Nhưng tại một phút sau, cô nhìn thấy một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, đi đến bên người Mặc Phong Quyết, ngọt ngào nói: “  Phong Quyết, bộ váy lần trước kai em không có ưng ý, anh có thể giúp em chọn một bộ khác được không? Dù sao cũng là kết hôn, cả đời chỉ có một lần, em không muốn có cái gì đó tiếc nuối” “ Cô gọi tôi ta, chính là việc này?” Ngữ khí Mặc Phong Quyết rất nhạt, giống như nghe không ra vui buồn, có thể thấy con ngươi của Mặc Phong Quyết ẩn ẩn không kiên nhẫn. Thư Vân Kiều không có phát giác, vẻ mặt hạnh phúc, ngọt ngào mà cười nói: “ Vâng, anh là chú rể, đương nhiên anh tới giúp em chọn” Mặc Phong Quyết ánh mắt trầm xuống, rất là không vui: “ Một bộ áo cưới, cô chọn đi chọn lại ba bốn lần, tôi không có nhiều thời gian ở đây cùng cô hao tổn, nếu thực sự không được, thì đừng kết hôn nữa” Dứt lời, cũng không đợi Thư Vân Kiều phản ứng, hắn quay người nhấc chân rời đi. Ngoài cửa Hoắc Vũ Miên thấy thế, vội vàng trốn sau cây cột, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt. Hóa ra, hắn sắp kết hôn rồi! Đã như vậy, việc mang thai này không nên nói cho hắn, cũng chỉ là chuyện râu ria. Đứa nhỏ này không thể giữ. Chỉ có thể để mất! Trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ này, một giây sau, một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai cô: “ Thật sự là cô!” Vừa rồi quay người đi ra ngoài chớp mắt nhìn thấy thân ảnh đang lẩn trốn. Mặc dù đã cách một tháng, nhưng đêm hôm đó, mọi biểu hiện của nữ nhân này gần như in sâu vào mắt anh. Hắn bước nhanh đi tới, không nghĩ tới, thật đúng đem người bắt được rồi. “ Ah..” Hoắc Vũ Miên bị giọng nói đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ đến mức không có đứng vững, suýt nữa ngã ngửa ra phía sau. Mặc Phong Quyết nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô, cũng không đợi cô đứng vững, liền ôm cô, trực tiếp mang cô lên Maybach bên đường. Xe nhanh chóng khởi động, rất nhanh rời khỏi tiệm áo cưới. Thư Vân Kiều lúc này mới đuổi tới, xa xa nhìn thấy Mặc Phong Quyết kéo nữ nhân lên xe, sắc mặt đều thay đổi. … Trên xe. Hoắc Vũ Miên thẳng đến khi xe đi được một đoạn, mới lấy lại được tinh thần, cả giận nói: “ Anh kéo tôi lên xe làm gì?” Mặc Phong Quyết vừa lái xe, một bên bớt chút thời gian liếc Hoắc  Vũ Miên một cái. Cũng thật là kỳ lạ. Hắn vừa rồi còn bị nữ nhân Thư Vân Kiều kia, làm cho lòng tràn đầy bực bội, nhưng mà sau khi nhìn thấy nữ nhân này, lại thần kỳ bình tĩnh lại rồi. Hắn khẽ mím môi mỏng, ngữ khí than nhiên nói: “ Cô không phải tới tìm tôi sao?” Hoắc Vũ Miên sắc mặt ngưng trệ, cứng ngắc nói: “  Tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua” “ Trên đời lại có việc trùng hợp như vậy sao? Lần trước tại khách sạn, cũng là vô tình gặp được!” Mặc Phong Quyết giống như nhếch khóe môi, đường cong mang theo vài phần hương vị mịa mai. Hoắc Vũ Miên có chút thẹn quá hóa giận. Cô cũng không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp hắn! Biết thế, cô sẽ không đi ngang qua nơi này rồi. Vừa nghĩ đến sinh mệnh đang trong bụng mình là do hắn ban thưởng, Hoắc Vũ Miên càng cảm thấy tâm tình bết bát hơn rồi. “ Dừng xe!” Cô mắt nhìn phía trước, giọng nói lạnh lẽo. Mặc Phong Quyết làm như không nghe thấy, ngược lại, chân ga dẫm lại càng vui sướng. Tiếng xe ‘Vèo—‘  vang lên làm cho Hoắc Tư Noãn sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng nắm lấy tay nắm cửa xe trừng mắt nhìn Mặc Phong Quyết: “ Anh không muốn sống nữa?” Mặc Phong Quyết ánh mắt đông lạnh, không có phản ứng gì, như trước bảo trì tốc độ. Hoắc Vũ Miên cảm thấy con người này bị bệnh, hỉ nộ vô thường. Vì tính mạng nhỏ an toàn của mình, một đoạn đường kế tiếp nhu thuận ngồi. Nửa giờ sau, xe dần dần rời xa nội thành, Hoắc Vũ Miên mới sốt ruột nói: “ Anh muốn mang tôi đi đâu?” “ Đua xe” Mặc Phong Quyết, khí thế mười phần mà nói. Hoắc Vũ Miên tưởng rằng cô nghe nhầm. Khu vực bọn họ đang ở, hiện thuộc vùng ngoại ô phía tây của Bắc Thành, có một đường đua chính thức quy mô lớn, rất nhiều phú nhị đại dành hết thời gian ở đây. Mặc Phong Quyết sau khi lái xe đến, liền trực tiếp dẫn Hoắc Vũ Miên đi vào. Rất nhanh có nhân viên công tác đi tới nghênh đón, thái độ rất cung kính. Mặc Phong Quyết quen thuộc dẫn Hoắc Vũ Miên tới nơi thay quần áo, Hoắc Vũ Miên ở phía sau dốc sức liều mạng dãy dụa: “ Mặc Phong Quyết, anh thả tôi ra! Tôi phải đi về, anh điếc sao” Mặc Phong Quyết liếc cô, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, giống như sông băng, giấu diếm cảnh cáo: “ lại gọi cả tên lẫn họ của tôi một lần nữa? Có tin tôi sẽ đem em trai cô tống vào trại giam lần nữa không?”