Chuong 15: Xe taxi tức thời dừng lại. Thang Nguyên mở cửa xe, đi nhanh về phía người khả nghi kia. Một bước, hai bước, ba bước, rất nhanh, cô chỉ còn cách đối phương chưa đầy hai mươi bước. Thân hình thon gầy cao ngất, bóng lưng ngẩng đầu nhìn về phương hướng phát hiện hiện trường vụ án. Thang Nguyên càng đến gần trong lòng càng nghĩ: Sao lại có chút quen mắt? Hình như đã từng gặp ở đâu đó. Mắt thấy sắp tiếp cận đối phương. Thang Nguyên chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên người đó giống như có con mắt phía sau lưng. Trước tiên hắn làm động tác giả muốn xoay người lại sau đó thừa dịp Thang Nguyên ở tư thế đề phòng mà không quay đầu lại cấp tốc chạy về hướng khác. Nếu ban đầu chỉ hoài nghi một phần thì sau khi nhìn thấy động tác bỏ chạy của người kia, nghi ngờ của Thang Nguyên liền sâu hơn vài phần. "Đứng lại! Cảnh sát đây." Cô quát một tiếng, chăm chú đuổi theo. Ba giờ sáng là thời điểm thành phố B vắng vẻ yên tĩnh nhất. Nhà nào cũng tắt đèn đi ngủ, chỉ có ánh sáng của đèn đường. Thang Nguyên không nói nhiều, chạy đuổi theo người kia, đuổi từ con phố này qua con phố khác. Cô vẫn luôn kiên trì luyện tập thân thể, ở đây cách nhà cô rất gần, cô rất quen thuộc khu vực này, vốn cô cho rằng mình rất nhanh sẽ bắt được người đó, nhưng không ngờ, thể lực của hắn ta không thua cô một chút nào. Hơn nữa hắn cũng rất quen thuộc địa hình khu vực này. Hắn vừa chạy vừa tránh camera giám sát. Cứ rượt đuổi như vậy tận nửa giờ, cuối cùng chạy đến con hẻm nhỏ có địa hình phức tạp, Thang Nguyên hoàn toàn mất dấu hắn ta. Cơn buồn ngủ triệt tiêu biến mất. Cô đứng ở ven đường thở hồng hộc, cầm điện thoại ra gọi: "Trương Đào, tôi vừa mới thấy một người khả nghi, đuổi theo hắn nhưng bị mất dấu, anh lập tức dẫn người đến đây tìm kiếm một chút." Bởi vì khúc nhạc đệm này mà khi Thang Nguyên về nhà đã là 7 giờ sáng. Lúc cô vừa mới lấy chìa khóa ra tra chuẩn bị mở cửa thì bên trong đã có người đứng đó mở cửa ra cho cô. "Sao bây giờ mới về?" "Tạm thời có việc, mệt chết em." Thang Nguyên kéo hai chân nặng nề đi vào phòng khách liền lập tức ngả người vào ghế salon. "Có đói bụng không? Tối qua anh có nấu cháo." Nghe vậy, Thang Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, thấy Chúc Già mặc một bộ đồ ngủ caro màu xám, đáy mắt ngậm ý cười nhìn cô, bộ dạng của anh đứng trong nhà cô có dáng dấp chủ nhân ngôi nhà hơn là cô. "Không đói, trước khi về nhà em đã có ăn một chút." "Trước đi tắm rồi ngủ." "Được." Đang nói, Chúc Già liền cúi người xuống ôm cô đi vào phòng tắm. Thang Nguyên thoải mái dựa vào người anh, nhắm mắt một chút bỗng không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh. Rõ ràng chỉ mới một ngày một đêm không gặp lại cảm giác tựa như xa cách rất lâu rồi vậy. "Chúc Già." "Hửm?" "Tối qua anh ngủ không ngon? Mắt thâm quầng rồi." "Ừ, tối qua vẫn luôn chờ em về." "Xin lỗi, em quên mất phải báo với anh." Cô có chút hiểu rõ tại sao có lúc mấy chị dâu trong đội cãi nhau với các sư huynh. Suốt ngày không có ở nhà quả thực không công bằng với người kia. Thang Nguyên chuyển chủ đề, hỏi anh: "Đúng rồi, bút danh của anh là gì? Hiện tại có thể nói cho em biết chứ." Là chính anh nói bút danh của anh chỉ có thể nói cho bạn gái tương lai của anh biết. Thang Nguyên thực ra đã sớm muốn hỏi, chỉ là công việc vẫn luôn bận rộn nên quên mất chuyện này. Đến phòng vệ sinh, Chúc Già vắt khô khăn ấm lau mặt cho Thang Nguyên, sau đó dắt cô đến dưới vòi sen, giúp cô cởi áo quần ra. Tuy hai người đã lăn lộn trên giường nhưng đó là lúc đêm khuya. Lúc này anh cứ tự nhiên giúp cô cởi áo ngực, Thang Nguyên bỗng có chút ngượng ngùng. "Nè, anh có nghe câu hỏi của em không? Mau nói cho em biết đi." Chúc Già cúi đầu nhìn bộ dạng lúc này của cô. Gương mặt hình như có chút gầy đi, cái cằm nhọn hơn, quầng thâm dưới viền mắt rất đậm. Chỉ có ánh mắt là vừa đen vừa sáng, mang theo chút bướng bỉnh và kiên quyết. Trong đầu chợt nhớ đến bộ dáng kiên nhẫn của cô đêm qua rượt đuổi anh chạy qua mấy con phố, Chúc Già vừa cởi quần của cô vừa hời hợt nói: "Già La, nghe qua chưa?" "Già La?" Hai mắt Thang Nguyên sáng ngời. Cô ngẩng đầu khó tin nhìn anh: "Anh chính là Già La?" Già La là đại thần cấp cao nhất viết tiểu thuyết trinh thám trong nước. Mỗi một quyển sách của anh đều có tình tiết rất đặc sắc, đều khắc họa tỉ mỉ thủ pháp gây án của thủ phạm. Đồng thời anh cũng là một tác giả thần bí trên internet. Từ truyện đầu tiên cho đến hiện tại, nhiều năm như vậy nhưng không ai biết thân phận thật sự của anh. Bởi vì thần bí như vậy cho nên mấy năm trước, trên mạng lưu truyền suy đoán thân phận thật sự của Già La. Rất nhiều người nói anh là chuyên gia phác họa tội phạm của FBI Mỹ, cũng có một vài người nói anh có thể viết ra những chi tiết logic, khắc họa tâm lý sát thủ liên hoàn cẩn thận, tỉ mỉ và biến thái như vậy nói không chừng anh chính là một sát thủ liên hoàn. Tất nhiên Thang Nguyên không tin những lời đó bởi vì trong mỗi quyển sách của Già La, bất kỳ phần tử phạm tội có kiêu ngạo đến cỡ nào cuối cùng cũng bị cảnh sát bắt giữ. Cô luôn tin tưởng Già La chính là một người trọng nghĩa. Ngoại trừ Conan, thì anh chính là tác giả tiểu thuyết trinh thám mà cô thích nhất. Vậy mà bây giờ Chúc Già cư nhiên nói cho cô biết, anh chính là Già La. Bạn trai của cô chính là đại thần truyện mạng mà cô vẫn luôn sùng bái nhất. Cô yên lặng nhìn anh, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. "Anh biết không? Em là độc giả trung thành của anh, mỗi một quyển sách của anh, em đều đã đọc qua." "Hiện tại đã biết." Chúc Già vui vẻ cười. Anh lấy sữa tắm ra tay, xoa lên người Thang Nguyên. Đến lúc ngón tay thon dài của anh xoa đến hoa huyệt của cô thì cô bỗng rên rỉ thành tiếng. "Sao vậy?" "Ướt rồi." Thang Nguyên nhìn anh, trong mắt hiện lên ý xuân, đôi mắt long lanh quyến rũ.