Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 234 : Người so với người lại khiến người ta tức chết (5)

Editor: Nguyetmai "Đúng vậy…" Tống Cẩm Ninh nói xong mới cảm thấy hơi ngại ngùng căn dặn Hoắc Thiệu Hằng: "Việc này con biết là được rồi, đừng nói ra ngoài làm gì. Tuy bác trai con không còn nữa nhưng bác gái con vẫn còn, còn cả em họ con nữa. Nếu để họ biết, trong lòng họ cũng không dễ chịu chút nào, hơn nữa mình cũng không nên nói này nọ sau lưng người khác. Tuy Bạch Cẩn Nghi yêu thầm bác trai con nhưng không dám làm gì quá đáng, cô ta là người rất sĩ diện, sẽ không vứt hết mặt mũi để công khai làm ầm chuyện này lên. Cho nên, dù con có biết cũng hãy coi như không biết là được." Hoắc Thiệu Hằng không biết đáp thế nào nữa. Nghe bà nói đến đây, anh giơ tay lên day trán suy nghĩ một lúc cuối cùng đành nói: "… Bác gái đã không còn nữa rồi." Tống Cẩm Ninh ngây ngẩn cả người. Bà chớp chớp đôi mắt mông lung mờ ảo của mình, nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng, "Không còn nữa ư? Không còn nữa tức là sao?... Tái giá rồi à?" Nếu bác trai Hoắc Quan Nguyên của Hoắc Thiệu Hằng đã mất từ mười sáu năm trước thì sau này vợ ông ta tái giá cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao người chết cũng đã chết rồi, nhưng người ở lại thì vẫn phải sống tiếp. Thời đại bây giờ, phụ nữ đã không cần phải thủ tiết cả đời vì chồng nữa. "Không, mười năm trước bác ấy đã tự sát rồi." Hoắc Thiệu Hằng có hơi mất tự nhiên kéo cái ghế mềm đang ngồi. Không chỉ có vậy, nguyên nhân trực tiếp khiến bác gái tự sát lại có liên đến Tống Cẩm Ninh, hoặc chính xác hơn là bọn họ đều cho rằng có liên quan đến bà. Còn có cả những bức thư tình kia nữa… Anh vốn cho rằng đây là một việc vô cùng đơn giản, chỉ cần hai ba câu là có thể nói ra rõ ràng hết. Nhưng sao nói đến đây, anh lại có cảm giác nội dung câu chuyện giống như việc lăn bóng tuyết vậy, càng lăn càng lớn, căn bản chẳng thể dùng một hai câu là có thể nói rõ ràng được. Nhưng nếu không nói rõ thì Tống Cẩm Ninh sẽ luôn bị vây trong trạng thái bị động tuyệt đối. Mà Hoắc Thiệu Hằng sao có thể để mẹ ruột của mình tiếp tục bị người khác lừa gạt được. "Tự sát á?" Tống Cẩm Ninh đưa tay lên ôm lấy miệng, đôi mắt như ngậm nước bắt đầu bị sương mù che phủ, "Mẹ không tin! Con nói cho mẹ biết, tại sao bác gái của con lại tự sát? Có phải do người nhà họ Hoắc đàm tiếu gì bà ấy không?" "Đàm tiếu ư?" Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhíu mày, môi càng mím chặt hơn. Mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì nhìn vào máy theo dõi bên cạnh ghế phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh chứ không nhìn thẳng vào bà, giọng nói lạnh nhạt của anh có chút xa xôi: "… Mẹ đang nói đến mặt nào?" Khuôn mặt anh chỉ có sự nghiêm túc mà thờ ơ chứ chẳng có chút hứng thú gì. Tống Cẩm Ninh nằm xuống ghế phẫu thuật, há mồm hít một hơi thật sâu, bà nói đầy cảm khái: "Mười sáu năm nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?" Bà vốn cho rằng Hoắc Quan Thần chọn ly hôn trong lúc bà đang bệnh hoạn đã khiến bà đủ đau lòng rồi, nhưng không ngờ vẫn còn có chuyện khiến người ta đau lòng hơn thế nữa. "Anh cả, chị dâu cứ vậy mà không còn nữa rồi sao." Tống Cẩm Ninh thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại, một giọt lệ lăn dài nơi khóe, "… Nếu so với bọn họ thì tình trạng của mẹ và bố con cũng không phải là tệ hại nhất. Dù sao, cả bố lẫn mẹ đều vẫn còn sống nhưng bọn họ thì đã không còn trên cõi đời này nữa rồi." Nghe Tống Cẩm Ninh nói vậy, Hoắc Thiệu Hằng thật lòng thở phào một tiếng. Quả nhiên anh không nhìn nhầm mẹ mình. Một người phụ nữ từ nhỏ đã lập chí muốn trở thành một nhà khoa học thì chuyện tình cảm sẽ không phải là tất cả cuộc sống của bà. Cho nên dù anh có nói nốt những lời còn lại với bà, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Nếu không phải vì chuyện này có liên quan đến bố mẹ mình thì Hoắc Thiệu Hằng thực sự chỉ muốn lôi ngay Cố Niệm Chi tới làm thuyết khách…. "… Nguyên nhân bác gái tự sát là vì phát hiện bác cả viết thư tình cho người phụ nữ khác." Hoắc Thiệu Hằng đằng hắng một tiếng rồi tranh thủ nói liền một mạch luôn trước khi mình cảm thấy ngại, "Mười sáu năm trước, năm mà bác trai mất, Bộ Quốc phòng đưa di vật của bác trai về cho bác gái, chính lúc đó bác gái phát hiện ra đống thư tình kia… Không phải viết cho bác gái mà là viết cho một người phụ nữ khác. Sáu năm sau thì bà ấy chọn tự sát, kết thúc cuộc đời mình." "Thư tình ư?" Tống Cẩm Ninh mở to mắt, có hơi không hiểu: "Thư tình đó viết vào lúc nào vậy?" "… Liên tục kéo dài trong vài năm liền." Hoắc Thiệu Hằng nói rất bình thản: "Nếu mẹ có hứng thú thì con có thể cầm qua cho mẹ nhìn tận mắt." Anh chỉ mang theo bên người một bức viết "Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây", vốn định chờ khi Tống Cẩm Ninh tỉnh lại thì sẽ cho bà xác nhận nét chữ trong thư. Tống Cẩm Ninh còn không biết chuyện có liên quan đến mình nên phất phất tay: "… Cái này thì không cần." Bà dừng lại một lát rồi mới hỏi tiếp: "Ý con là, bác gái con không chịu nổi việc bác trai con có người phụ nữ khác trong lòng cho nên mới chọn tự sát sao?" "Vâng. Cơ bản là như vậy." Hoắc Thiệu Hằng kéo kéo ghế lần nữa, sắc mặt hơi thẫn thờ nhưng trong lòng đã nhẹ đi rất nhiều, không dễ dàng gì mới kể xong câu chuyện khiến người ta ngại ngùng này. "Không ngờ La Hân Tuyết sẽ vì bác trai con mà làm được đến mức đó…" Tống Cẩm Ninh thở dài, hình dáng của chị dâu mình trong trí nhớ của bà chỉ là một người phụ nữ điển hình của mỹ nhân Giang Nam. Da trắng như tuyết, nhỏ nhắn dịu dàng, vô cùng hiền huệ, bà luôn coi Hoắc Quan Nguyên là tất cả, trước mặt ông chưa bao giờ nói to một tiếng nào. Bà ấy cũng là người con dâu mà bà cụ Hoắc vừa lòng nhất, nói bà là người có được mỹ đức truyền thống của phụ nữ Hoa Hạ nhất. Nhưng nói xong, bà ấy lại cảm thấy có chỗ không đúng lắm: "Bác trai con không phải người như vậy. Ông ấy sẽ không làm những việc phản bội bác gái con. Còn về thư tình thì lúc còn trẻ ai mà không yêu ai đó? Ai mà không có vài bức thư tình chưa được gửi đi? Lại có mấy ai được may mắn yêu người đầu tiên đã có thể tu thành chính quả chứ? Tất cả đều là những việc bồng bột thời còn trẻ thôi, mẹ thật sự không tin bác gái con lại không hiểu được đạo lý này, hơn nữa bà ấy..." Nói đến đây bà đột nhiên im bặt, cảm thấy mình đã nói quá nhiều rồi. Hoắc Thiệu Hằng nghe mà nhíu chặt lông mày lại, trong lời nói của mẹ anh vẫn còn có chuyện gì đó. Xem ra, những việc sau nữa bắt buộc phải nói với bà rồi. "… Nhưng những bức thư tình này rất quan trọng. Chuyện bác gái tự sát, còn cả việc bố ly hôn với mẹ nữa, tất cả đều là vì những bức thư tình đó. Bởi vì những bức thư đó của bác trai được viết cho mẹ. Mà mẹ cũng đã đáp lại bác ấy một bức thư, viết "Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây"." Hoắc Thiệu Hằng nói xong liền móc bức thư ghi tên người gửi Tống Cẩm Ninh ra đặt trước mặt bà. "Cái gì?" Tống Cẩm Ninh nghe mà đỏ cả vành tai, đơn thuần là đỏ vì quá tức giận mà ra, "Nói nhăng nói cuội! Đây là phỉ báng! Mẹ phải kiện bọn họ! Là ai nói như thế? Mẹ phải tìm luật sư giỏi nhất để kiện bọn họ tội phỉ báng! Mẹ phải bắt bọn họ ngồi tù." Hai tay bà run rẩy nhận lấy bức thư trong tay Hoắc Thiệu Hằng. Vừa nhìn nét chữ trên bức thư, trong đầu bà lập tức vang lên những tiếng ù ù ù ù giống như có hàng nghìn hàng vạn con ong đang bay trong đó, đập cánh vo vo khiến bà gần như không nghe thấy gì được nữa. Nét chữ trên bức thư đó rõ ràng là nét chữ của bà. Nhưng sao bà lại không hề nhớ mình đã viết mấy câu này vào lúc nào chứ. "Sao có thể như vậy được? Sao lại có thể như vậy? Bức thư này đến tên người nhận cũng không có thì sao có thể chứng minh là mẹ viết cho bác trai con được?" Tống Cẩm Ninh tức đến mức thở hổn hển, bà tự vuốt ngực mình cho dễ thở, vô cùng khó chịu nói: "Từ nhỏ mẹ đã không thích thơ từ ca phú mà chỉ thích các con số. Ai mà giỏi như vậy, lại có thể khiến mẹ viết được mấy thứ buồn nôn như thế này?" "Mẹ… Cái này thật sự là do mẹ viết à?" Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày nhìn Tống Cẩm Ninh, cực kì nhạy cảm nắm bắt đúng trọng tâm. Bởi vì Tống Cẩm Ninh không hề phủ nhận tính chân thực của bức thư này mà chỉ nói bản thân bà không biết mấy câu thơ ấy, là người khác khiến bà viết… "Nếu mẹ nói không thì chuyên gia giám định chữ viết chắc chắn sẽ nói mẹ nói dối." Tống Cẩm Ninh đè nén cơn tức giận, "Nhưng mẹ muốn nói là, cho dù mấy câu này có là do mẹ viết thì cũng không thể chứng minh cái gì. Thật quá nực cười! Bố con chỉ vì nhìn thấy một bức thư như thế này mà ly hôn với mẹ ư? Là như vậy à? Chỉ vì một câu như vậy mà ông ấy cho rằng mẹ ngoại tình sao?" "… Cái đó thì con cũng không rõ lắm." Cho dù sức chịu đựng trong tâm lý của Hoắc Thiệu Hằng có mạnh mẽ bao nhiêu thì lúc này đứng trước chuyện riêng tư của bố mẹ, anh cũng vẫn không cáng đáng nổi nữa. Anh đứng dậy, nói: "Mẹ, con ra ngoài trước đây. Mẹ ở một mình cũng buồn, hay con gọi Niệm Chi đến nói chuyện với mẹ nhé?"