Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 222 : Anh dỗ em đi

Editor: Nguyetmai Cuối cùng thì ca mổ của Trần Liệt cũng đã xong, còn xong trước thời hạn mười phút. Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng đã buông lỏng rồi, đối mặt với Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi cũng càng thoải mái thành thạo hơn. Anh giơ bàn tay phải có đeo găng trắng lên, phất tay ra hiệu, đám cảnh vệ súng ống đầy đủ lập tức lui về chỗ mai phục. Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy trong lòng không còn quá áp lực như vậy nữa. "Sao rồi? Nghĩ thông rồi hả? Đối đầu với Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng thì cậu có lợi lộc gì đâu chứ? Cậu còn trẻ đã leo lên được Thiếu tướng, phải cố mà trân trọng chứ…" Bạch Trường Huy cảm thấy áp lực đã giảm, lập tức bắt đầu tiến hành thói quen "vừa đấm vừa xoa" của ông ta để uy hiếp, dụ dỗ. Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nghe ông ta nói xong, chỉ thản nhiên đáp lại, "Câu nói này, tôi có thể trả lại ông nguyên xi." "Cậu có ý gì?!" Bạch Cẩn Nghi đã không còn kiên nhẫn được nữa. Trước giờ bà ta chỉ đắm chìm trong nghiên cứu khoa học, mặc dù thí nghiệm cực kì quan trọng kia không ra được kết quả, nhưng trên phương diện khác bà ta vẫn gặt hái được rất nhiều thành công, nếu không cũng sẽ không ngồi được ở vị trí Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao. Bao nhiêu năm bà ta tồn tại trong cái giới học thuật này, lại có cái danh của nhà họ Bạch bảo vệ nên bản thân bà ta không am hiểu cách đối nhân xử thế được như mấy người anh trai mình, tính cách cũng không tốt nhịn gì cho lắm. Hôm nay đợi lâu như vậy nhưng cũng không đạt được mục đích của mình nên tâm trạng bà ta vô cùng tồi tệ. Hoắc Thiệu Hằng vẫn không thèm nhìn bà ta, chỉ nói với Bạch Trường Huy, "Tổng thư ký Bạch, vẫn là câu nói kia, tôi nghỉ về nhà thăm người thân, muốn đoàn tụ với mẹ mình mấy ngày thôi. Ông cứ đi hỏi đi, xem có điều luật nào nói không được hay không?" "Nhưng văn kiện kia…" Bạch Cẩn Nghi sốt ruột siết chặt tay, đi về phía ranh giới phòng vệ, "Văn kiện kia đã nói là phải do tôi chịu trách nhiệm." "Bà nên về chờ giấy gọi của tòa án đi thì hơn." Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới nhìn đến Bạch Cẩn Nghi, ánh mắt của anh thoáng chốc trở nên lạnh thấu xương, không có chút hơi ấm nào, "Giám đốc Bạch, món nợ của mười sáu năm này, chúng ta phải từ từ mà tính cho trọn vẹn." Nói xong, anh bỗng quay người, lớn tiếng hạ lệnh, "Không có giấy thông hành mà bước qua ranh giới phòng vệ, giết chết tại chỗ!" Bạch Cẩn Nghi nhất thời không ngừng chân kịp, vẫn còn muốn đi về phía trước. Ngay khi bà ta vừa mới tới gần ranh giới phòng vệ, Âm Thế Hùng đã tiện tay nã cho luôn hai phát súng. Súng lục có gắn ống giảm thanh phát ra tiếng tạch tạch, bắn tung bùn đất bên cạnh chân Bạch Cẩn Nghi. Bạch Cẩn Nghi sợ hãi hét toáng lên rồi ngã lăn ra đất, hai chân run lẩy bẩy không đứng lên nổi. "Giám đốc Bạch, quân lệnh như núi, đừng làm chúng tôi khó xử." Âm Thế Hùng cười quái dị cảnh cáo anh em nhà họ Bạch. Bạch Trường Huy biết lần này bọn họ không có cách nào đưa Tống Cẩm Ninh đi, vội vàng chạy tới đỡ Bạch Cẩn Nghi dậy, "Được rồi, Cẩn Nghi, chúng ta về trước đi!" "Không! Em không muốn! Em muốn đưa Tống Cẩm Ninh đi! Dựa vào cái gì…" Bạch Cẩn Nghi điên cuồng hét lên giống như phát điên vậy. Bốp! Bạch Trường Huy không thể nhịn được nữa, giơ tay tát vào mặt bà ta một cái, "Cẩn Nghi, em tỉnh táo lại đi! Có chuyện gì về nhà rồi nói! Đừng tự làm mất thể diện ở chỗ này nữa!" Cái tát của Bạch Trường Huy khiến Bạch Cẩn Nghi choáng váng. Bà ta ôm lấy gò má mình, trừng mắt nhìn Bạch Trường Huy, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời. "Đưa em gái tôi đi!" Bạch Trường Huy chỉ vào Bạch Cẩn Nghi rồi nói với cấp dưới của mình, "Lập tức về nhà!" Hoắc Thiệu Hằng kiềm chế sự kích động trong lòng, sải từng bước bình tĩnh đi về phía chiếc xe con chống đạn của mình. Phạm Kiến nổ máy ô tô, lái về phía dinh thự. Hai liên đội cảnh vệ mà bọn họ dẫn tới cũng rời khỏi chỗ mai phục, cưỡi lên những chiếc mô tô được giấu rất kĩ, đi theo sau xe chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng. *** "Chào Thủ trưởng!" Vệ binh đứng gác ở cổng biệt thự giơ tay chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng hơi nhấc cánh tay lên chào lại rồi sải bước đi vào. Ánh mắt anh nhìn thẳng tắp, xuyên qua phòng khách đi về phía căn phòng được chuẩn bị dành riêng làm phòng phẫu thuật. Phòng phẫu thuật A là Cố Niệm Chi, phòng phẫu thuật B là Tống Cẩm Ninh. Khi anh đi qua phòng phẫu thuật A thăm Cố Niệm Chi thì thấy cô vẫn còn đang nằm trên ghế làm thủ thuật, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt đến nỗi chỉ còn một chút màu hồng phấn anh đào. Diệp Tử Đàn đẩy bàn dụng cụ phẫu thuật từ phòng B ra, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng dừng lại nói, "Hoắc thiếu, cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi." Cô ấy nhìn Cố Niệm Chi đang hôn mê một chút, "Niệm Chi rất lợi hại, cũng rất dũng cảm, con bé hiến cho bác Tống không ít dịch tủy xương." Hoắc Thiệu Hằng "Ừ" một tiếng xong lại hỏi, "Sao cô ấy còn chưa tỉnh? Có đau không?" Nhìn sắc mặt Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng luôn cảm thấy vẻ tái nhợt này hơi khác thường. Diệp Tử Đàn lúng túng mỉm cười rồi khẽ nói, "Rút dịch tủy xương ra, bị đau là chuyện chắc chắn mà." Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lập tức trở nên sắc bén, "… Chẳng phải Trần Liệt đã nói là gây mê xong sẽ không đau sao?" "… Đã dùng khí gây mê rồi nhưng liều thấp, không gây mê hoàn toàn. Đến lần thứ hai rút tủy thì cô ấy đã tỉnh lại rồi…" Diệp Tử Đàn không dám nói dối Hoắc Thiệu Hằng, cũng không dám giấu giếm một chữ nào. Vì căng thẳng quá, cô buột miệng nói hết tất cả ra, bao gồm cả những chuyện Trần Liệt dặn cô không nên nói với Hoắc Thiệu Hằng, thì cô cũng đã quên sạch rồi. Hoắc Thiệu Hằng hơi xúc động, anh lại nhìn Cố Niệm Chi chút nữa rồi mới đi tiếp về phòng B. Trong phòng phẫu thuật B, một mình Trần Liệt đang đứng nhập các số liệu theo dõi trước máy vi tính. Giờ anh ta chỉ cần chờ đến tuần sau so sánh đối chiếu sẽ biết được tình trạng khôi phục của Tống Cẩm Ninh như thế nào. Ngẩng đầu lên thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng im lặng trước mặt mình, Trần Liệt vội vàng nở nụ cười, "Hoắc thiếu, chuyện bên kia đã xong rồi sao?" Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, sắc mặt hơi âm trầm, "Chẳng phải cậu đã nói sau khi gây mê thì việc rút tủy xương sẽ không đau sao?" Trần Liệt nghe vậy cũng hiểu ngay Diệp Tử Đàn đã nói thật với Hoắc Thiệu Hằng rồi… Cô gái ngốc này… Trần Liệt chỉ biết cười khổ. Anh ta cố nhếch miệng gượng cười rồi đẩy gọng kính tròn sắp trượt khỏi mũi lên, định đánh trống lảng sang chuyện khác, "Hoắc thiếu, đúng là kỳ tích! Tủy xương của Niệm Chi phù hợp với cơ địa của bà Tống đến mức hoàn hảo luôn, hoàn toàn không có phản ứng bài xích dị thể! Lòng tin của tôi đối với cuộc phẫu thuật này đã đạt tới chín mươi chín phần trăm rồi!" Hoắc Thiệu Hằng hừ một tiếng, nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn máy tính của Trần Liệt, lạnh giọng nói, "Trần Liệt, việc phẫu thuật thành công của cậu không được phép thành lập trên sự lừa gạt người khác như thế." Trần Liệt im thin thít. Anh ta hơi chột dạ, đúng là việc rút dịch tủy xương vô cùng vô cùng đau đớn, hơn nữa, để phẫu thuật đạt hiệu quả cao, anh ta cũng không gây mê hoàn toàn. Lại thêm… cuộc phẫu thuật này của anh ta không chỉ cần một hai lần rút dịch tủy xương là xong mà là lặp đi lặp lại nhiều lần, quả thực… cũng có chút không tử tế. Nhưng anh ta giấu giếm Hoắc Thiệu Hằng cũng là vì tốt anh ấy thôi. Chẳng lẽ vì sẽ đau và không thể gây mê hoàn toàn nên không phẫu thuật nữa sao?! Đương nhiên là không thể! Cuộc phẫu thuật này anh ta và Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị sáu năm nay, cho dù thế nào cũng thể từ bỏ được! Giờ anh ấy ra đây mà trách móc chuyện đau hay không đau với mình, thật đúng là dở hơi… "Hoắc thiếu, anh chú ý một chút đi. Sự quyết đoán của anh đâu rồi? Sự lạnh lùng và vô tình của anh đâu rồi?" Trần Liệt trợn mắt lườm Hoắc Thiệu Hằng một cái, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, cũng lạnh lùng nói, "Hơn nữa, tôi cũng không lừa gạt ai cả, Niệm Chi không còn là trẻ con nữa. Cô ấy còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, cô ấy biết việc nào nặng, việc nào nhẹ." "Cô ấy rất sợ đau." Hoắc Thiệu Hằng vô thức nói, đứng thẳng người lên, thân hình hơi cứng lại, "Tôi cũng đã cam đoan với cô ấy là sẽ không đau." "… Lúc bắt đầu đúng là không đau, chỉ khi hết hiệu quả gây mê mà thôi. Anh cũng không nói sai." Trần Liệt khẽ ngân nga một điệu nhạc, nói qua loa với Hoắc Thiệu Hằng, "Được rồi, anh mau đi thăm bác Tống một chút đi. Hôm nay, tôi và bác sĩ Diệp đều ở lại nơi này để quan sát tình trạng của bác Tống. Chờ đến hết tối nay mà bác ấy có thể yên bình không có bất cứ biến chứng gì tôi mới có thể yên tâm hoàn toàn được." Chỉ cần không xuất hiện biến chứng bài xích dị thể, chờ cho thân thể của Tống Cẩm Ninh hấp thu năng lực chữa trị siêu mạnh từ các tế bào máu của Cố Niệm Chi thì cơ thể bà ấy sẽ có thể bắt đầu tự động chữa trị các gene thiếu hụt. Quá trình này dĩ nhiên không phải trong ngày một ngày hai có thể hoàn thành được. Chờ tới khi Tống Cẩm Ninh tỉnh lại hoàn toàn thì ít nhất phải mất một tuần. Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái rồi mới đi đến trước chiếc bàn phẫu thuật mà Tống Cẩm Ninh đang nằm. Sắc mặt bà ấy tốt hơn Cố Niệm Chi rất nhiều, màu da hồng hào, dung mạo đẹp đến kinh ngạc. Thời gian mười sáu năm như ngừng lại vậy, không để lại một chút vết tích nào trên người bà ấy. Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng đầy vẻ phức tạp nhìn Tống Cẩm Ninh, đưa tay dém lại chiếc chăn đang đắp trên người bà ấy. "Anh đưa Niệm Chi đi đi, cô ấy không cần phải nằm đây đâu. Một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh, nếu như có đau, anh ở bên cạnh cô ấy, có khi cô ấy còn có thể dễ chịu một chút đấy!" Trần Liệt cười híp mắt đứng sau lưng anh gợi ý, dáng vẻ rất kiểu "lấy công chuộc tội". Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, yên lặng nhìn Tống Cẩm Ninh một chút rồi mới ra khỏi phòng B, sang phòng A bế Cố Niệm Chi đi về phía phòng ngủ của mình. Anh vừa đặt Cố Niệm Chi lên trên giường, cô đã tỉnh lại, kéo tay áo của anh lẩm bẩm nói, "… Hoắc thiếu, em đau quá… Anh dỗ em đi…" Con ngươi đen bóng đến kinh người, trong đôi mắt to tròn ầng ậng nước, nhưng từ đầu đến cuối lại không rơi lệ, cứ lẳng lặng nhìn Hoắc Thiệu Hằng như vậy thôi. Hoắc Thiệu Hằng xót hết cả ruột, không có cách nào từ chối được một yêu cầu như vậy. Anh thở dài, cũng lên giường theo, kéo cô vào lòng mình, vỗ nhẹ sau lưng cô, "Ngoan, không đau… Không đau nữa nhé…"