi khẽ giật giật, cô cảm giác được bàn tay của Tống Cẩm Ninh đang khẽ run lên, trong lòng thầm thở dài một tiếng: hiện tại, chắc chắn bác Tống Cẩm Ninh đang rất khó chịu nhỉ?
"Nhà Vật lý học Bạch, những lời tâm tình buồn nôn, giả đến không thể giả hơn này, bà có thể chờ đóng cửa lại nói với Thượng tướng Hoắc sau được không? Bà quan tâm giùm một chút tới những người có tâm hồn mong manh như chúng tôi với… Thấy bà đã cao tuổi rồi, mặt mũi thì nhăn nheo mà còn cố diễn kịch mùi mẫn như thế, nội tâm của chúng tôi thật sự rất dễ sụp đổ bà ạ!"
Cố Niệm Chi che mắt, làm một động tác "không đành lòng nhìn thẳng".
Lúc đầu, Bạch Cẩn Nghi định nói mấy lời nhẹ nhàng đánh động vào đáy lòng của Hoắc Quan Thần, bởi vì bà ta biết, vảy ngược và tử huyệt của Hoắc Quan Thần ở đâu…
Chỉ cần giữ vững Hoắc Quan Thần ở bên bà ta như cũ thì dù có mười Tống Cẩm Ninh cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Đáng tiếc bị Cố Niệm Chi quấy phá, một hơi này bà ta không vận lên được nữa, cho dù thế nào cũng không thể "thổ lộ" được tiếp, đành phải trợn mắt cười lạnh nói, "Hôm nay vốn là ngày đính hôn của tôi với Quan Thần, hai người đột nhiên đến làm loạn, lại nói là lỗi của tôi, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ."
"Bạch Cẩn Nghi, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không đến làm loạn." Sắc mặt Tống Cẩm Ninh hơi trắng, nhưng giọng nói coi như vẫn trấn định, "Tôi và Hoắc Quan Thần đã ly hôn mười năm, mặc dù khi đó tôi không có ký ức, không có cảm giác, nhưng rời đi thì chính là rời đi, thủ tục pháp luật đều đầy đủ, tôi cũng chấp nhận."
Dưới đáy mắt Bạch Cẩn Nghi hiện lên một tia đắc ý, trên mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, "Cô biết là tốt rồi. Cũ không mất đi, mới sẽ không tới, nghĩ thoáng một chút đi, với dáng vẻ và khả năng của cô, tái giá cũng không khó đâu."
"Đấy là chuyện riêng của tôi, không nhọc cô phải quan tâm." Tống Cẩm Ninh dĩ nhiên không phải đến ôn chuyện với Bạch Cẩn Nghi, "Nhưng ly hôn là ly hôn, còn chuyện cô dùng thủ đoạn bôi nhọ tôi để tôi ly hôn, tôi nhất định phải đòi được một lời công bằng trong chuyện này." Nói xong, bấy giờ Tống Cẩm Ninh mới nhìn về phía Hoắc Quan Thần mà bà vẫn luôn không thèm để ý tới.
Khóe miệng Hoắc Quan Thần co giật kịch liệt, nhưng vẫn không nói một lời, chỉ kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Ninh.
Thời gian mười sáu năm như dừng lại trên thân thể người phụ nữ ấy, dung mạo của bà thậm chí còn đẹp hơn cả mười sáu năm trước, đẹp đến nỗi khiến người ta không nói nên lời.
"Hoắc Quan Thần, ngày hôm nay, đứng đây, tôi sẽ nói cho rõ ràng. Cho dù lúc trước, hiện tại, hay sau này, tôi đều chưa từng bất trung với người đàn ông của mình. Tôi không chỉ không vượt giới hạn trên phương diện xác thịt, mà ngay cả trong lòng tôi, cho tới bây giờ cũng không có người đàn ông nào khác ngoài chồng mình."
Tống Cẩm Ninh vô cùng thản nhiên, đôi mắt sóng nước mơ màng như lấp lánh nước mắt, đẹp đến nỗi vô cùng chấn động.
Hoắc Quan Thần như bị mê hoặc, không kìm lòng được, bất giác đi tới trước mặt bà ấy.
Lúc này Bạch Cẩn Nghi đã tỉnh táo lại, bà ta biết tuyệt đối không thể buông Hoắc Quan Thần ra, vội vàng níu ông ta lại, tức giận nói với Tống Cẩm Ninh, "Vậy mà cô còn nói là không đến làm loạn à?! Cô thổ lộ với vị hôn phu của tôi trên lễ đính hôn của tôi, cô coi tôi là người chết rồi sao?!"
"Khi đó, chẳng phải bà cũng coi bác Tống là người chết đó sao? Nghênh ngang dọn vào nhà người ta, lấy lý do chữa trị cho bệnh tình của bác Tống, bí mật quyến rũ chồng người ta. Sao bây giờ người ta một câu cũng không cho nói? Xem ra đây thật sự là tác phong làm việc điển hình của người nhà họ Bạch các bà rồi. Chỉ cho phép quan chức phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn…"
Cố Niệm Chi bất mãn chọc Bạch Cẩn Nghi một câu.
Tống Cẩm Ninh cũng khẽ nhướng cặp lông mày lá liễu dài nhỏ lên, "Câu nào từ nào của tôi là thổ lộ với vị hôn phu của cô? Hôm nay còn có bao nhiêu người đang ở đây mà cô dám nói tráo trở như thế à?"
"Còn không chịu thừa nhận sao?" Bạch Cẩn Nghi cười lạnh lặp lại lời Tống Cẩm Ninh, "… Cho dù lúc trước, hiện tại, hay sau này, tôi đều chưa từng bất trung với người đàn ông của mình. Tôi không chỉ không vượt giới hạn trên phương diện xác thịt, mà ngay cả trong lòng tôi, cho tới bây giờ cũng không có người đàn ông nào khác ngoài chồng mình. Cô nói đi! Câu đó chẳng lẽ không phải là thổ lộ với vị hôn phu của tôi hay sao?!"
Cố Niệm Chi ở bên cạnh cười khanh khách một tiếng, tiếng cười trong trẻo và ngọt ngào nghe vô cùng êm tai. Cô hơi nghiêng đầu, vuốt nhẹ mái tóc của mình, nói với Bạch Cẩn Nghi, "Nhà Vật lý học Bạch này, bà nghe không hiểu tiếng người à? Bác Tống nói rõ ràng rằng, bác ấy là người trung trinh một lòng, lúc trước, hiện tại và về sau, đều chỉ có chồng mình mà thôi. Xin hỏi vị hôn phu của bà là chồng bác ấy sao?"
"Chẳng lẽ không phải?!"
Bạch Cẩn Nghi thốt ra, nói xong cũng biết mình lại trúng bẫy Cố Niệm Chi.
"Ha ha, nếu như vị hôn phu của bà là chồng bác Tống, mà bà còn dám đính hôn với ông ấy, là muốn trắng trợn làm con giáp thứ mười ba, phá hoại hôn nhân của người ta à?"
Quả nhiên Cố Niệm Chi lại nhanh mồm nhanh miệng chặn họng bà ta, "Bà thấy rõ đấy, vị hôn phu của bà, là chồng trước của Bác Tống, chồng trước! Hai chữ chồng trước bà biết viết thế nào không? Còn bác Tống, bác ấy chỉ trung trinh đối với chồng của bác ấy thôi, chứ chồng trước ấy à…"
Cô nói cũng không thèm nhìn Hoắc Quan Thần, cười híp mắt phán, "… Cũng không phiền nhà vật lý Bạch giúp ông ấy tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt bác Tống đâu."
"Cô im miệng đi! Người lớn nói chuyện, nào có phần cô chen miệng vào chứ? Không có một chút gia giáo nào." Bạch Trường Huy ở bên cạnh không nhịn được, lên tiếng giải vây giúp Bạch Cẩn Nghi.
Nhà họ Bạch rất đông con nhiều cháu, nhưng tình cảm anh em của Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi là tốt nhất.
Cố Niệm Chi trề môi ra, tựa vào người Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh khẽ vỗ vào tay cô, chuyển mắt lạnh lùng nhìn Bạch Trường Huy, "Ông Bạch, cô Cố là người đại diện luật pháp của tôi, ý của cô ấy, chính là ý của tôi."
Bạch Cẩn Nghi và Bạch Trường Huy liếc nhau, loáng thoáng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
"Tống Cẩm Ninh, những chuyện này chỉ là chuyện riêng của tôi với cô, có rảnh chúng ta tự mình nói chuyện, chứ cô cứ làm loạn ở chỗ này sẽ khiến mọi người đều không vui. Cho dù cô không muốn quay lại với Quan Thần thì mọi người cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ như vậy." Đôi mắt Bạch Cẩn Nghi đảo một vòng, túm lấy chuyện của Tống Cẩm Ninh để chặn họng bà ấy.
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không để cho Tống Cẩm Ninh phải chịu thua thiệt trước Bạch Cẩn Nghi. Cô lập tức phản bác, "Nhà Vật lý Bạch, bà nói sai rồi, tất cả mọi người đều thấy rõ bác Tống không có ý muốn quay lại, chỉ có mình bà nơm nớp lo sợ, sợ Bác Tống muốn quay lại mà thôi. Thật ra, cũng khó trách được bà. Bà biết mình còn kém Bác Tống rất xa, có chút tự hiểu thế là tốt. Bà vẫn chưa đến nỗi hết thuốc chữa, tôi sẽ like cho bà."
"Cô ---!"
Bị Cố Niệm Chi nhiều lần khiêu khích, Bạch Cẩn Nghi đã tức giận đến sắp nổ mạch máu não rồi.
"Hôm nay chúng tôi đến đây, đúng là không phải vì vị hôn phu của bà, càng không có ý muốn quay lại, bà không nên nghĩ nhiều. Chúng tôi tới là có chuyện quan trọng liên quan tới mạng người."
Tống Cẩm Ninh hờ hững liếc bà ta một cái, ánh mắt chuyển về phía Hoắc Gia Lan đang được một người giúp việc của nhà họ Hoắc đỡ lấy, giọng nói rất lạnh lùng, "Gia Lan, cháu qua đây, cô có chuyện muốn hỏi cháu."
Toàn thân Hoắc Gia Lan chấn động, trên mặt cô ta lộ ra vẻ không tình nguyện, kháng cự quay đầu sang một bên, không nhìn tới Tống Cẩm Ninh.
"Hoắc Gia Lan, cô sao thế? Chẳng phải cô hận người khiến mẹ cô tự sát lắm sao? Hiện tại, sự thật đã rõ ràng, cô hận sai người rồi, vì sao một tiếng xin lỗi cũng không nói được?"
Cố Niệm Chi không chút khách khí chọc thủng vẻ mềm yếu, mỏng manh của cô ta, "Cô hận bác Tống, hận mười năm trời, ngược đãi bà ấy mười năm. Nếu như cô thật sự là vì muốn báo thù cho mẹ mình, tôi còn kính trọng cô là một người con gái có hiếu, tôi cũng sẽ không nói nhiều, vì dù sao thì cô cũng bị nhà Vật lý Bạch đây lừa bịp nên cô mới cho rằng mẹ mình mất là vì bác Tống."
"Nhưng giờ nhà Vật lý Bạch đã nhận tội, bà ta mới là người ngấp nghé bố cô, hại chết mẹ cô, sao cô lại không có chút phản cảm nào với bà ta? Chuyện này kỳ quặc thật đấy, cô thật sự là một người con gái có hiếu sao? Cô tra tấn bác Tống nhiều năm như vậy, thật sự là vì báo thù cho mẹ mình sao?"
"Đương nhiên là tôi vì mẹ mình!" Những lời Cố Niệm Chi nói khiến trong lòng Hoắc Gia Lan hốt hoảng, "Hơn nữa, sao lại nói tôi ngược đãi bà ấy chứ? Tôi cho bà ấy ăn ngon ở tốt…"
"Cô im miệng đi." Cố Niệm Chi lạnh lùng cắt ngang cô ta, "Đừng khiến tôi phải phơi ra những chuyện tốt cô đã làm. Người giúp việc của nhà họ Hoắc đều còn sống, căn phòng nhỏ ở tầng ba mà bác Tống sống vẫn còn y nguyên không đổi, nếu cô định đổi trắng thay đen trước mặt tôi thì cô tính sai nước rồi."
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
39 chương
135 chương
89 chương
498 chương