Editor: Nguyetmai Đón năm mới à… Từ Giáng Sinh đến năm mới còn ít nhất một tuần nữa. Cho nên cô sẽ được ở với Hoắc thiếu suốt cả một tuần luôn sao?! Hạnh phúc tới quá nhanh, cô có chút chưa thích ứng kịp. Trong lòng bàn tay Cố Niệm Chi dần dần rịn mồ hôi, rơi vào trong bàn tay to khô ráo, ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa, giống như là thấm vào trong lòng bàn tay của anh vậy. Trong lòng Cố Niệm Chi lén lút vui vẻ vì sự phát hiện này giống như là một loại nghi thức tuyên bố công khai sự sở hữu vậy. Cô lặng lẽ động đậy bàn tay nhỏ của mình trong lòng bày tay Hoắc Thiệu Hằng, chờ khi bàn tay mình chảy nhiều mồ hôi hơn lại lặng lẽ xoay lại, dán chặt vào lòng bàn tay Hoắc Thiệu Hằng để cho mồ hôi trong lòng bàn tay mình thấm vào lòng bàn tay anh. Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng để mặc cho cô đùa nghịch, đôi khi tay cô không dán sát vào được, anh còn cố ý phối hợp với cô, cố gắng mở rộng bàn tay mình hơn để cho hai bàn tay có thể khép chặt vào nhau. Cố Niệm Chi không ngừng lặp đi lặp lại trò chơi nho nhỏ của mình, dần dần chìm vào trong màn tự giải trí đó, gần như quên luôn cả suy nghĩ tự nhắc mình giữ khoảng cách với Hoắc Thiệu Hằng. Cô chơi tới mức quên hết cả thời gian, lúc ngẩng đầu lên, đoàn xe đã ngừng lại ở lối vào khu nhà. Cố Niệm Chi vô thức quay đầu, vừa lúc trông thấy Hoắc Thiệu Hằng cười mà như không cười lẳng lặng nhìn mình, sau đó ánh mắt anh lại chuyển sang bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người. Rõ ràng là Hoắc Thiệu Hằng chủ động làm ấm tay cho Cố Niệm Chi, nhưng vì trong lòng Cố Niệm Chi có tật giật mình nên trái tim cô lập tức nổi trống, chỉ sợ bị Hoắc Thiệu Hằng nhận ra được tâm tư không thể cho ai biết đó. Cô bỗng cảm thấy lòng bàn tay Hoắc Thiệu Hằng nóng như bàn là vậy, vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, ngồi dịch ra xa xa sang một bên khác của xe, quay đầu nhìn ra quang cảnh bên ngoài. Màu đỏ ửng như son dần lan ra trên gò má cô, kéo dài mãi tới tận mang tai. Lúc này, xe của họ cũng đã dừng lại. Ở cửa khu nhà đương nhiên là phải kiểm tra an ninh. Sau khi kiểm tra giấy thông hành và chứng nhận sĩ quan, cảnh vệ đứng gác ở cửa chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng, "Xin chào Thủ trưởng!" Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe thản nhiên gật đầu với cậu ta rồi nói, "Vất vả cho các cậu quá!" Cậu cảnh vệ kia kích động đến đỏ bừng cả mặt, "Xin mời thủ trưởng!" Cậu ta quay người chạy bộ về vị trí của mình, nhấn công tắc để nâng barrier đang chắn ngang đường lên. Đoàn xe của Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi đi vào. Vì Hoắc Thiệu Hằng muốn về nhà thăm người thân nên sau khi đưa anh về xong thì cảnh vệ, lính đặc nhiệm và thư ký đời sống của anh mới quay về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt ở Đế đô. Trong xe đã ấm lên rồi, Cố Niệm Chi ngồi ở phía bên kia của xe, ráng hồng trên mặt chưa tan biến. Cô không dám quay đầu đối diện với Hoắc Thiệu Hằng, đành phải cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng nhớ đường bọn họ đã đi qua. Đường trong khu nhà chia năm xẻ bảy nhánh, những cây ngô đồng trồng bên đường đã rụng sạch lá. Tuyết lớn vẫn đang rơi nhưng trên đường lại không có tuyết đọng. Cố Niệm Chi hơi nghi hoặc một chút tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn con đường không đáng chú ý này, cảm thấy rất khó hiểu. Rõ ràng là tuyết đọng ven đường đã lên đến mu bàn chân rồi, nhưng trên đường lại không có chút tuyết nào, hơn nữa cũng không phải vì có người quét dọn. Cố Niệm Chi nhìn theo đèn xe, thấy tuyết vừa rơi xuống đường đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả. Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay ngồi ở bên khác của hàng ghế sau, không nói không rằng, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Triệu Lương Trạch quay đầu lại buôn dưa lê câu được câu chăng với Cố Niệm Chi, "Niệm Chi, em đang nhìn gì thế?" "Em đang nhìn con đường này, hình như có gì đó rất lạ, tuyết rơi xuống mà lại không thấy tung tích đâu cả." Cố Niệm Chi tò mò nói. Triệu Lương Trạch cười ha ha, chỉ ra con đường ngoài cửa sổ xe rồi lắc lắc ngón tay, "Dưới con đường này có lắp đặt hệ thống tự làm nóng nên đương nhiên tuyết rơi xuống sẽ bị hòa tan ngay. Tốt cực kì nhé, không cần phải quét tuyết, mà cũng không phải lo lắng việc giao thông bị trở ngại." Nhưng như thế này thì cần đến bao nhiêu năng lượng nhỉ?! Trong thoáng chốc Cố Niệm Chi đã có nhận thức mới về khu nhà ở vô cùng cao cấp này. Nếu như ngay cả con đường mà cũng được trang bị hệ thống làm nóng, vậy thì các thiết bị trong khu nhà còn đầy đủ đến mức nào chứ nhỉ. Người ở đây có cấp bậc ra sao, cũng không cần cô phải nghĩ nhiều nữa. Cố Niệm Chi cảm thấy hơi mất tự nhiên ngồi thẳng dậy, trong lòng thoáng chút sầu lo, chỉ lo lắng mình sẽ làm Hoắc thiếu mất mặt… Cô liếc mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh đang nửa cụp mắt xuống, hàng lông mi dầy và dài, đen nhánh kia che đi ánh mắt anh, hoàn toàn không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì. Biểu hiện luôn thờ ơ của anh khiến cho ngay cả các chuyên gia tâm lý học cũng không nhìn ra được những tâm tư giấu kín trong lòng anh. Cái gì mà dựa vào thần sắc để phân tích, phá án theo tiềm thức đó hoàn toàn không thể dùng được với anh. Cũng may là qua không lâu lắm đoàn xe đã ngừng lại, hẳn là đã tới nhà rồi. Cố Niệm Chi càng cảm thấy căng thẳng hơn, thậm chí cô còn đưa tay vuốt lại mái tóc dài của mình. Mọi người trong xe thoáng đưa mắt nhìn cô một cái, nhưng không ai nói gì. Âm Thế Hùng mở cửa xe xuống trước, sau đó mở cửa xe cho Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng xoay người ra khỏi xe, sau đó hơi dịch người sang, đứng bên cạnh cửa xe. Chờ khi Cố Niệm Chi ra, Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô để cho cô đứng ở bên cạnh mình. Trước mặt hai người bọn họ là một tòa trang viên và đình viện rất tinh xảo, có tường trắng quây xung quanh, còn có một cánh cửa sắt nguy nga trấn giữ nơi ra vào. Trên cửa sắt treo một cái đèn bằng sắt được thiết kế rất xinh xắn, chiếu vào tấm biển bằng gỗ đen trên bức tường trắng, hiện lên hai chữ cổ "Hoắc Trạch". Triệu Lương Trạch đi tới một chỗ trên tường nhập mật mã. Rất nhanh, cánh cửa sắt vang lên một tiếng rồi chậm rãi mở sang hai bên, trong cửa sắt truyền đến tiếng bước chân dồn dập và những tiếng kêu ngạc nhiên. "Hoắc thiếu về sao?" "Hoắc thiếu về sao?!" "Anh họ cả về rồi!" "Anh họ cả!" Người tới quả thật không ít. Đêm đã khuya, nhưng tòa đình viện này lại đèn đuốc sáng trưng, hẳn là đã biết trước Hoắc Thiệu Hằng sẽ về nhà cho nên mới đều ở đây chờ anh nhỉ? Cố Niệm Chi cảm thấy chân mình mềm nhũn đến sắp không đứng nổi nữa rồi. Ngay khi cửa sắt mở rộng, lúc người nhà họ Hoắc ào ào chạy ra nghênh đón bọn họ, Hoắc Thiệu Hằng đang đứng trước cổng chính bỗng khoan thai quay người, đi tới trước mặt Cố Niệm Chi, đưa tay sửa lại chiếc khăn quàng Hermes trên cổ cô. Ngón tay của anh thon dài và ấm áp, như có như không chạm vào cái cổ lạnh buốt của cô. Hơi ấm trên đầu ngón tay anh khiến da thịt cô khẽ run rẩy, Cố Niệm Chi cảm thấy chân mình mềm hơn, nhịn không được mà vịn tay vào cánh tay anh. Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô rồi cười ôn hòa, vỗ nhẹ vào vai cô, nói: "Không sao, cùng chú về nhà thôi." Người nhà họ Hoắc ra nghênh đón Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngờ còn có cảnh tượng này nữa. Dưới ánh đèn sáng ngời, một Hoắc Thiệu Hằng sừng sững như ngọc, cao lớn phóng khoáng đó lại đang chỉnh lại khăn quàng cổ cho một cô gái. Người nhà họ Hoắc khó có thể tin được, không ngừng dụi dụi mắt mình, chỉ sợ vì thức đêm lâu nên xuất hiện ảo giác. Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại, ánh mắt anh nhìn lướt qua từng khuôn mặt người nhà họ Hoắc, khẽ gật đầu một cái rồi nắm tay Cố Niệm Chi đi vào trong cửa lớn. Triệu Lương Trạch xách vali hành lý của Cố Niệm Chi đi theo phía sau bọn họ. Ánh mắt Cố Niệm Chi đảo qua những người nhà họ Hoắc ra nghênh đón này, nhất thời không đoán được quan hệ của bọn họ với Hoắc Thiệu Hằng thế nào. Cô trông thấy có một đôi vợ chồng trung niên và một đôi trai gái trẻ tuổi. Từ tuổi tác mà nhìn, có lẽ đôi vợ chồng trung niên kia là bố mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, còn hai người trẻ tuổi đó… chắc hẳn là cùng một thế hệ với Hoắc Thiệu Hằng nhỉ? Vừa rồi Cố Niệm Chi còn nghe thấy có người gọi "Anh họ cả", thế nên, rất có thể họ là anh em họ của Hoắc Thiệu Hằng nhỉ? Trên đường đi, Cố Niệm Chi cứ miên man nghĩ lung tung, bước theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong một căn nhà nhỏ ba tầng. Tòa nhà nhỏ này phải to gấp rưỡi tòa nhà nhỏ ba tầng của Hoắc Thiệu Hằng ở Cục tác chiến đặc biệt, nhìn bên trong có vẻ khá nhiều phòng, đương nhiên, cũng có càng nhiều người ở hơn. Tòa nhà kia của Hoắc Thiệu Hằng chỉ có anh và Cố Niệm Chi ở, nơi này… còn không biết có bao nhiêu người ở đây. Cố Niệm Chi mỉm cười rất đúng mực, đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong phòng khách. Trong phòng khách cũng đang có người chờ bọn họ. Ngồi trên ghế xô-pha chủ vị là một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng khí thế phi phàm, tay chống gậy đầu rồng, mặc dù đã già, nhưng khuôn mặt ông cụ vẫn đầy vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ. Hoắc Thiệu Hằng chào điều lệnh với ông lão, sau đó kéo Cố Niệm Chi sang, "Đây là ông cụ nội." Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hơi chần chờ rồi hỏi, "… Là cụ nội của chú ạ?" "Không, là ông nội của chú." Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói rồi nhìn sang chỗ khác, "Là ông cụ nội của cháu." Cố Niệm Chi hơi mím môi, không chịu tiếp nhận cách gọi này của Hoắc Thiệu Hằng. Cô ngọt ngào cười với ông lão kia, "Chúc ông… nội Giáng Sinh vui vẻ ạ!" Cô nói rất nhanh, lướt qua chữ "cụ" ở giữa, thoạt nghe cứ như là chào ông nội thôi vậy. Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ chậm rãi quay sang nhìn cô một cái. Ông cụ kia quan sát Cố Niệm Chi rất kĩ càng rồi quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng, "… Chính là cô bé này à?" Hoắc Thiệu Hằng gật nhẹ đầu nói, "Chính là cô ấy, cháu là người giám hộ của cô ấy." Ngồi bên cạnh ông cụ kia còn có một người đàn ông trung niên, gương mặt anh tuấn nhưng lại mang nét phong sương, có mấy phần giống với Hoắc Thiệu Hằng. Vừa nghe thấy thế, ông ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Niệm Chi, không đợi cô kịp chào mình đã gật đầu nói, "Cháu là Cố Niệm Chi à?" Cố Niệm Chi dạ một tiếng giòn tan, ngoan ngoãn nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu ơi, vị này là…" Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn cô một cái nữa, nhận ra được sự kháng cự của cô đối với cách xưng hô và thân phận, nhưng cũng không dung túng cô. Anh trầm giọng nói, "Đây là bố của chú, cũng là ông nội cháu." Nói xong, anh giới thiệu Cố Niệm Chi với người trong phòng, "Cô ấy là Cố Niệm Chi, cháu là người giám hộ của cô ấy, cũng là chú của cô ấy." Trong lòng Cố Niệm Chi trầm xuống, không còn dám đối nghịch với Hoắc Thiệu Hằng nữa, ngoan ngoãn gật gật đầu với mọi người trong phòng rồi cố ý hỏi, "Chú Hoắc, mọi người đây xưng hô thế nào ạ?" Cô chỉ vào bốn người đi ra nghênh đón vừa rồi. Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang họ rồi hất cằm về phía đôi vợ chồng trung niên, "Đây là chú Chương và thím Chương." Sau đó nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi kia, "Đó là con gái Chương Văn Na và con trai Chương Văn Kiệt của bọn họ." Cố Niệm Chi cảm thấy rất kỳ quái, sao người trong nhà này lại không xưng hô theo bối phận bình thường vậy? Nếu như Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt gọi Hoắc Thiệu Hằng là anh họ cả, như vậy đối với Cố Niệm Chi, vai vế bố mẹ của bọn họ cũng phải là ông chú, bà thím chứ, sao có thể gọi là chú Chương, thím Chương được? Hơn nữa, vì sao họ của bọn họ không phải là Hoắc… Nhưng cô vô cùng thông minh nên không nói ra nghi vấn này, cũng chào theo Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu, "Chú Chương, thím Chương, Giáng Sinh vui vẻ ạ!" Rồi cô nhìn về phía hai người con trai con gái kia, chúc bằng tiếng Anh, "Merry Chritmas!" Nhìn thấy đôi mắt to mông lung sương mù của Cố Niệm Chi, trong thoáng chốc Chương Văn Kiệt bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lắp bắp đến suýt không nói được thành lời. May mà Chương Văn Na lanh lợi, cười tươi đi tới nắm lấy tay Cố Niệm Chi, "Anh họ cả của chị là người giám hộ của em sao? Em bao nhiêu tuổi rồi? Chị thấy em nhỏ tuổi hơn chị, em cứ gọi chị là chị Na nhé!"