Editor: Gà Mẹ —— Một tiếng ‘Mẹ’ này, Khương Hiểu kêu rất chân tình, khiến mẹ Chu nhất thời giật mình. Trong lòng mẹ Chu cũng ngũ vị tạp trần, trong vui mừng mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Có mấy lời vừa đến khóe môi, bà vẫn nhịn được, chọn quên đi, ngày khác rồi hãy nói. Bà trấn an nói: "Lần này các con thật không đúng, nếu có con, nên nói cho chúng ta biết từ sớm. Con còn ôm bụng đến Ảnh Thị, thật quá nguy hiểm." "Mẹ, thật xin lỗi, là lỗi của con." "Hai người các con đều có lỗi. Con còn nhỏ không hiểu chuyện, Tu Lâm cũng hồ đồ." Mẹ Chu thấy mặt cô tái nhợt, nghĩ đến bây giờ cô là phụ nữ có thai, vội vàng chuyển đề tài: "Tu Lâm không tránh khỏi bị giáo huấn một trận." Khương Hiểu mím môi. "Con đi xem một chút đi, không nhìn mặt Tăng cũng phải nhìn mặt Phật." Mẹ Chu dịu dàng nói. Đáy mắt Khương Hiểu vui mừng: "Cảm ơn mẹ." Cô vội vàng tăng nhanh bước chân đi đến ngoài cửa thư phòng, hít sâu vài hơi, mới gõ cửa. "Vào đi ——" Giọng ba Chu trầm thấp. Khương Hiểu mở cửa, một màn trước mắt, làm cô thoáng chốc giật mình, cô trợn to hai mắt. Chu Tu Lâm đang quỳ trên sàn nhà. "Ba——" Cô nuốt cổ họng, kêu một tiếng. Ba Chu nhìn cô một cái: "Vào rồi nói." Khương Hiểu khẩn trương đi vào, ánh mắt lóe lên. Tầm mắt của Chu Tu Lâm và cô giao nhau. Khương Hiểu nắm chặt quả đấm: "Ba, thật xin lỗi, chuyện này con cũng có trách nhiệm." Ba Chu thở dài một tiếng: "Ừ. Các con đều sắp làm cha mẹ, sao làm việc còn không đáng tin như vậy." Khương Hiểu chớp mắt mấy cái, ánh mắt đáng thương. Rốt cuộc ba Chu dạy con trai, có thể, dạy con dâu, không được. "Có mấy lời ta đã nói với Tu Lâm, chính các con nên xem xét lại mình. Sau này nên lấy tư cách cha mẹ làm gương. Ta đi ra ngoài trước." Ba Chu rời khỏi thư phòng thì cơn tức đã tiêu hơn phân nửa. Khương Hiểu vội vàng đỡ Chu Tu Lâm: "Bác trai có đánh anh không?" Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, tay cũng không nhịn được sờ soạng: "Không bị đánh chứ?" Chu Tu Lâm để tay cô tùy ý chuyển động: "Không có." Khương Hiểu thở ra một hơi nhẹ đến mức không nghe thấy. Cô thật sợ Chu Tu Lâm bị đánh, nhưng suy nghĩ một chút, ba Chu cũng không phải là người như vậy. Chu Tu Lâm nhìn cô: "Sao em vào đây?" Khương Hiểu cắn môi, hốc mắt ửng đỏ: "Tôi đến xem một chút, không ngờ đại BOSS Hoa Hạ cũng có ngày bị giáo huấn." Cô nói khẽ, siết chặt ống tay áo của anh. Chu Tu Lâm khẽ cười: "Yên tâm, món nợ này anh nhớ, chờ sau này Tiểu Đậu Nha ra đời, anh từ từ tính." Khương Hiểu: "... Anh thật là." Chu Tu Lâm cầm tay cô: "Vừa rồi có sợ không?" Khương Hiểu gật đầu một cái: "Tôi không biết giữa cha mẹ và con cái của gia đình bình thường rốt cuộc thế nào. Ba tôi chưa từng dạy dỗ tôi, lúc tiểu học tôi ham chơi, không làm bài tập, ông cũng chưa từng mắng tôi." Cho nên, hôm nay lúc ba Chu nghiêm nghị dạy bảo Chu Tu Lâm, quả thật cô hơi kinh ngạc. "Ba em rất yêu em." Chu Tu Lâm híp mắt, giọng nói trầm thấp, như đang trấn an cô. Khương Hiểu chợt cười: "Có lẽ vậy." "Cha mẹ Trung Quốc không giống cha mẹ nước ngoài, bọn họ không thường treo yêu thương ở khóe môi, nhưng trong lòng thương yêu con cái không ít. Nghỉ đông và nghỉ hè anh đều đi theo bên cạnh ông bà nội, từ nhỏ hai ông bà luôn yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với bọn anh, không chỉ về việc học tập. Khi còn bé, bọn anh không được phép có tiền tiêu vặt, lên đại học trừ học phí ra, còn lại thì phải tự mình đi kiếm." Khương Hiểu có chút không tin. "Không tin à?" "Lúc đệ nhị trung học tiền tiêu vặt của Chu Nhất Nghiên lớp chúng tôi rất nhiều." "Nhất Nghiên thì khác. Em ấy là con gái, khó tránh khỏi được nuông chiều. Anh nghĩ ở trong lớp nhất định là có vài nữ sinh không rất thích em ấy." Khương Hiểu lúng túng nhìn anh, ý là anh có biết thì cũng đừng nói thẳng ra. Chu Tu Lâm khẽ cười: "Nhà họ Chu cũng thấy được sự ưu tú của mỗi người, nhưng —— " "Cái gì?" Chu Tu Lâm liếc bụng cô một cái: "Tương lai Tiểu Đậu Nha nhất định rất ưu tú." Khương Hiểu chu môi: "Như anh vậy là không được, tôi cảm thấy phải để con tự do lớn lên, cha mẹ không thể cho con cái quá nhiều áp lực." Chu Tu Lâm cười: "Về điểm này, về nhà chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Trợ lý Khương, có thời gian em có thể xếp thời gian biểu cho anh." Khương Hiểu: "... Hình như ba mẹ rất tức giận?" Chu Tu Lâm thấp giọng an ủi: "Qua một thời gian ngắn là tốt rồi, dù lại giận chúng ta, cũng sẽ không giận Tiểu Đậu Nha đâu." Khương Hiểu nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Đậu Nha thật tốt." Anh lẳng lặng quan sát cô, gương mặt trắng nõn, lông mi thật dài như hai cây quạt nhỏ, có lúc cô sẽ vô thức tỏ ra mờ mịt luống cuống, chờ ai gọi cô thì cô lại mau chóng thu hồi vẻ mặt, mỉm cười chuyên chú nhìn người đó. Giờ khắc này, cô đứng ở đó, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định. Hôm sau, Khương Hiểu chính thức làm bạn với tổng giám đốc Hoa Hạ. Ngày đó trước khi ra cửa, Khương Hiểu cố ý đổi một thân áo sơ mi váy ngắn, mang giày da đáy bằng. Cô rất hài lòng với bản thân, đơn giản lại già dặn. Đang thử áo trước kính, nhìn một chút, sau khi xác định đã ổn thỏa đáng, cô mới đi đến phòng khách. Ánh mắt Chu Tu Lâm rơi vào người cô, hai chân tuyết trắng thẳng tắp, không có một chút tỳ vết nào, anh hơi nhíu mày: "Không được." "Chỗ nào không được?" Khương Hiểu rất tin tưởng vào ý kiến của cô. "Đổi váy ngắn đi." "Nhưng tôi thấy Tina và Man Kỳ đều mặc như vậy." "Khí chất của các người không giống nhau. Em quá giống học sinh." Khóe môi Khương Hiểu co quắp, thật quá xem thường người khác! Cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của anh, đổi thành quần. Tài xế đến đón bọn họ. Khương Hiểu và Chu Tu Lâm ngồi ở phía sau, dọc theo đường đi cô rất thấp thỏm. Đương nhiên Chu Tu Lâm biết suy nghĩ trong lòng cô: "Đừng căng thẳng." "Ai, tôi đây vừa mới vào làm, đột nhiên có thể từ trợ lý quèn bay vọt thành trợ lý tổng giám đốc, có làm người khác nhìn chăm chú hay không? Người khác nhất định sẽ suy nghĩ. Nhất định sẽ nói tôi, có quan hệ có bối cảnh." Chu Tu Lâm nhíu mi: "Chẳng lẽ em không có quan hệ không có bối cảnh?" Trong lòng Khương Hiểu đau xót, hết lần này đến lần khác người ta nói đều là sự thật. "Chuyện đó, có thể nhờ cậy anh không?" "Cái gì?" "Chỗ Hân Nhiên, anh có thể chăm sóc cô ấy một chút, cũng không cần quá đặc biệt..." "Khương Hiểu, anh rất hiếu kỳ, tại sao em để ý Triệu Hân Nhiên như vậy." Khương Hiểu im lặng một chút: "Năm nhất đại học tôi đã bắt đầu làm việc ở đoàn phim, từng qua rất nhiều đoàn phim, gặp được rất nhiều minh tinh. Công việc không phải rất dễ dàng, có lúc mệt mỏi như chó. Mùa đông năm thứ hai đại học, vừa đúng lễ mừng năm mới, ở đoàn phim đột nhiên tôi nóng ran lên, lúc ấy dù uống nhiều nước để có thể cầm cự, kết quả hết lần này đến lần khác vận may không tốt như vậy. Sốt cao bốn mươi mốt độ, là Triệu Hân Nhiên đưa tôi đi bệnh viện." Có thể Triệu Hân Nhiên có lòng hư vinh của mình, sau khi ngày càng nổi tiếng, cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ. Nhưng lúc ban đầu cô ấy đã giúp cô, Khương Hiểu nhớ cả đời. "Tháng tám 《 Niên hoa 》của đạo diễn Triệu khai máy, Triệu Hân Nhiên sẽ vào đoàn." Trong nháy mắt trước mắt Khương Hiểu sáng lên: "Thật tốt quá." Cô vươn tay chọt chọt tay anh. "Ừ ——" Anh kéo dài giọng, một cảm xúc thân mật khó tả lơ lửng trong xe. "Cảm ơn anh nha." Chu Tu Lâm cười khẽ: "Bà xã, khách khí." Sau khi Khương Hiểu quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe môi càng vui vẻ hơn. Trong lúc lơ đãng thời gian luôn thầm thay đổi bạn, quyết định lúc ban đầu, ước nguyện ban đầu thề sẽ không thay đổi, hóa ra thật sự sẽ từ từ thỏa hiệp. Có lẽ là sức mạnh của hạnh phúc. Bởi vì anh và Tiểu Đậu Nha xuất hiện. Đến công ty, hai người trước sau đi vào thang máy. Khương Hiểu nhìn thấy Tưởng Cần thì hơi ngượng ngùng. Tưởng Cần há hốc mồm, hai chữ ‘phu nhân’ còn chưa nói ra, Khương Hiểu vội vàng nói: "Trợ lý Tưởng, chào buổi sáng." "Chào buổi sáng, trợ lý Khương. Chu tổng mới vừa đến, trước tiên cô đi pha một ly cà phê, nhớ đừng thêm đường." Khương Hiểu: "... Được." "À, Chu tổng không thích uống cà phê hòa tan, hạt cà phê ở trong hộc tủ tầng thứ hai của phòng trà nước." Một lát sau, Khương Hiểu bưng cà phê đi vào: "Chu tổng, cà phê của ngài." Chu Tu Lâm thu lại thần sắc: "Cảm ơn. Hôm nay có thời gian giúp anh chỉnh sửa bưu phẩm trong email lại." Sắc mặt Khương Hiểu vui mừng: "Được." Cô muốn làm việc, không muốn đến đây làm bình hoa trang trí. Cả buổi sáng, cô thấy Chu Tu Lâm đặc biệt bận rộn, cùng với tứ đại trợ lý đắc lực, nhất là Tina. Khương Hiểu đã nghe danh cô ấy, cô ấy tốt nghiệp đại học rất cao. Cô biết, nghệ sĩ ký hợp đồng với Hoa Hạ cũng sẽ nể mặt cô ấy ba phần. Ai bảo cô ấy là nữ thủ lĩnh trợ lý đặc biệt của Chu Tu Lâm, xinh đẹp và thông minh. Tưởng Cần đã nói với cô, bảo cô nên học tập Tina. Hình như Tina không quan tâm cô lắm, dù sao cô ấy đến Hoa Hạ đã ba năm. Bữa trưa thì Chu Tu Lâm và Tina đi gặp đối tác. Trợ lý Tưởng và Khương Hiểu ăn cơm với nhau ở phòng ăn. Khương Hiểu quan sát phòng ăn, một mảng tường thủy tinh lớn tiếp đất, tầm mắt trống trải, cộng thêm các loại thực vật xanh biếc, ăn cơm ở đây thật sự làm cho người ta thích thú. Tưởng Cần nói với cô về thói quen làm việc của Chu Tu Lâm, Khương Hiểu đều ghi tạc trong lòng. "Phu nhân, hình như ngài quá không quan tâm Chu tổng, những thứ này cô cũng không biết sao? Ngài nên quan tâm Chu tổng nhiều hơn." Khương Hiểu cười khổ: "Tôi đã nhớ rõ, sau này sẽ quan tâm anh ấy nhiều hơn một chút." Tưởng Cần: "Cũng không được. Nếu cô làm quá tốt, Tina và tôi sẽ thất nghiệp." Khóe mắt Khương Hiểu run rẩy: "Trợ lý Tưởng, tôi nghe nói công ty giúp Hân Nhiên bàn bạc được một bộ phim." "Triệu Hân Nhiên đã chiếm ánh sáng của cô rồi. 《 Niên hoa 》 của đạo diễn Triệu, nữ chính là Lương Nguyệt." "Lương Nguyệt?" Khương Hiểu lặp lại: "Không phải đã nhiều năm chị ấy không đóng phim rồi sao?" "《 Niên hoa 》 đúng là tác phẩm để chị ấy quay lại." "Hân Nhiên diễn vai gì?" "Con gái của chị ấy." "A. Quá tốt rồi, Hân Nhiên có thể mài dũa khả năng diễn xuất rồi." "Tiết lộ một tin nữa, công chúa Chu cũng xuất hiện." "Công chúa Chu? Nhất Nghiên?" Tưởng Cần cười bí hiểm: "Được mấy cảnh." Khương Hiểu phì cười, ngược lại công chúa Chu phù hợp với thân phận của cô ấy. "Trái lại rất mong đợi 《 Niên hoa 》 công chiếu, dù sao đã nhiều năm nữ thần không đóng phim rồi." "Cô cũng thích Lương Nguyệt?" "Không. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của chị ấy rất tuyệt, dù sao phái nữ trong nước giống như chị ấy vậy cũng không nhiều." "Đúng thế, không xuất thân chuyên ngành. Diễn xuất cũng như ca hát, có người được Đức Chúa trời ban thưởng, có người thì được Tổ nghiệp ưu ái. Lương Nguyệt chính là người ở vế trước." Khương Hiểu cảm thấy Tưởng Cần phân tích rất hợp lý. "Đúng vậy, chị ấy rất may mắn." Hai người cơm nước xong, trở về phòng làm việc của mình. Khương Hiểu mới vừa ngồi xuống, điện thoại di động của cô vang lên, cuộc gọi hiển thị —— Chu Tu Lâm. Cô vội vàng bắt máy: "Alô —— " "Trợ lý Khương, vào đây một chút." Giọng anh trầm thấp. Khương Hiểu theo thói quen: "Vâng, Chu tổng."