Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 105 : Lặng lẽ đổ tội
Nghe xong báo cáo, Hoắc Thiệu Hằng cũng không có động tác gì. Anh chỉ ừ một tiếng, ra hiệu cho tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định.
Đã phí mất hai tuần lễ ở đây, cũng đến thời điểm hành động rồi.
Triệu Lương Trạch ở trong khách sạn điều phối.
Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng cho phép, anh ta lập tức thông qua hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu trực tiếp phát lệnh cho ba tổ.
"Mọi người vào vị trí, năm phút sau bắt đầu hành động."
Đối với tổ bắn tỉa, năm phút có thể xem là thời gian ngắm chuẩn ngắn nhất.
Vì tình huống của bọn họ khá đặc thù, nên trước khi tiến hành, họ đã phải nghiên cứu địa hình, chuẩn bị rất lâu. Hiện giờ tất cả đã sẵn sàng, thời gian năm phút để ngắm bắn chuẩn là hoàn toàn đủ.
"Rõ. Không vấn đề gì." Ba tổ đều trả lời chắc nịch.
Triệu Lương Trạch truyền đạt lại cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, khom lưng ném một nắm vụn bánh mì ra.
Một đám bồ câu phần phật bay từ quảng trường lên.
Trên bầu trời vang lừng tiếng chim bồ câu hót thánh thót.
Ngẩng đầu nhìn lên, từng đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, đủ loại bồ câu giương cánh bay cao, đẹp không khác gì thiên nga trắng.
Ngay khi tiếng hót của chim bồ câu vang lên, một chấm đỏ lặng lẽ khóa ở vị trí trán của Mike đang ngồi ở một chỗ khác trên quảng trường.
Độ cảnh giác của Mike rất cao.
Đột nhiên tim hắn đập nhanh, tóc gáy dựng đứng, có một cảm giác lo lắng, lạnh lẽo.
Nhìn về bốn phía quảng trường, hắn trông thấy một người đàn ông râu quai nón, vóc dáng cao lớn ngồi trên ghế dài đối diện.
Dường như người đàn ông kia cũng đang nhìn hắn.
Thấy hắn nhìn về phía mình, người đàn ông đó lại ném một vốc thức ăn của chim bồ câu lên trên trời.
Lập tức có rất nhiều con chim bồ câu vừa to vừa khỏe từ trên trời bay xuống, nhào về phía người đàn ông kia giành ăn.
Mike trông thấy người đàn ông kia giống như bị bồ câu bao vây, lập tức nở nụ cười.
Nụ cười này của hắn, cũng khiến sự cảnh giác trong lòng kia nhanh chóng tan thành mây khói.
Đúng lúc này, một viên đạn hình bầu dục từ khoảng cách năm trăm mét xoáy đến, vèo một tiếng ghim thẳng vào giữa trán Mike.
Mike không kịp thốt lên một tiếng nào đã ngửa mặt đổ người xuống chiếc ghế dài đang ngồi.
Từ góc độ của Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua, giống như Mike đang ngửa đầu nhìn chim bồ câu trắng trên trời vậy...
"Mục tiêu C hoàn thành. Báo cáo hết."
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, đứng dậy rời khỏi quảng trường.
Người trên quảng trường không nhiều, Hoắc Thiệu Hằng không biết khi nào mọi người mới có thể phát hiện Mike ngồi trên ghế dài đã bị người ta bắn chết.
Dường như là cùng thời khắc đó, một viên đạn xuyên giáp bắn ra từ nòng súng ngắm, phá vỡ vách tường phòng 319 tầng hai khách sạn Homestay gần nhà thờ Thánh Vitus, bắn trúng lưng Hut đang ngồi trong phòng lau súng.
Máu màu đỏ tươi bắn tóe lên vách tường đối diện Hut, giấy dán tường màu vàng kim lập tức bị nhuộm thành màu loang lổ.
Cơ thể Hut đổ xuống mặt sàn như một bãi bùn nhão...
Trong căn nhà nhỏ ba tầng ở khu phố cổ của thành phố này, Ramsey đang ngồi ăn sáng bên cạnh cửa sổ.
Dù gì cũng là thủ lĩnh lớn tuổi và nhiều kinh nghiệm nhất, nên hắn có nhiều hơn hai người kia một giây đồng hồ cơ hội.
Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cũng chính cái nhìn này, khiến hắn lập tức phát hiện ra vòng sáng phản quang quen thuộc ở trong tầng lầu phía đối diện!
Đó là ánh sáng phản chiếu của ống ngắm súng bắn tỉa.
Nhưng khi Ramsey ý thức được điều này thì đã quá muộn rồi.
Đạn đã ra khỏi nòng, động tác của hắn có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng đạn đã ra khỏi nòng súng được.
Pằng!
Một viên đạn bắn thẳng vào đầu hắn, đâm xuyên qua đầu, rồi ghim vào bức tường đối diện.
Bịch!
Ramsey ngã xuống đĩa lớn đựng thức ăn sáng, tắt thở.
Cùng một thành phố, ba lần ám sát, chỉ cần vừa đúng năm phút.
"Rút lui, rời khỏi Séc, đi đến nước Áo." Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh, dặn bọn họ tiện tay vứt khẩu súng do nước ngoài chế tạo đi, không cần mang theo người.
Đến nước Áo, tự nhiên sẽ có người từ chợ đen chuẩn bị cho bọn họ vũ khí đạn dược cần thiết.
Một tổ chia thành tốp hai tốp ba đi những phương tiện giao thông khác nhau rời khỏi Prague.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch mang theo rất nhiều dụng cụ điện tử, nên họ tự lái xe rời khỏi đây.
Có hai tổ đi xe lửa từ Séc đến nước Áo, còn một tổ thì đi xe bus.
Nói chung, họ cải trang như nghìn vạn du khách châu Âu bình thường, cố gắng hòa lẫn vào đám người để không bị chú ý.
Khi bọn họ đến nước Áo, xem tivi mới phát hiện ra, tin tức ba người Séc tử vong kia đã sớm đăng đầy trên các kênh thông tin rồi.
Séc mời chuyên gia quân sự Nhật Bản tới kiểm tra vết tích đường đạn, đồng thời tìm được súng bắn tỉa bọn họ vứt lại.
Qua quá trình kiểm tra kỹ càng, chuyên gia quân sự của Nhật Bản nhận định ba vụ ám sát này đều là do cùng một tổ chức gây ra, thủ pháp giết người là thủ pháp quen dùng của biệt đội đột kích Seal của Mỹ. Hơn nữa bọn họ cũng cho rằng, chỉ có Mỹ mới có năng lực lặng lẽ trà trộn vào Séc gây ra vụ án mạng, sau đó còn có thể bảo toàn lực lượng rút lui mà thần không biết quỷ không hay như thế.
Hơn nữa, Séc đã phong tỏa biên giới, lục soát trên khắp cả nước từ trên xuống dưới trong hai, ba ngày, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra hung thủ là ai.
Thủ đoạn như vậy, ngoại trừ nước kia, còn có thể là nước nào được nữa?
Bởi vậy chính phủ Séc vô cùng phẫn nộ, gửi thông điệp ngoại giao đến Đại sứ quán Mỹ, yêu cầu bọn họ giải thích về ba vụ ám sát bằng súng xảy ra tại Hàn Quốc này.
Đại sứ Mỹ ở Séc bị quan chức Bộ Ngoại giao Séc hỏi đến mức mồ hôi đầm đìa.
Séc có nhiều bằng chứng thép để chứng minh lời buộc tội của mình. Không chỉ có vậy, chuyên gia quân sự của Nhật Bản còn dùng uy tín của mình, liệt kê hết các trường hợp từ lịch sử cho đến hiện tại, khiến cho chính vị đại sứ Mỹ cũng nghi ngờ là do lính đặc chủng của nước mình gây ra...
Tự hào quá! Làm tốt lắm! À, không thể nói như vậy được...
Thật ra, CIA của Mỹ rất thường xuyên làm việc như thế này. Bọn họ không sợ chiến đấu, mà còn hiếu chiến, một ngày không khơi mào nội loạn ở nước khác thì lập tức cảm thấy có lỗi với quốc gia mình, và có lỗi với số tiền thuế mà nhân dân đã nộp...
Đại sứ ngạo mạn của Mỹ dùng giọng nói không rõ ràng của phía Nam nước Mỹ nói với quan chức ngoại giao Séc: "Chúng tôi rất lấy làm tiếc với chuyện đã xảy ra. Chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình người đã mất, hy vọng bọn họ có thể an nghỉ nơi thiên đường."
"Chỉ như vậy thôi sao?!" Quan chức ngoại giao Séctức đến giậm chân giậm tay, "Chẳng lẽ anh không có ý định giao hung thủ ra?!"
"Anh hỏi tôi hung thủ ư? Thế nhưng tôi không phải là cảnh sát." Đại sứ Mỹ gảy móng tay, hô to câu "Tiễn khách", vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
"Vậy anh nói xem phải làm sao?" Quan chức ngoại giao Séc đấm xuống bàn, "Các anh còn coi Séc chúng tôi là một quốc gia độc lập chủ quyền không?!"
"Tôi đến Séc làm đại sứ, không phải tới để nghe anh thuyết giáo." Đại sứ Mỹ giận tái mặt, "Anh đi đi, chúc anh sớm bắt được hung thủ."
Cuối cùng đại sứ Mỹ không chịu nổi nữa, chủ động tiễn khách.
Sau chuyện này, Séc triệu hồi đại sứ của mình ở Mỹ về, đồng thời trục xuất một quan chức ngoại giao của Mỹ.
Sau khi CIA của Mỹ biết được chuyện này, cũng rất cáu giận. Vô duyên vô cớ bị đổ vấy như vậy mà không có cách nào làm sáng tỏ được. Bởi vì, tập đoàn bảo an White Water kia cũng đúng là tổ chức ở bên ngoài của CIA thật.
Thậm chí bọn họ cũng không thể đến Séc để điều tra rõ về tập đoàn bảo an White Water, vì đó chính là lính đánh thuê do chính họ gây dựng nên.
Nếu như làm lớn chuyện này, tất cả những thông tin ẩn của tập đoàn bảo an White Water sẽ rất dễ bị người ta điều tra ra.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, CIA của Mỹ cảm thấy tốt nhất nên còng lưng chịu tội thay thì hơn.
Dù sao lính đánh thuê của bọn họ cũng rất nhiều, chết ba người cũng vẫn còn có nghìn vạn người có thể phái đi làm nhiệm vụ.
Toàn bộ sự kiện ám sát này cuối cùng đã chấm dứt bằng việc Mỹ và Hàn Quốc trục xuất một quan chức ngoại giao của nhau.
Triệu Lương Trạch tổng hợp quá trình xử lý rồi gửi cho Hoắc Thiệu Hằng xem, cười nói: "Xem ra chúng ta đã huấn luyện cực chuẩn."
Họ đã lừa được cả chuyên gia quân sự đặc chủng của Nhật Bản, và biệt đội đột kích Seal của Mỹ.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ nhìn lướt qua kết quả một lượt, "Hiện tại việc phải giải quyết là ba người ở nước Áo. Tiến hành theo kế hoạch đã định, giống như ở Séc."
Người của Cục tác chiến đặc biệt bắt đầu hành động ở nước Áo.
Còn trong sân trường đại học C ở thành phố C của Đế Quốc, lễ bảo vệ luận văn tốt nghiệp của sinh viên năm tư đang tiến hành sôi nổi.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
59 chương
30 chương
10 chương
71 chương