Edit: Pi sà Nguyệt Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo “Chút tàn nhẫn cuối cùng” Ngạn Nhất đẩy cùi chỏ của Dư Châu Châu, “Dư Châu Châu, cậu sao thế?” “Tớ sao là sao?” Ngạn Nhất lắc đầu, không biết nói thế nào. Dư Châu Châu trước giờ luôn rất lười biếng, lúc đi học thường cúi đầu làm bài môn khác hoặc đọc manga hay tiểu thuyết, không thì ngẩn người rồi ngủ. Trước kia Ngạn Nhất từng nghe người ta nói rằng, mấy học sinh giỏi luôn ra vẻ lười biếng, lúc về nhà lại cố gắng học hành cả đêm. Nhưng trại thái của Dư Châu Châu lại không giống người học sinh tốt có hoài bão cao cả gì. Nhưng hiện tại thì khác. Sau hôm xin nghỉ ốm, cô giống như bị cái gì nhập vào vậy, cả ngày ngồi học nguyên lý triết học, sắp xếp lại các bài thi lần trước để xem những lỗi sai, ánh mắt nhìn các bài thi như muốn bốc lửa. “Này, sao cảm xúc của cậu lại bắn ra bốn phía mãnh liệt thế? Thích giáo viên triết học rồi à?” Mễ Kiều vẫn bạ đâu nói nấy như trước. Dư Châu Châu quay đầu trả lời, “Ừ, lâu ngày sinh tình.” Cô muốn đứng đầu. Chỉ cần lần này thôi, trước khi cô đi gặp người đó. Cô biết Chu Thẩm Nhiên học ở phân hiệu, cũng từng nghe bảo là học rất tốt, cho nên cô phải thi đứng đầu ban xã hội. Nhất định phải làm được. Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới Thẩm Dương, cô gái từng nhìn cô và nói rằng, “Tớ phải thi đậu Chấn Hoa.” Lúc này Dư Châu Châu mới biết mình may mắn cỡ nào. Mẹ chưa từng nói với cô mấy câu như là ‘Con phải cố gắng cho mẹ’ ‘Mẹ chỉ còn mỗi con’ ‘Hi vọng duy nhất của mẹ là con’, cho dù chịu bất công cũng không nói những lời nói mang gánh nặng áp lực như thế. Mẹ luôn độc lập, cũng chưa từng dạy Dư Châu Châu oán hận cái gì, cho nên trước giờ Dư Châu Châu chưa từng sống như Thẩm Dương lần nào hết. Không ai muốn cô báo thù, mà chính cô cũng chẳng hận ai. Không ai muốn cô cố gắng, nên cô chưa từng tự ti. Không có chấp niệm nên cô chưa từng nói, ‘Nhất định phải làm được cái gì đó.’. Dư Châu Châu đột nhiên dao động, cô lúc này là con người mà mẹ muốn thấy ư? Ánh mắt của cô dán trên dòng chữ ‘Quy luật khách quan và tính năng chủ động’ đậm trên giấy, không ngờ lại bị Mễ Kiều dùng bút chọt mạnh một phát. “Chuyện gì?” “Cuộc thi cuối kì kết thúc, tớ tham gia làm diễn viên tạm thời ở câu lạc bộ anime, cậu tham gia không?” Dư Châu Châu có chút hứng thú, cô thả sách xuống, quay đầu nhìn Mễ Kiều nằm nhoài trên bàn, “Nhưng đây là lần đầu….” Vẻ mặt Mễ Kiều cứng lại, sau đó đột nhiên cười ha hả, cô bạn đập bàn rầm rầm, mỗi cái đập đều đánh lên bàn người đàn ông Allen Iverson của mình. “Không được nói bậy… Mặc dù tớ biết cậu nói thật…” Dư Châu Châu sững sờ một chút, lúc này mới hiểu Mễ Kiều nói gì, cô đỏ mặt, trừng mắt, đưa tay đẩy chồng sách trên bàn cô bạn xuống —– Lăng Tường Xuyến rất ghét mùa đông. Cô không biết có phải do mùa đông nên người ta lười biếng hay không, rõ ràng trong lòng lo lắng vô cùng, sách cũng chưa đọc hết nhưng lại không thể chú tâm được. Trong bình nước của cô đầy nước, nhưng cô vẫn ôm bình đi ra vòi nước, nhìn Tân Duệ ngồi im học bài, cô đột nhiên cảm thấy tội lỗi và sợ hãi. ‘Tin tưởng’ của ba mẹ, lời khen của các cô chú, tiếng tăm của mình ở trường học và nụ cười thưởng thức đầy lễ phép của Sở Thiên Khoát, những thứ này như tháp cao đang chao đảo, mặc dù cao vút trên mây nhưng nền móng bên dưới lại yếu ớt vô cùng. Khi còn bé, người lớn từng hỏi, sau này họ muốn làm cái gì. Lâm Dương và Tưởng Xuyên đều có lý tưởng, mặc dù giờ nghĩ lại thì thấy rất buồn cười. Nhưng với Lăng Tường Xuyến mà nói, cô chưa từng nói lý tưởng khi bé của mình với ai, nhưng chưa từng thay đổi lần nào. Mọi người luôn bảo cô rất giỏi, ghen tị với cô, yêu thích cô. Sau này cô làm gì cũng không quan trọng. Cô chỉ cần có được sự yêu thương và chói mắt này là được. Lăng Tường Xuyến dựa mình vào cửa sổ, hơi nhắm mắt. Trước giờ cô luôn biết rằng, sự yêu thương này như làn gió bên ngoài vậy, cô phải cố gắng để leo thật cao mới có được, nhưng để đạt được điều đó thì phải trả nhiều mồ hôi và nước mắt gấp mấy lần người khác, nhưng thực chất, những thứ đó giống như làn gió bên ngoài, đưa tay ra tưởng chừng bắt được nhưng thực ra lại chẳng là gì. Giống như ba cô vậy, từ một thằng nhóc nghèo ở thôn nhỏ, cố gắng rất nhiều, cưới được bà vợ có thế lực, cẩn thận cả đời, hành hạ nhau cả đời. Cô thở dài, đột nhiên nghe thấy tiếng cười sau lưng, “Sao thế? Muốn nhảy lầu à?” Giọng nói kia làm Lăng Tường Xuyến hoang mang vô cùng. Cô gượng cười, gật gù với Sở Thiên Khoát đang lấy nước. “Sắp tới kì thi rồi, cậu chuẩn bị sao rồi?” Lăng Tường Xuyến bình tĩnh lại, quyết định không đóng vai con người hiểu chuyện dịu dàng như trước nữa. “Không ổn, không tốt.” Sở Thiên Khoát cảm thấy hắn nghe được sự oán hận trong lời nói đó, nhưng hắn vẫn tùy ý như trước, “Không sao, dù sao lúc thi cậu cũng làm tốt thôi.” Từ bé đến lớn, bọn họ đã sống trong những lời nói tẻ nhạt như vậy. Cứ như hồi bé Tưởng Xuyên và Lâm Dương học piano, cô không thích học đàn, cho nên kiếm cớ làm bài tập, bởi vậy lần nào mẹ đón cô về đều hỏi, “Hôm nay có nhiều bài tập về nhà không?” Nếu như trả lời ‘Không nhiều’ thì mẹ sẽ bảo, ‘Vậy có thêm thời gian luyện đàn rồi.’ Nếu như bảo ‘Rất nhiều’ thì mẹ sẽ trừng hai mắt, ‘Nhiều cũng phải luyện đàn, về nhà làm bài tập nhanh lên!’ Thế thì mẹ hỏi làm gì? Lăng Tường Xuyến rất muốn nói với mẹ câu này, cũng muốn nói với mấy người bạn luôn mồm hỏi ‘Cậu thi tốt không?’ hay ‘Cậu ôn bài thế nào rồi?’ câu đấy, nếu đã biết đối phương nói dối vậy cần gì phải tốn công hỏi nữa chứ? “Tớ không phải là cậu,” Lăng Tường Xuyến thản nhiên nói, “Cậu không cần nói mấy câu đó với tớ đâu.” Cô không lấy nước, ôm bình nước đi về lớp. Sở Thiên Khoát gọi tên cô đằng sau, Lăng Tường Xuyến cố không khóc, cố gắng không quay đầu lại — Buổi sáng hôm thi cuối kì, tuyết rơi rất nhiều. Dư Châu Châu ăn hết phomat trong hộp, sau đó uống một tách sữa bò, nghẹn một hồi, đang định chuồn ra ngoài thì nghe thấy tiếng gọi của bà ngoại, “Châu Châu, Châu Châu!” Dư Châu Châu nhìn căn phòng yên tĩnh của bác cả, nghĩ là họ vẫn còn ngủ say, cô đẩy nhẹ cửa phòng bà ngoại ra. Không biết sao bà ngoại lại có thể tự mình ngồi dậy, tóc bà bạc trắng không còn sợi tóc đen nào. Dư Châu Châu đi tới hỏi, “Sao bà dậy sớm thế ạ? Con dìu bà đi toilet nhé?” “Không cần.” Tinh thần của bà ngoại rất tỉnh táo, Dư Châu Châu đột nhiên có cảm giác bất an. “Hôm nay con thi hả?” “Dạ,” Rất tỉnh táo, cứ như là hồi quang phản chiếu [1], trái tim của cô đột nhiên cảm thấy nặng nề. [1] Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng này có thể hiểu như sau: Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc cười nói sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết, hoặc gọi là hồi quang phản chiếu hoặc giả thần. “Cố thi tốt nhé!” “Con sẽ cố gắng hết sức. Hôm nay tuyết lớn, hai ngày này không thể dùng lò sưởi, bà nằm lại đi ạ, đừng dậy sớm như vậy.” Bà ngoại cười nhạt, “Được, Châu Châu lớn rồi, hai hôm nay mẹ con bận gì à?” Trái tim Dư Châu Châu nhảy lên một cái, sau đó thở phào nhẹ nhỏm, cô cười bảo, “Hôm nay công ty mẹ đang dọn dẹp đồ tồn kho ạ.” “Ồ, thôi, bận thì thôi vậy.” Bà ngoại nói xong, không mở mắt nữa, Dư Châu Châu đỡ bà nằm xuống giường, sau đó chỉnh lại vị trí gối cho bà nằm thoải mái hơn. “Vậy con đi thi nhé! Có gì bà nhớ lớn tiếng gọi bác cả nha!” “Đi đi, đi đi.” Bà ngoại nhắm mắt lại, “Thi cho tốt, thi đại học nơi khác, đi khỏi nơi này, sống cho tốt vào. Sống cho tốt vào….” Không biết bà ngoại đang lầm bầm cái gì, mũi Dư Châu Châu chua chua, cúi đầu cầm cặp đi ra ngoài — Vị trí ngồi thi vẫn như cũ, Dư Châu Châu, Lăng Tường Xuyến, Tân Duệ. Tân Duê làm bài rất nhanh, lúc làm bài luận thì thời gian thi văn còn tận tám mươi phút mới kết thúc. Đề bài là ‘Cuộc sống bình thường và vĩ đại’, cô bạn bỏ thêm rất nhiều sự tích của các nhân vật bình thường trong mục ‘Cảm động Trung Quốc’, vừa viết vừa thấy buồn cười. Cống hiến vĩ đại nhất của Tư Mã Thiên [2] không phải là [Sử ký], cống hiến lớn nhất của Edison không phải là đèn điện, tư tưởng lớn nhất của Cảm động Trung Quốc không phải là cảm động. [2] Tư Mã Thiên: tên tự là Tử Trường, tác giả của [Sử kí], với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc. Đối với Tân Duệ mà nói, ý nghĩa lớn nhất của bọn họ là ví dụ để phân tích cho bài luận văn. Lần thi trước bảo sẽ chọn trong 20 bài văn mẫu, mọi người đoán 100% là sẽ ra về Tư Mã Thiên. Những dòng chữ của ngàn vạn học sinh cấp ba đã làm mấy nhân vật này sống không được mà chết cũng không yên. Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lăng Tường Xuyến. Mái tóc Lăng Tường Xuyến dưới nắng hơi lóe sáng. Tân Duệ đột nhiên muốn viết về mình. Cuộc sống của mỗi người luôn có khoảng thời gian cố gắng, sự vĩ đại của cô là cô cố gắng biến thành người khác. Dũng khí này không thể nói cho người khác biết, cũng không được khen ngợi. Tân Duệ thở dài, cúi đầu làm bài tiếp — Lăng Tường Xuyến ngồi trong văn phòng, cúi đầu. Cô biết tại sao Võ Văn Lục tìm mình. Nếu như trên đời này có một người không thèm quan tâm đến thành tích, tài hoa và vẻ ngoài của Lăng Tường Xuyến, thì người đó chính là Võ Văn Lục. Thậm chí cô còn thấy được đánh giá của Võ Văn Lục với mình trong ánh mắt của thầy. Nói năng tùy tiện, kiêu ngạo, không thể thành công. Người thầy giáo này luôn thích ra những bài tập nhàm chán, cho nên ông thích những học sinh hoàn thành kiểu bài tập chép sách nhàm chán kia, điển hình là Tân Duệ. “Học sinh như em thuộc dạng hiếm có khó tìm đấy. Mẹ em ngày nào cũng gọi cho tôi, bảo tôi để ý em một chút, dù sao ở tuổi em sẽ có những suy nghĩ táo bạo, không hiểu chuyện…” Lăng Tường Xuyến không thể giữ được vị trí đầu của mình. Võ Văn Lục cũng có cơ hội nói câu, “Thầy biết ngay nếu em cứ thế thì sẽ không thành công được.” Không ra bài lịch sử, tiết chính trị thì làm bài tập toán, tiết ngữ văn thì làm bài anh văn, trốn tiết thể dục, không tới lớp tự học, ôm sách giáo khoa ngồi ở cầu thang đọc… Còn có, thường xuyên đi chơi với Lâm Dương và Tưởng Xuyên ở ban hai. Lăng Tường Xuyến cảm thấy giáo viên ở trong lớp nói nhiều, làm lãng phí thời gian của mình nên cô dùng nó để làm cái khác, tại sao làm vậy là không được? Cô không thích thấy Tân Duệ nên mỗi khi đến giờ tự học, cô ôm sách ra ngoài học, sao lại không được? Tới ban hai nhiều… Thật ra cô chỉ lợi dụng đám người Lâm Dương che mắt mà thôi. Từ cửa chính ban hai có thể thấy được cửa sau của ban một, cô có thể thấy được bóng lưng của Sở Thiên Khoát từ sau. “Tôi biết trò không nghe lọt tai. Nước đổ lá khoai, trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì tràn, em như thế này thì sẽ không nghĩ tới cố gắng, chỉ nghĩ mấy trò khôn vặt…” “Thầy, lần sau em sẽ đứng đầu.” Lăng Tường Xuyến phải chịu gương mặt trái rung rung của mẹ, phải chịu đựng sự chê cười của đám người Lục Bồi Bồi, sự phiến diện của Võ Văn Lục, còn cả sự trống vắng mờ mịt của bản thân đủ lắm rồi. Võ Văn Lục bị cướp lời đen mặt, mà Lăng Tường Xuyến lại dựa lưng vào ghế ngồi, hơi lạnh từ thanh thép truyền sang người làm cô cảm nhận được hơi lạnh tuyệt vọng. Cô đã bắt đầu chiều theo niềm vui của người khác, rồi đánh mất niềm vui của mình từ khi nào nhỉ?