Editor: Gà Khương Ngật ở trong một căn phòng của một người bạn, phòng ốc đã lâu năm, mọi thứ hơi cũ kỹ. Đối với ông mà nói, có một nơi ở, như thế là được rồi. Bốn năm giờ trời bắt đầu chạng vạng, ánh mặt trời từ ban công rọi vào, trong phòng sáng ngời. Khương Hiểu ngồi bên cạnh Khương Ngật, đáy mắt hơi ướt át, Chu Tu Lâm ngồi bên kia cách hơi xa. Cổ họng cô như bị cái gì dính chặt, lúc nói chuyện rất không rõ ràng, cô thấp thỏm giới thiệu Chu Tu Lâm với Khương Ngật. Hai vị nam sĩ lòng hiểu nhưng không nói, cư xử như lần đầu tiên gặp mặt. Khương Ngật rót nước cho hai người, hồi lâu trầm giọng nói: "Vốn muốn liên lạc với con một chút, nhưng không thể chậm trễ việc trong tay." Khương Hiểu kinh ngạc nhìn ba: "Chuyện đó hiện giờ đã giải quyết xong chưa?" Khương Ngật gật đầu, ánh mắt sâu không thấy đáy. Ông nhìn phần bụng nhô ra của Khương Hiểu, không nhịn được thở dài. Khương Hiểu hơi căng thẳng: "Ba, con và Tu Lâm đã có giấy chứng nhận rồi. Bởi vì công việc, nên tạm thời chúng con không công bố ra ngoài." Khương Ngật nhất thời lâm vào im lặng không lên tiếng, vẻ mặt tối tăm không rõ. Khương Hiểu bất an nhìn Chu Tu Lâm, cầu cứu anh. Chu Tu Lâm cười nhẹ, giọng nói bình tĩnh: "Ba, trước khi kết hôn con và Hiểu Hiểu đã bàn với nhau rồi, thời cơ đến, chúng con sẽ công bố ra ngoài. Xã hội bây giờ, Internet phát triển rất mạnh, suy tính đến lý lịch của chúng con, hơn nữa chúng con còn muốn đứa bé bình an lớn lên. Cho nên hi vọng ngài có thể tha thứ." Khương Hiểu vội vàng gật đầu không ngừng: "Ba, đúng như vậy. Chờ Tiểu Đậu Nha ra đời, lỡ như bé bị chó săn đưa ra ánh sáng, người ta biết ba của bé là Chu Tu Lâm, sau này chó săn nhất định sẽ thường xuyên theo dõi bé." Trán Chu Tu Lâm nhẹ nhàng nhăn một chút, anh đây là nằm cũng trúng đạn. Khương Ngật mấp máy khóe môi, gương mặt mềm hơn vài phần. "Mấy tháng rồi?" Khương Hiểu nhỏ giọng trả lời: "Năm tháng rồi ạ." Khương Ngật à một tiếng, vẻ mặt hơi hoảng hốt một chút, dường như đang lâm vào ký ức. "Lúc mẹ con mang thai con, phù chân đến nỗi không mang giày được, buổi tối còn rút gân, rất cực khổ—— " Tay Khương Hiểu không khỏi nắm chặt, ánh mắt không hề chớp nhìn ba, trái tim đập thình thịch. Ba rất ít khi nhắc đến mẹ trước mặt cô, lần này e là thấy cảnh sinh tình, mới khiến ông nhắc đến chuyện cũ. "Ba —— " Quai hàm Khương Ngật căng chặt: "Chỉ chớp mắt thôi mà con đã sắp làm mẹ rồi. Thời gian thật nhanh, một cái chớp mắt đã qua 22 năm. Tu Lâm, sau này Hiểu Hiểu làm phiền con rồi, hãy chăm sóc con bé thật tốt." "Ba, ba phải đi nữa sao?" Khương Hiểu nghi ngờ hỏi. "Ba và bạn đã hẹn đi Tây Bắc." Khương Ngật hé mắt, trên mắt lộ rõ nếp nhăn, những năm nay hàng năm ông đều ở bên ngoài, người có vẻ già hơn tuổi thật. Chu Tu Lâm nói: "Ba, cha mẹ con biết ngài trở về, muốn gặp ngài một lần." Khương Ngật không thường xã giao, nhưng vì con gái, đã đồng ý. "Được, con sắp xếp đi." Chu Tu Lâm biết cha con bọn họ đã lâu không gặp mặt, ngồi hơn nửa tiếng, anh lập tức đứng dậy xuống lầu nói đi mua một ít đồ, để không gian cho bọn họ. Khương Ngật uống một hớp nước trà đã lạnh như băng từ lâu: "Hiểu Hiểu, tại sao vẫn kiên trì muốn vào giới giải trí vậy?" Khương Hiểu đã đoán được ba sẽ hỏi vấn đề này. "Con không làm nghệ sĩ." Cô khẽ mỉm cười, trong nụ cười có một chút giảo hoạt. Năm nhất suýt chút nữa cô đã vào giới giải trí, sau khi Khương Ngật biết chuyện này, cố ý trở về một chuyến, thái độ rất kiên quyết. Khương Hiểu không thể vào giới giải trí. Nếu cô vào giới giải trí, quan hệ cha con bọn họ sẽ kết thúc. Dĩ nhiên lúc ấy Khương Ngật chỉ nói lẫy. "Con đấy." Khương Ngật hơi bất đắc dĩ: "Tính cách của con không thích hợp với giới giải trí." "Con biết ngài muốn nói gì." Vẻ mặt Khương Hiểu bình tĩnh: "Mấy năm nay, con cố gắng muốn đi vào. Từ một trợ lý không có tiếng tăm gì đi đến bây giờ, thật ra thì vẫn không cam lòng..." Khương Ngật nhíu mày: "Hiểu Hiểu —— " Câu nói của Khương Hiểu xoay chuyển: "Nhưng sau khi có con, con lại nghĩ thông một chuyện. Ba, có lẽ trong máu người nhà họ Khương chúng ta trời sinh đã có chứng cố chấp." Chân mày nhíu chặt của Khương Ngật đột nhiên buông lỏng ra: "Hiểu Hiểu, con đang mắng ba à." Khương Hiểu cười: "Nhưng bây giờ con đã buông xuống. Chờ sinh con xong, con sẽ tiếp tục công việc của mình, không vì gì khác, chỉ đơn thuần làm một công việc mà thôi." Ánh mắt của cô có sự kiên định trước nay chưa từng có, trong nháy mắt đó, Khương Ngật đã hiểu. Cô bé nhỏ trưởng thành rồi, thật sự đã trưởng thành. "Ba, chuyện ba không muốn nói, con sẽ không hỏi." Khương Hiểu chậm rãi nói từng chữ một: "Con là con gái của ngài, là con gái của một mình ngài." Khương Ngật giơ tay lên ôm cô vào lòng, cõi lòng đầy áy náy, giờ phút này đáy mắt thê lương hiện đầy chua xót. Kể từ năm Sơ Tam ngoài ý muốn ấy, cha con bọn họ đã không còn thân mật như vậy rồi. "Hiểu Hiểu, như vậy là tốt rồi." Khương Hiểu kéo khóe môi, cô biết ba sẽ không nói. Mười ngón tay Khương Ngật run rẩy: "Con người Tu Lâm không tệ, ba đã có thể yên tâm. Vốn ba cũng không hy vọng con tìm được một người bầu bạn như vậy." "Tại sao?" "Bởi vì cậu ta quá ưu tú. Thân phận của cậu ta, những người mà cậu ta tiếp xúc, quá nhiều hấp dẫn. Giới giải trí vốn đầy danh lợi, rất dễ dàng đánh mất trái tim. Ba sợ con bị tổn thương." "Ba, chẳng lẽ con không ưu tú sao?" Khương Ngật cười khẽ: "Vậy con nói xem Chu Tu Lâm nhìn trúng con ở điểm nào?" Khương Hiểu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Giá trị nhan sắc của con thôi." Khương Ngật cười to, thấy trên mặt con gái nở nụ cười, ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Đứa bé này còn kiên cường hơn so với ông tưởng tượng, rất nhiều điều cô không nói, chẳng lẽ ông không đoán ra sao? Mang thai ngoài ý muốn định không phải gió êm sóng lặng như ông thấy bây giờ. Ông cũng bình thường lại: "Ba thấy cũng không khác lắm." Buổi tối, Chu Tu Lâm sắp xếp xong phòng ăn, một nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm. Khương Ngật lặng lẽ quan sát, quả thật Chu Tu Lâm rất tốt với Khương Hiểu. Cái loại đó không thể diễn thành lời. Ông uống rượu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mỗi người đều có duyên phận của mình. Hiểu Hiểu là người tài nhưng vẻ ngoài đần độn, gặp gỡ Chu Tu Lâm âu cũng là duyên phận giữa hai người bọn họ. Buổi tối trên đường trở về, Khương Hiểu vui vẻ ngâm nga. Chu Tu Lâm cũng bị sự vui vẻ của cô lây nhiễm: "Ba có nói gì về anh không?" Khương Hiểu gật đầu: "Nói anh rất tốt, bảo em phải biết quý trọng." Chu Tu Lâm: "Còn gì nữa không?" Khương Hiểu: "Ông ấy tò mò lắm, sao anh lại chọn em?" Chu Tu Lâm nhíu mi: "Em trả lời thế nào?" Khương Hiểu dừng bước, hơi ngẩng đầu: "Em nói anh xem trọng giá trị nhan sắc của em." Chu Tu Lâm lẳng lặng cười: "Anh là người nông cạn như vậy sao? Nhưng mà, em nói đúng, ít nhất cũng có lý do này." Khương Hiểu cười tươi, tựa như hoa nở. Lúc cô làm trợ lý, cũng có không ít người theo đuổi cô. Điểm tự tin này cô vẫn có. Cách hai ngày, người nhà Chu gặp mặt Khương Ngật, trưởng bối hai nhà chính thức gặp nhau. Khương Ngật có khí chất nghệ thuật gia, thật ra khiến mẹ Chu có chút bó tay hết cách, không biết nên nói gì. Cũng may cha Chu và Khương Ngật có thể hàn huyên cùng nhau. Cha Chu nghe nói Khương Ngật đi đến nhiều nơi trên thế giới, đương nhiên bội phục. "Khó trách Hiểu Hiểu tự lập như vậy, hóa ra được dạy dỗ, ông giáo dục thật tốt." Khương Ngật: "Không dám nhận. Tôi đã không quan tâm nhiều, Hiểu Hiểu tự trưởng thành thôi." Cha Chu xấu hổ, thả rông con cái còn có tiền đồ hơn so với dụng tâm giáo dục con của ông, đây không phải rất mất mặt sao? "Ông khiêm tốn rồi. Cờ vây của Hiểu Hiểu không tệ đâu." Khương Ngật: "Khi còn bé nó không thích chơi với đứa trẻ khác, nên tôi dạy con bé đánh cờ. Sau đó con bé rành, thì tự chơi." Trong lòng cha Chu tràn đầy cảm khái: "Nếu Nhất Nghiên có thể ngoan ngoãn bằng một nửa của Hiểu Hiểu thì tốt rồi." Khương Ngật: "Lần này trở về, tôi phát hiện Hiểu Hiểu cũng trưởng thành không ít, làm phiền Tu Lâm rồi." Cha Chu khoát tay: "Làm gì có chứ." Khương Ngật: "Tu Lâm tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy." Cha Chu cười: "Đều là người một nhà, ông cũng đừng quá khen nó." Khương Ngật này không có sự sắc bén, trong lòng nghĩ gì nói nấy. "Hiểu Hiểu phiền anh chị chăm sóc, cảm ơn." Mẹ Chu nói: "Sao lại nói chuyện này, đây là chuyện chúng tôi phải làm." Khương Ngật: "Thân là cha mà tôi chẳng làm được gì cả." Khương Hiểu xúc động: "Ba, ngài có thể trở về, con đã rất vui rồi." Khương Ngật vỗ tay cô: "Sau này con phải nghe lời của cha mẹ Chu đấy. Con và Tu Lâm hạnh phúc, chúng ta cũng an tâm." Khương Hiểu liếm khóe môi: "Con biết." Cha Chu cũng phụ họa theo: "Đúng vậy. Chờ sau này đứa bé ra đời, sẽ rất náo nhiệt. Đến lúc đó ông ngoại ông phải thường xuyên trở về." Trên mặt Khương Ngật lộ vẻ tươi cười. Nhìn cách giáo dục của Chu Tu Lâm cũng biết, người nhà họ Chu cũng không tệ, Hiểu Hiểu có một gia đình mỹ mãn, tâm nguyện của ông đã lấp đầy rồi. Không đến mấy ngày nữa, Khương Ngật sẽ phải lên đường đến Đôn Hoàng. Trước khi đi, ông liên lạc với Chu Tu Lâm, gặp mặt anh một lần nữa. "Đây là 《 Bình Minh 》." Khương Ngật cẩn thận lấy bức vẽ ra. "Ba, ngài làm gì vậy?" Chu Tu Lâm kinh ngạc. "Vốn muốn tặng cho Hiểu Hiểu." Khương Ngật liếc anh một cái: "Không phải con vẫn luôn muốn có bức tranh này sao?" Chu Tu Lâm khẽ cười: "Ba, con đã có người thật rồi." Khương Ngật một hơi buồn bực trong lồng ngực. Có phải anh nghĩ cha vợ này quá dễ nói chuyện hay không. Chu Tu Lâm nghiêm mặt nói: "Ba, tranh này ngài nên giữ lại đi." Khương Ngật nhìn anh, ánh mắt lóe ra, tựa như đang nhớ ra điều gì. "Đã từng có người bỏ ra 500 vạn muốn mua bức tranh này, ba không có đồng ý." Sắc mặt Chu Tu Lâm không thay đổi. "Tu Lâm, ba thấy, trong khoảng thời gian này Hiểu Hiểu có biến hóa rất lớn, ba nghĩ phần lớn là nhờ con. Ba nên cảm ơn con. Hi vọng sau này bất kể gặp phải chuyện gì, hai đứa cũng có thể thẳng thắn đối mặt." "Ngài yên tâm, con bảo đảm với ngài, con sẽ làm thế." Khương Ngật cẩn thận vuốt ve bức tranh: "Tranh này con mang về đi, cất giữ nó thật cẩn thận." Chu Tu Lâm im lặng chốc lát: "Vâng." Khương Ngật lại đi. Khương Hiểu cũng không có quá nhiều thương cảm khi ly biệt. Lúc Chu Tu Lâm mang bức tranh về, cô đã xem rất lâu, cuối cùng cùng với Chu Tu Lâm thu bức tranh lại. Khương Hiểu nói: "Em không biết tại sao ba dường như rất thích bức tranh này." Chu Tu Lâm: "Bởi vì đó là em." Khương Hiểu suy nghĩ một chút: "Em cũng không biết bây giờ tranh vẽ của ba giá cao như vậy." Chu Tu Lâm nghiêng đầu: "Ở giới mỹ thuật ba có danh tiếng nhất định." Khương Ngật thuộc về loại hình có tài nhưng thành công muộn, mấy năm gần đây được phát hiện và hâm mộ. Khương Hiểu: "Ba cho em tờ ngân phiếu, bên trong có 500 vạn." Chu Tu Lâm cẩn thận tính toán, ba Khương bán được mấy bức tranh cũng cho Khương Hiểu hết rồi. Anh xoa tóc cô: "Em giữ đi, một phần tâm ý của ba mà." "Em không biết từ lúc nào mà ba có tiền như vậy." Khi còn bé cuộc sống của bọn họ quả thật không tính là giàu có, có lúc còn phải dựa vào bác cứu tế. Chu Tu Lâm bật cười: "Bà Chu, chút tiền này mà em đã kinh ngạc rồi, chẳng lẽ em không biết chồng em rất có tiền sao?" Khương Hiểu nói thầm: "Nhưng em đâu có thương tiền của anh." Anh có nhiều tiền hơn nữa cũng đâu có quan hệ gì với em. Chu Tu Lâm thẳng thắn nhìn cô, nắm cổ tay cô. Khương Hiểu đón ánh mắt anh, lộ ra nụ cười khẽ, khi cô cười lên dáng vẻ rất ngọt ngào. "Ông Chu, em cảm thấy người của anh hấp dẫn hơn so với tiền của anh đấy." Chu Tu Lâm khẽ giật mình, cúi đầu hôn lên môi cô. Giai đoạn mang thai sau, trong lúc bất chợt bụng Khương Hiểu đã bành trướng, như khí cầu. Đảo mắt đã đến tháng thứ tám, tiếng bước chân của mùa xuân càng ngày càng gần, các công ty lớn đều sắp tổ chức liên hoan cuối năm. Đoạn thời gian đó, hầu như mỗi ngày Chu Tu Lâm đều có xã giao. Mỗi ngày sáng sớm, anh đi làm, Khương Hiểu còn đang ngủ. Có lúc buổi tối, anh trở về, Khương Hiểu đã ngủ thiếp đi. Thời gian hai người nói chuyện cũng ít dần. Khương Hiểu có dì Kiều và dì Trương đồng hành nên vẫn bình an vô sự, cô càng cẩn thận hơn, trừ đi lại ở tiểu khu ra, đã rất ít đi ra ngoài rồi. Buổi tối hôm nay, Chu Tu Lâm hiếm khi trở về sớm. Khương Hiểu đang đỡ bụng đi lại trong phòng khách, nghe động tĩnh, cô chậm rãi quay đầu lại: "Anh về rồi." Lời nói thân thiết tự nhiên. Chu Tu Lâm cởi áo khoác, ném trên ghế sa lon, đi đến bên cạnh cô. "Mệt không?" Khương Hiểu hỏi: "Sao hôm nay về sớm vậy?" Một tay Chu Tu Lâm đỡ eo cô: "Còn hai ngày nữa, không còn việc gì nữa rồi." Khương Hiểu cảm thấy rất hứng thú đối với hoạt động cuối năm của công ty, từ khi Hoa Hạ được thành lập, cuối năm đều sẽ cử hành một buổi họp hằng năm, nghệ sĩ, nhân viên sẽ tề tụ một chỗ, để cho nghệ sĩ và người trong công ty liên lạc tình cảm. Nhưng đến nay cô vẫn chưa có cơ hội tham gia. Từ trước đến nay Chu Tu Lâm luôn hào phóng, quà tặng cuối năm công ty chuẩn bị cũng tương đối phong phú. "Nghe nói năm nay giải nhất là chuyến đi châu Âu 15 ngày?" Trong giọng nói của cô tràn đầy thích thú. Chu Tu Lâm đỡ cô ngồi lên ghế sa lon, lại cầm một cái đệm lót sau lưng cô, không chút để ý đáp một tiếng. "Không biết ai sẽ may mắn đây? Aiz —— sang năm em nhất định phải tham gia, muốn rút trúng giải thưởng lớn." "Em muốn cái gì?" "Anh mua cho em và em tự rút trúng không giống nhau đâu." Khóe môi Chu Tu Lâm lộ ra sự vui vẻ: "Không phải em đã rút được giải thưởng xa hoa nhất Hoa Hạ vào tay rồi à." Khương Hiểu nhìn vào mắt anh, ngốc lăng nói: "Giải thưởng nào?"