Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân

Chương 35 : Nếu có kiếp sau

Bọn Tiêu Ngôn nhìn anh mà trong lòng rất khổ sở, nhưng chẳng thể nói gì, lúc này có một chuyện đáng để mọi người vui mừng, đó là, dưới sự cố gắng của Âu Dương Duệ, rốt cục Tề Ninh đã được chuyển vào phòng giam của tội phạm kinh tế, tuy vẫn là ngồi tù, nhưng tóm lại tốt hơn so với chỗ cũ. Người ở đây tuy cũng là tội phạm, nhưng có nhân cách và đạo đức cơ bản, cuối cùng có thể yên tâm một chút. Vì thế, bọn họ càng thêm ra sức tìm kiếm chứng cứ bị Trần Bách Nhiên che dấu. Sau khi Tề Ninh bị bỏ tù, dường như mọi người đều sống rất vất vả, cảm giác áp lực luôn thời khắc quanh quẩn trong tim, Tạ Đông không còn để tóc màu rượu đỏ nữa, rốt cục cũng học được chín chắn, học Phương Giản tìm kiếm các loại dấu vết. Sau lần gặp gỡ trong buổi tiệc sinh nhật đơn giản, thị trưởng tự tay cởi chiếc dây chuyền trên cổ đưa cho Tạ Đông, “Đem cái này cho cậu ấy, đừng nói là của tôi.” Tạ Đông yên lặng tiếp nhận, cảm thấy hốc mắt nóng lên. “Dẫn bạn gái đi gặp cậu ấy, tôi nghĩ, cậu ấy nhất định sẽ rất vui.” Âu Dương Duệ khẽ nói, ngữ khí dịu dàng. “A?” Tạ Đông và Tiêu Ngôn đồng thời liếc nhau. Âu Dương Duệ tiếp tục cười nói:“Người như cậu ấy nhất định không thể chấp nhận chuyện hai người đàn ông yêu nhau, nếu cậu dẫn Tiêu Ngôn đến gặp, sẽ tạo thành gánh nặng trong lòng cậu ấy, cho nên, dẫn theo một cô gái, tốt nhất là kiểu dịu dàng hiền thục nhé.” Tạ Đông không nói nữa, chỉ dùng sức gật gật đầu, siết chặt chiếc nhẫn dùng làm mặt dây chuyền kia trong lòng bàn tay, thật lâu không buông ra. Thời gian tiếp tục lướt qua khe hở, như thể qua thật lâu thật lâu, lâu đến mức mọi người đều đã quên đi trên đời này còn có một người tên là Tề Ninh. Quên cậu vĩ đại thế nào, tốt bụng thế nào, làm người ta tâm động thế nào. Mọi người chỉ nhớ rõ, ngày mai muốn làm cái gì, thời gian cho bọn họ ký ức, nhưng cũng tàn nhẫn dạy bọn họ quên đi. — Thời gian bảy năm, rất ngắn, nhưng trong trái tim luôn nhung nhớ thì lại đặc biệt dài lâu. Thị trưởng 32 tuổi, thân thể anh rất gầy, nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy trong suốt như cũ, anh mặc áo vest phẳng phiu, đi giữa hành lang im lặng quỷ dị trong ngục giam, cảnh ngục lén nhìn anh một cái, muốn nói nhưng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng. Rốt cục, anh dừng bước. Đôi mắt nhìn chằm chằm người đang vùi đầu đọc sách trong phòng giam cách đó không xa. Thời gian bảy năm đủ để cho một thiếu niên trưởng thành trở thành một người đàn ông thâm trầm khép kín. Âu Dương Duệ đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn người kia, khuôn mặt trắng nõn cùng với đôi môi hơi hơi nhếch lên, người kia vẫn giống như anh từng thấy rất nhiều năm trước, thanh tú dịu dàng, chỉ là càng thêm trầm ổn và im lặng, thời gian đã để lại quá nhiều dấu vết trên người cậu, thế cho nên, làm người ta đột nhiên cảm thấy thương cảm. Anh cứ đứng im lặng ở đó, trong mắt tràn đầy thâm tình và hoài niệm, không biết có phải vì ánh mắt đó quá rõ ràng, mà người đàn ông đang vùi đầu đọc sách kia đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải tầm mắt của anh. Có lẽ vì không ngờ sẽ có người nhìn mình, người đàn ông kia hơi sửng sốt một lát, sau đó nhếch môi cười khẽ. Chỉ một cái liếc mắt này, đã đủ rồi. Âu Dương Duệ khẽ gật đầu với cậu, rồi xoay người bỏ đi. Anh đi rất chậm, như thể, mỗi một bước đều đang do dự có nên quay đầu nhìn thêm một cái nữa không, rốt cục, anh vẫn bước từng bước một đi ra ngoài, đón nhận ánh mặt trời chói lọi bên ngoài. Tề Ninh, nếu có kiếp sau, nguyện có thể nắm chặt tay em, đi tiếp. Trong lòng anh liên tục lặp lại những lời này, sau đó mỉm cười đi ra khỏi cửa nhà giam. — Năm thứ bảy sau khi Tề Ninh bị bỏ tù. Thị trưởng Âu Dương Duệ của thành phố Kiến Ninh qua đời tại thư phòng, nguyên nhân tử vong là làm việc vất vả quá độ. Cùng năm, viện trưởng viện kiểm sát trung ương tối cao bị tình nghi tham ô, lừa gạt bắt cóc, thành lập bang phái xã hội đen, bị phán tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị chung thân. Rất nhiều người nói, trong phòng giam mà kiểm sát trưởng từng ở, mỗi đêm đều truyền đến những tiếng động vừa thê lương vừa đau khổ, trong đó còn có hỗn loạn tiếng rống và tiếng gầm gừ của động vật họ chó, làm người nghe rợn tóc gáy. (đừng tưởng bác ấy hóa điên nhá, là mấy anh nhà mình thả chó ấy) — Kỳ thật, đó là một buổi chiều thực bình thường, bởi vì ngày mai sẽ đi thăm Tề Ninh, lại thuận đường đi ngang qua nhà thị trưởng, vì thế Tạ Đông quyết định đi lên thăm, thuận tiện hỏi thị trưởng có muốn đưa gì cho Tề Ninh. Cả tòa nhà vẫn im lặng như thường, Tạ Đông đi thang máy lên nhà Âu Dương Duệ, cửa phòng khách khép hờ. Trong lòng cậu đột nhiên có dự cảm khó hiểu, chậm rãi đẩy cửa vào. Trong phòng rất im lặng, cậu có chút sợ hãi, từng bước một hướng về phòng ngủ, bên trong không có người, vì thế cậu rời khỏi rồi đi hướng thư phòng, ghế bành màu đen quay lưng về phía cậu, có thể thoáng thấy ngón tay thon dài của thị trưởng đặt trên tay vịn, Tạ Đông thở phào một hơi, cười nói: “Ban ngày ban mặt ở nhà cũng không lên tiếng, làm tôi sợ muốn chết.” Thật lâu sau, vẫn không có trả lời. Tạ Đông ngẩn người, chậm rãi đi qua, thấy gương mặt anh tuấn của thị trưởng xám như tro tàn, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi cũng là một màu xám nhạt, trên người thị trưởng mặc một cái áo sơ mi trắng, quần kaki chỉnh tề bao lấy hai chân thon dài của anh, trên bàn chân là một đôi dép lê đã cũ, Tạ Đông nhận ra, đó là quà sinh nhật 17 tuổi anh đã tặng A Ninh. Nụ cười của cậu sượng lại trên môi, chẳng còn làm ra được vẻ mặt dư thừa nào. “Âu Dương Duệ.” Cậu vội vàng la lên, chậm rãi vươn tay ra, xúc cảm hoàn toàn lạnh lẽo và không có sức sống. Cậu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Thật lâu sau, cậu máy móc lấy di động ra, ấn phím tắt, cậu nói thật chậm: “Tiêu Ngôn, Duệ ca chết.” Đầu bên kia nửa ngày không có tiếng động, sau đó, là tiếng điện thoại bị rớt mạnh. Tiêu Ngôn tới rất nhanh, phía sau là Bạch Vũ và Phương Giản, mọi người gần như đều chạy đến, miệng còn thở phì phò, Tiêu Ngôn bước vào thư phòng, Tạ Đông đã đứng bên ghế bành được một lúc lâu, lâu đến mức thân thể đều cứng ngắc. “Anh ở đây nói chuyện với anh ấy một lát đi.” Tạ Đông nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên. Tiêu Ngôn mím môi, đi qua ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Tạ Đông, gần như không thể kiềm nén bi thương sắp bùng nổ. Bạch Vũ và Phương Giản đứng trước ghế bành, nhìn người đàn ông nhắm nghiền hai mắt trên ghế, môi dưới gần như sắp bị cắn bật máu. Trong phòng, ngoài tiếng hít thở, dường như chẳng còn bất cứ tiếng động nào. Không biết từ lúc nào, Phương Giản cầm trong tay một tờ giấy trắng, dòng chữ mạnh mẽ hữu lực trải ở phía trên, như con ưng cô độc bay lượn đầy tang thương. – ‘Gửi ngô huynh Tiêu Ngôn, Bạch Vũ, Phương Giản, Tạ Đông: Thứ lỗi cho tôi  ra đi vô trách nhiệm, nhưng bảy năm quá dài, đã hao hết tất cả tâm huyết của tôi, tôi yêu Tề Ninh, so với trong tưởng tượng còn muốn khắc sâu. Tôi biết mệnh của mình chẳng còn bao lâu, chứng cứ hữu lực đều đã trình lên trung ương, chỉ mong sau khi tôi đi rồi, ngô huynh có thể chăm sóc Tề Ninh thay tôi, cậu ấy là người Duệ yêu nhất suốt cuộc đời này, nếu có kiếp sau, tuyệt không tướng phụ. Cuối cùng, nguyện mọi người hạnh phúc bình an, trọn đời trọn kiếp.’ – Sau lưng mảnh giấy có dính một tờ giấy chuẩn đoán ung thư của bệnh viện. Bàn tay cầm thư của Tiêu Ngôn run rẩy, mảnh giấy trong tay tựa như một cánh bướm gãy cánh rơi xuống, sáu chữ ‘ung thư phổi thời kì cuối’ trên tờ giấy chuẩn đoán kia làm đau đớn ánh mắt của mọi người. Nếu thời gian có thể đảo ngược. Anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, đi hết cuộc đời. — Mười lăm năm trước, vào một buổi chiều nắng đẹp, khi cậu đi ngang qua một ngõ nhỏ cũ kĩ mà ấm áp, thì thấy một đứa bé xinh đẹp chừng bảy tám tuổi đứng ở ven đường, mặt của đứa bé rất nhỏ, đôi mắt lấp lánh rực rỡ, như ánh mặt trời làm người ta không thể nhìn gần, cậu tò mò đi qua, đứa bé kia cũng đồng thời thấy cậu. ‘Em đang nhìn gì vậy. Ca ca, em đang đếm sao. Giờ là ban ngày, buổi tối mới có sao. Ưm, ba ba nói, chỉ cần thật sự muốn, thì có thể nhìn thấy sao. Ca ca, mắt của anh có sao kìa.’ Cả đời này, cậu đã sớm tìm được ngôi sao của riêng mình, một ngôi sao rực rỡ tên Tề Ninh.