Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 191 : Người trở lại trong đêm mưa tuyết

Editor: Nguyetmai "Có phải gặp ác mộng không?" Một lính công vụ đi theo phía sau nói nhỏ, cảm thấy không thể tin được. Bọn họ làm lính công vụ ở Hoắc trạch bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống này. Từ trong phòng đến ngoài phòng đều được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, chưa từng có người ngoài xông vào được thì sao đột nhiên lại có một người phụ nữ có thể phá vỡ phòng tuyến của bọn họ được chứ? Cố Niệm Chi kinh ngạc bước tới cạnh giường của mình rồi tung cái chăn chỉ bị vén ra một góc ở trên giường lên thì phát hiện ga giường lại thẳng thớm như không có người ngủ vậy. Trong lòng cô đã có sự suy đoán, bèn quay đầu nghiêm túc hỏi Hoắc Thiệu Hằng: "Chú Hoắc, chú có tin cháu không?" "Chú tin." Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, đứng trước cửa phòng ngủ. Anh không tới cạnh giường của Cố Niệm Chi mà đi về phía rèm cửa sát đất ở phía Nam phòng ngủ. Vén một góc của rèm cửa lên, Hoắc Thiệu Hằng đỡ tay nắm cửa sổ, đẩy nhẹ một cái, cửa sổ sát đất hé ra một kẽ hở. Gió lạnh mang theo những bông tuyết lập tức bay vào trong phòng ngủ. "Cửa sổ không khóa." Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn lính công vụ: "Hôm nay ai dọn phòng này?" Mấy lính công vụ kia lắc đầu: "Báo cáo Thủ trưởng, việc lau dọn cửa là của người giúp việc, chúng tôi không làm việc này." Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của hai người trong quân đội nhà họ Hoắc, là ông cụ Hoắc - Hoắc Học Nông, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng đã về hưu và con trai của ông, Hoắc Quan Thần, hiện đang là Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc phòng. Ngay cả thức ăn bình thường của hai người này cũng đều do lính công vụ chuẩn bị, không ăn cùng những người khác trong nhà họ Hoắc. Bây giờ Hoắc Thiệu Hằng trở lại rồi, đương nhiên có thêm một người mà lính công vụ cần phục vụ. Cố Niệm Chi không phải người trong quân đội nên chuyện của cô là do người giúp việc trong nhà họ Hoắc xử lý. Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhớ dọc ven đường của vườn hoa nhỏ và vườn hoa lớn ngoài kia có một dãy cột đèn sắt kiểu nghệ thuật, buổi tối cũng sáng như ban ngày. Vì vậy, rèm cửa sổ trong phòng ở Hoắc trạch cũng phải có khả năng chắn sáng cực kỳ tốt. Nhưng hiện giờ, đèn đường bên ngoài lại tắt ngóm, chuyện này không hề bình thường chút nào. "Sao ngoài đường lại không có đèn?" Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ kéo cửa sổ lại rồi khóa kín, sau đó buông rèm xuống và quay đầu nhìn mấy người lính công vụ kia. Mặt người đội trưởng đội lính công vụ bỗng trắng bệch, anh ta không hề chú ý đến chuyện này. Bộ phòng khép kín nhỏ mà Cố Niệm Chi đang ở cũng có thể xem như một góc bị bỏ trống từ rất lâu trong Hoắc trạch, mười mấy năm nay chưa từng có ai vào ở. Lần này, vì Hoắc Thiệu Hằng phái người gọi về báo rằng sẽ về nhà đón năm mới nên nhà họ Hoắc mới vội vàng sắp xếp như vậy. Đèn đường bên ngoài căn phòng này cũng không phải nằm trong vị trí quan trọng gì, vì vậy chuyện sáng hay không cũng chẳng cần chú ý gì lắm. Nhưng hôm nay không còn giống vậy nữa. "Thủ trưởng, ý của ngài là có người đi vào từ cửa sổ sát đất này sao?" Đội trưởng đội lính công vụ cuống cuồng chào điều lệnh: "Tôi đi tìm người tới sửa đèn đường." Hoắc Thiệu Hằng phất tay, dáng vẻ như không muốn truy cứu nữa: "Ngày mai rồi sửa sau! Cửa này cứ khóa lại đã, không cho bất kỳ ai đến gần." "Rõ, thưa Thủ trưởng." Hoắc Thiệu Hằng bước tới bên cạnh Cố Niệm Chi: "Sắp xếp đồ đạc đi rồi qua chỗ chú ở!" Cố Niệm Chi mong mà không được ấy chứ. Cô vội vàng vọt vào trong phòng tắm lấy vật dụng cá nhân bỏ vào trong vali rồi kéo nó bước ra ngoài theo Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng đi được vài bước, nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt của cô và tiếng kéo vali lộc cộc trên sàn nhà, bèn xoay người đón lấy vali hành lý từ tay cô, một tay khác nắm tay cô rồi kéo cô vào trong phòng của mình. Cửa phòng vang lên "ầm" một tiếng rồi đóng chặt lại, đương nhiên mấy người lính công vụ không đi vào theo. Bọn họ thảo luận với nhau một lúc rồi phân công mấy người tới gác cửa phòng ngủ mà Cố Niệm Chi vừa ở, không cho bất kỳ ai đến gần. *** Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong bộ phòng khép kín, lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh. Vừa nãy cô được Hoắc Thiệu Hằng bế vào rồi đi thẳng tới phòng ngủ của anh, chưa kịp quan sát kĩ cái gì cả. "Nhìn gì nữa, không đi ngủ đi?" Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào trong phòng ngủ của anh: "Cháu ngủ trong đó, chú ngủ ở phòng ngủ phụ." Trong bộ phòng khép kín của anh có ba phòng ngủ, hai phòng khách. Phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, hai phòng ngủ phụ có chung một phòng tắm, một phòng sinh hoạt rộng rãi được thiết kế thành phòng khách, còn có một phòng sách đầy đủ tiện nghi. Cố Niệm Chi không chịu, cứ cúi đầu đi theo sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói: "Chú Hoắc, chú tin cháu thật sao?" "Ừ, ngủ trước đi, có chuyện gì thì mai nói!" Thấy cô vẫn đứng đó, một tay Hoắc Thiệu Hằng xách vali của cô lên, một tay thì đỡ cánh tay cô, đưa cô vào phòng ngủ chính của mình. Anh đặt vali xuống, kéo Cố Niệm Chi tới cạnh giường: "Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi!" "Nhưng mà cháu đã nhìn thấy thật đó, không phải nằm mơ." Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ tay Hoắc Thiệu Hằng: "... Hơn nữa, sau khi cháu chạy ra ngoài, có người đã vào phòng ngủ của cháu." "Sao cháu biết?" "Vì ga trải giường của cháu quá phẳng phiu." Toàn thân Cố Niệm Chi vẫn còn đang run rẩy, khi nói chuyện còn hơi đứt quãng: "... Cháu đã bật dậy ngay từ trên giường, hoàn toàn không quay lại chỉnh ga giường. Nhưng vừa rồi lúc mới vào thì chú Hoắc cũng thấy rồi đấy, chăn trên giường được phủ rất chỉnh tề, chỉ vén một góc lên. Cháu nhớ lúc đó cháu dậy rất vội vã nên khi chạy ra ngoài cũng đã kéo một nửa chăn xuống đất rồi." Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhìn cô, yên lặng nghe cô nói chuyện. Đôi mắt của anh đen như ngọc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa hồ hiểu hết mọi chuyện nhưng lại giống như không hề quan tâm. Chờ cô nói xong, Hoắc Thiệu Hằng mới đi qua người cô, cúi người hất chăn trên giường ra, thấy chăn trên giường của mình có hơi nhăn nhúm bừa bộn. Đúng vậy, đây mới là dáng vẻ của việc dậy quá vội vàng. Đúng là giường của Cố Niệm Chi đã bị người khác chỉnh trang lại. Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đặt cô nằm lên giường, đắp kín chăn lại: "Ngoan, ngủ đi!" Cố Niệm Chi đành phải nhắm mắt lại, cảm nhận được Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi phòng ngủ, tắt đèn trước cửa rồi bước ra ngoài. Sau khi anh đi, Cố Niệm Chi mới mở mắt ra trong bóng tối. Nếu ngủ một mình, cô có thói quen bật một ngọn đèn ngủ lên, chứ nếu tối hẳn như thế này, cô không tài nào ngủ một mình được. Cô lăn qua lộn lại trên giường cả buổi nhưng vẫn không ngủ nổi, hơn nữa còn cảm thấy hơi sợ hãi. Cố Niệm Chi cũng không thể hiểu được tại sao đêm đầu tiên của cô ở nhà họ Hoắc lại gặp phải chuyện như vậy. Nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ mặc áo trắng kia, cô cứ cảm thấy hơi quen quen. Khả năng ghi nhớ của cô rất tốt, gần như là gặp rồi thì không bao giờ quên. Vừa rồi, chỉ nhìn thoáng qua một cái trong ánh sáng u ám đó, nhưng cô vẫn nhớ rõ một vài đặc điểm điển hình trên gương mặt của người phụ nữ kia. Ví dụ như đôi mắt của cô ta là mắt phượng nhỏ dài, lông mi rất dày, vì cô vẫn nhớ rõ lúc cô ta cụp mắt nhìn về phía mình, đôi mắt ấy giống như có đường viền mắt vậy. Sống mũi cao thẳng, nhỏ xinh, đường nét rất tinh tế. Hình dáng đôi môi cũng rất đẹp, làn da hẳn là rất trắng, bởi vì dưới ánh đèn mờ như thế mà Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy cô ta trắng như tuyết vậy, đẹp đến không thể nói thành lời. Trên mặt cô ta dường như còn có vẻ sợ hãi, nhưng cũng có cả phần tò mò. Lúc cô ta vươn tay về phía cô, chắc cũng không phải có ý gì xấu đâu nhỉ? Cố Niệm Chi lại trở người trên giường, thật sự không thể ngủ nổi. Cuối cùng cô ngồi dậy, đấm vào đệm giường đầy bất lực rồi ôm đầu ngẩn người. Hoắc Thiệu Hằng nằm trong phòng ngủ phụ cũng chưa ngủ được. Anh có thể nghe thấy từng âm thanh nhỏ nhất vang lên ở phòng cách vách vì anh vẫn chưa đóng cửa. Đến khi nghe thấy tiếng đấm xuống giường của Cố Niệm Chi, anh cũng không thể nằm được nữa. Anh vén chăn đứng lên, đi sang phòng ngủ chính của mình bật đèn lên, nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ôm chân ngồi trên giường, tựa đầu giữa đầu gối. Cảm nhận được có người đi vào, Cố Niệm Chi lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên. Đèn vừa bật sáng, Hoắc Thiệu Hằng bước từ cửa phòng ngủ chính tới. "Không ngủ được à? Lạ giường sao?" Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống mép giường. Đệm trên giường lại lõm hẳn xuống khiến Cố Niệm Chi cảm thấy mình không giữ nổi trọng tâm nữa. Cô xích lại gần Hoắc Thiệu Hằng rồi lí nhí nói: "Trong phòng tối quá ạ..." Dù là đèn phòng hay là đèn ở đầu giường ngủ trong phòng ngủ chính của Hoắc Thiệu Hằng đều rất sáng, không có loại đèn ngủ lờ mờ để dùng vào ban đêm. Vừa rồi khi ở trong bộ phòng khép kín bên kia, Cố Niệm Chi ngủ được là do vừa mệt vừa buồn ngủ nên mới thiếp đi thôi, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì lại nằm mơ rồi. Bây giờ gặp chuyện ồn ào như vậy một lúc lâu khiến cô cũng gần tỉnh hẳn. "Mai chú sẽ sai người mua đèn ngủ cho cháu." Hoắc Thiệu Hằng đắp chăn cho cô: "Ngủ đi!" Cố Niệm Chi đành phải chui lại vào trong chăn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Hoắc Thiệu Hằng: "... Vậy chú đừng đi được không?"