Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười đứng ở cửa, địch bất động ta bất động, địch vừa động ta bỏ chạy. Hắn động, hắn động! Thứ càng khủng bố hơn việc hắn động chính là hắn đột nhiên nở nụ cười. Mẹ ơi, đứng sau lưng tôi là kẻ hắn “ghét nhất”, cũng không phải chi phiếu 500 vạn, tại sao hắn còn cười được? Hắn vừa cười vừa đi về phía tôi, tôi vốn muốn bỏ chạy, nhưng tôi mới run rẩy lùi về sau 1cm thì Tần Khoa đã nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi. Hắn cười gật gật đầu tới Tiêu Quyển đứng sau lưng tôi, sau đó đưa tôi tới bàn hắn ngồi. Trên bàn ngồi vài nam vài nữ, trông đều có vẻ là sinh viên, còn có một người trung niên. Tần Khoa kéo tay tôi nói với người trung niên, thầy ơi, đây là bạn gái em. Lại chỉa chỉa sau lưng tôi, kia là bạn học của bạn gái em. Ông già trung niên này là thầy của Tần Khoa? Mập mạp tròn vo, trông y như mấy cái thùng phi vậy. Thầy cười ha ha, Tần Khoa may mắn ghê, có bạn gái xinh đẹp như vậy. Tôi nhìn kỹ, a, thì ra ông thầy này còn khá hiền lành, lúc cười trông y như một pho tượng Phật Di Lặc. Thầy vẫy tay nói, hai em còn chưa ăn đúng không, ăn cùng luôn đi. Tôi vội vàng xua tay. Làm sao ăn chung được, muốn tôi mất mạng chắc? Tôi cười nói, không cần không cần, thầy ơi, bạn em chưa ăn canh gà ở đây, em muốn dẫn cậu ấy đi ăn thử. Mọi người cứ từ từ ăn, bọn em đi trước. Em chào thầy, tạm biệt mọi người. Không dám nhìn Tần Khoa, vội vàng rời khỏi tiệm món cay Tứ Xuyên với Tiêu Quyển. Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Quyển liền hỏi, cậu sao vậy, mình thấy cậu là lạ? Tôi nói, ừm, mình mới cãi nhau với Tần Khoa, vẫn còn đang giận nhau. Kệ anh ấy đi, bọn mình đi ăn canh gà. Tiêu Quyển trầm ngâm một chút, nhưng tại sao trông cậu ấy có vẻ rất vui vẻ vậy. Tôi cảm khái, đây là điểm đáng sợ của anh ấy. Nói dối nãy giờ, nhưng câu này là câu nói thật. Bà chủ tiệm canh gà vẫn mặc tạp dề bằng vải bông, thấy tôi đi vào liền nhiệt tình tiếp đón. Gọi hai phần canh gà, hai chúng tôi ngồi dưới quạt điện ăn canh. Nói thật thì bây giờ tôi chả có tâm trạng nào để ăn nữa. Đi ra ngoài một mình với Tiêu Quyển mà lừa Tần Khoa, lại còn bị hắn bắt quả tang nữa. Đây hoàn toàn là sai chồng sai, tội tăng thêm một bậc, không chết thì cũng tàn. Nhưng mà, sau một hồi nghĩ ngợi tôi lại thấy nếu như vậy thì đã sao, hắn cũng không đến mức đánh tôi nhiếc móc tôi đúng không? Cùng lắm là gõ gõ đánh đánh một chút, tiến hành một chút “Sự trừng phạt thân xác của tình yêu”. Nghĩ như vậy, tôi lại trở nên khoan khoái như cũ, liền cười nói với Tiêu Quyển, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, không đủ thì mình mua nữa. Sau này Tần Khoa có đánh giá phương thức tư duy của tôi. Hắn nói, mỗi khi em gặp khó khăn, mặc dù sự khó khăn này hơn phân nửa là do em tạo ra, em thường thường đều dùng góc độ vô cùng quái dị kỳ lạ đi suy tư về vấn đề đó, sau đó tự tưởng tượng một kết cục tốt đẹp, tiếp đó lại vô liêm sỉ đi tin chắc bản thân có thể thoát khỏi hiểm cảnh một cách vô căn cứ. Nói dễ nghe một chút thì em là ngây thơ hồn nhiên, thực tế thì sao, chính là ngu ngốc. Bởi vì logic của em anh không biết có được gọi là “Logic” không nữa. Mặc dù sau khi nói xong những câu này hắn liền bị tôi xông lên nhéo một trận, nhưng trong lòng tôi vẫn bi ai đồng ý. Trời nóng ăn canh gà, kết quả là mồ hôi rơi như mưa. Đợi tới khi chúng tôi ăn canh xong thì trông như vừa chạy tám trăm mét vậy. Nhìn bộ dạng của nhau, chúng tôi đều bật cười. Tôi lấy khăn giấy đưa cho Tiêu Quyển, đợi tôi lau mồ hôi xong rồi, Tiêu Quyển đứng dậy tới bàn thu ngân tính tiền. Tôi vội vàng đi qua ngăn hắn lại nói, xem phim cậu mời rồi, lần này để mình. Tiêu Quyển cười cười gật gật đầu. Đi ra tiệm canh gà, tôi nói với Tiêu Quyển, đi thôi, xem xem cậu còn muốn ăn gì nữa không. Tiêu Quyển nói, chờ chút. Tôi dừng lại hỏi, sao vậy? Tiêu Quyển nói, giấy dính trên mặt cậu kìa. Tôi dùng tay chùi chùi mặt, hỏi, còn không? Hắn cười cười nói, còn chỗ này nữa. Sau đó vươn tay giúp tôi lấy mảnh giấy dính giữa gò má và thái dương xuống. Tôi nói, cảm ơn. À đúng rồi, mình nhớ tiệm Quan Đông ở cửa Đông cũng khá ngon, canh cũng rất cay. Nếu cậu vẫn ăn nổi thì bọn mình đi được không? Tiêu Quyển đột nhiên giữ chặt tôi lại, nói, Tần Khoa. Tôi lập tức dừng lại, nhìn theo hướng nhìn của Tiêu Quyển, là Tần Đại Tiên chứ còn ai vào đây nữa! Tần Khoa đang đi về phía tôi từ “Cửa hàng độc quyền Hồ Ký” cách tôi hơn hai mươi bước, tôi quay đầu len lén nói với Tiêu Quyển, đại thần nhà mình tới trấn áp rồi, hôm nay chỉ sợ không đi ăn tiếp với cậu được rồi, hôm khác bọn mình lại đi nha! Lại quay đầu, Tần Khoa đã đứng trước mặt. Tôi cười lấy lòng, Tần Khoa~~. Tần Khoa không thèm nhìn hay để ý tới tôi, chỉ nắm chặt cổ tay tôi, khác với lúc ở tiệm món cay Tứ Xuyên, lần này hắn nắm mạnh hơn, mạnh tới mức khiến tôi hơi đau. Hắn nói, em đi theo anh. Sau đó nắm cổ tay tôi kéo tôi đi về phía trước. Tôi có chút bất ngờ, nhỏ giọng gọi, Tần Khoa. Hắn vẫn không để ý tới tôi, tay tôi bị nắm thật chặt. Tiêu Quyển tiến lên ngăn Tần Khoa lại, nói, cậu muốn làm gì nói rõ đi. Tần Khoa cười, tôi là bạn trai cô ấy, bây giờ cậu hỏi câu này không thấy kì à. Tiêu Quyển cau mày nói, có phải cậu uống say rồi không… Lúc này tôi mới phát hiện, khuôn mặt trắng bóc của Tần Khoa hơi hồng hồng. Tần Khoa nói, tin tôi đi, nếu tôi uống say tuyệt đối sẽ không đứng đây nói chuyện với cậu. Là bạn học của Giang Văn mà có thể quan tâm cô ấy như thế, tôi rất cảm ơn. Nhưng bây giờ, chúng tôi muốn xử lý chuyện giữa hai chúng tôi. Mời cậu tránh ra. Tiêu Quyển nhìn tôi, tôi gật đầu nháy mắt ý bảo cậu ấy đi trước. Lúc Tần Khoa kéo tôi vòng qua Tiêu Quyển, hắn nói với Tiêu Quyển, cuối cùng xin khuyên cậu một câu, là bạn học thì hãy tuân thủ bổn phận của bạn học. Lúc này đã tám giờ hơn, đúng là giờ cao điểm, chung quanh đèn đuốc sáng trưng. Tần Khoa kéo tôi đi mãi, gì cũng không chịu nói. Tôi nói, Tần Khoa, anh hiểu lầm rồi, em và Lí Minh Vũ chỉ có tình đồng chí thôi. Hắn không phản ứng. Tôi gọi gọi, Tần Khoa Tần Khoa nhìn kìa, trên đất có một trăm tệ đang lăn kìa. Hắn vẫn không phản ứng. Tôi nghĩ, thôi xong, giận thật rồi. Lúc đi tới sân bóng rổ, Tần Khoa ngừng lại, dùng tay kéo tôi tới đứng trước mặt hắn, bản thân hắn lại ngồi trên băng ghế đá cạnh đó. Hắn vòng tay trước ngực ngồi nhìn tôi, không nói bất cứ điều gì, chỉ nhìn vậy thôi. Mặc dù tôi nhìn từ trên cao nhìn xuống nhưng căn bản không hề có khí thế đó, bị hắn nhìn tới mức trong lòng thấy sờ sợ, theo bản năng rụt cổ lại. Tần Khoa mở miệng, bất thình lình, không lạnh lùng ương ngạnh như lúc nói với Tiêu Quyển, giọng điệu vô cùng ôn hòa. Hắn nói, nói đi, rốt cuộc hôm nay em với lông xoắn đi những chỗ nào? Tôi nói, hôm nay tụi em tới hiệu sách mua sách, sau đó… Hắn nói, em ngẩng đầu lên, nhìn anh mà nói. Tôi thở dài chấp nhận số mệnh nói, chiều nay bọn em đi xem phim, sau đó quay về ăn cơm thì bị anh bắt – gặp. Tần Khoa đứng dậy, hắn rất cao, hoàn toàn bao trùm tôi dưới cái bóng khủng bố của hắn. Chúng tôi đứng rất gần, lúc gió thổi qua còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt. Giỏi thật, con trai uống rượu, lại còn là con trai đang ghen tuông nữa… Tần Khoa cúi đầu nhìn tôi, chậm rì rì nói, em to gan ghê nhỉ? Anh cứ nghĩ em ngốc, thì ra chỉ số thông minh cũng không thấp, biết nói một đường nhưng làm lại một nẻo. Giọng điệu của hắn mặc dù bình tĩnh ôn hòa, nhưng những gì hắn nói lại khiến tôi thấy nó sắc như lưỡi đao bằng băng vậy. Tôi cũng bị chiều chuộng quen, không chịu nổi ấm ức, lập tức lý luận với hắn. Tôi nói, em lừa anh nói đang ở hiệu sách là em sai, nhưng mà anh nói em không được đi ra ngoài một mình với Lí Minh Vũ không quá đáng sao? Cậu ấy là bạn học cấp ba của em, vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, ngoại trừ em ra thì không quen biết ai nữa. Về tình về lý, em giúp đỡ một chút không đúng sao. Tần Khoa nói, có gì không đúng? Em cảm thấy ở riêng với một người “bạn học” có ý tứ với mình là có lý à? Cái gì có ý tứ? Tôi lập tức hiểu được hắn đang nói gì, nhất thời hấp ta hấp tấp, những gì nói ra chưa kịp trải qua sự kiểm duyệt của não đã vội nhảy ra. Tôi nói với hắn, có ý tứ? Nếu cậu ấy có ý tứ thì làm gì đợi tới bây giờ? Có ngay từ hồi em thầm mến cậu ấy hồi cấp ba có phải nhanh hơn không? Qua một hồi lâu, hắn cười lạnh, a, anh không biết em còn có chuyện này. Xem ra đúng là không phải là “Có ý tứ”, mà là “Anh tình em nguyện”. Tôi nổi giận, đẩy mạnh hắn một cái, gào lên, đồ con heo!!! Sau khi đẩy Tần Khoa tôi liền bỏ chạy như điên. Chạy một hồi lâu, nhìn lại, không ngờ hắn không đuổi theo, làm tôi mệt chết đi được, vì vậy chạy tới siêu thị nhỏ trong trường mua một chai nước ngọt. Tôi vừa uống vừa trách thầm trong lòng, Tần Khoa đồ chết bầm, bụng dạ còn nham hiểm hơn rắn độc, ruột còn nhỏ hơn gà. Về phòng ngủ, tôi cởi giầy, trực tiếp nhảy lên trên giường, nằm ngay đơ trên đó. Bọn Điền Lan ở dưới hỏi lên, mày sao vậy? Con người vào những lúc như thế này đều có nhu cầu kể lể, tôi nhảy khỏi giường, nói, bọn mày phân xử cho tao. Sau khi tôi than thở khóc lóc ái tình dào dạt kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, một đứa xoay người lại tiếp tục đấu địa chủ trên QQ, một đứa nói, mày đang khoe khoang kích thích bọn tao đúng không? Một đứa khác nói, mày ăn no rảnh rỗi à, cái này thì có gì mà phiền muộn, tao mà là mày thì mừng còn không kịp nữa là. Tôi dùng đầu đập vào tủ quần áo, trời ơi, thế đạo gì đây. Điền Lan nói, đây không phải là hắn để ý mày sao, mày còn ầm ĩ với người ta nữa. Tao nói, nhưng đó rõ ràng là hắn sai! Điền Lan nói, sai cái gì? Nói sai tên kia có ý tứ với mày à? Sao mày biết hắn nói sai, so với nhãn lực của mày thì tao tin chồng mày hơn. Tôi lại dùng đầu đập bàn. Tần Khoa đúng là Đắc Kỷ hiện thế, mê hoặc lũ dân đen không biết gì xung quanh tôi. Mới đầu tôi nghĩ Tần Khoa hẳn sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi để giải thích, thỉnh cầu tôi tha thứ ngày đó hắn vì ghen tuông mà miệng không biết cân nhắc. Nhưng tôi đợi hai ngày trời mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Điền Lan nói, người ta nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, bọn mày làm lành nhanh lên. Mới nãy tao tới căn tin ăn thấy hắn đi với con nhỏ nào đó, mày không sợ người ta bỏ đi theo người khác à? Tôi nghĩ cũng đúng, nguyên nhân của chuyện này cũng chả có gì to tát, cũng không cương mãi được. Nhưng mà cũng không để tôi làm lành trước đúng không. Tôi nói, vậy làm sao bây giờ? A, như vậy đi. Mày gọi hắn ra ngoài, sau đó tao cũng đi tới, tao giả bộ như không biết gì bị mày lừa đi ra. Điền Lan trừng mắt, mày đúng là ngây thơ. Vì vậy chiều hôm đó tôi ngồi chờ trong tiệm trà sữa. Tần Khoa vừa đi vào, tôi liền giả bộ như vô cùng kinh ngạc nói, hả, sao anh lại tới đây? Tần Khoa lườm tôi một cái, đừng giả vờ, nói đi, tìm anh làm gì? Tôi suýt nữa bị sặc. Tôi nghĩ tiệm trà sữa này chả tốt lành gì cả, sao lần nào tôi cũng bị sặc là sao? Tôi khụ một chút nói, về chuyện này hả, em cảm thấy em không sai, đương nhiên anh cũng không có lỗi gì lớn cho lắm. Người đối diện “Hừ” một tiếng. Tôi tiếp tục nói, em và Lí Minh Vũ thật sự chỉ là bạn học, cậu ấy cũng tuyệt đối không có ý tứ gì với em. Tần Khoa vẫy tay ngắt lời tôi, anh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với người có chỉ số thông minh như em. Tôi cố gắng khiến bản thân xem nhẹ tám chứ “Người có chỉ số thông minh như em”. Tôi nhìn hắn nói, Tần Khoa, anh biết không, em thật sự rất thích rất thích anh, hơn nữa người trong lòng của em cũng chỉ có mình anh thôi. Trong cuộc đời mỗi người, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ nói vài câu sến chảy nước như vậy. Chỉ cần người nghe hưởng thụ là được rồi. Tần Khoa cười, ừ, anh biết rồi. Tôi thấy không khí có chút dịu lại, nói, bọn mình không giận dỗi nữa được không. Hắn nói, nếu con cừu lông xoắn kia lại đi tìm em thì em có đi nữa không? Cừu lông xoắn?… Tần Khoa thấy tôi không nói gì, cười cười, nếu em cảm thấy mình có lý, vẫn tiếp tục tiếp xúc với con cừu lông xoắn kia thì hôm nay chấm dứt tại đây. Tôi thấy hắn muốn đi, kéo kéo góc áo hắn nói, anh đừng cứ mãi nhắc tới chuyện của Lí Minh Vũ nữa, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tần Khoa nói, đó không phải là hiểu lầm, đó là điểm mấu chốt. Chừng nào em tỉnh ngộ rồi thì tới tìm anh. Thấy Tần Khoa bỏ đi rồi, Điền Lan nãy giờ mua ức gà ở tiệm bên cạnh liền đi vào. Nó hỏi ,sao rồi sao rồi, làm lành chưa? Tôi đưa ly trà sữa bên chỗ Tần Khoa cho Điền Lan, anh ấy không uống, mày uống đi. Điền Lan nói, không thôi mày nhận sai rồi năn nỉ hắn một chút đi cho rồi, bạn bè và chồng cái nào quan trọng hơn mày cũng không biết à? Tôi thở dài, lắc đầu. Về vấn đề Tiêu Quyển, chúng tôi không ai nhường ai, chính thức tiến vào lần giận dỗi đầu tiên từ lúc yêu nhau tới nay.