Xích Ái Sát Thủ
Chương 78 : Bác sĩ kiểm tra
Có lẽ là bảo vệ rất thỏa đáng cho nên mấy ngày kế tiếp không hề xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Vài ngày sau, trong phòng bệnh.
Rèm che phập phồng trong gió, Feston ngồi trên giường bệnh, hắn đang lật xem tư liệu mà Jonathan mang đến, “Xem hồ sơ về điều tra mà các cậu đã ghi chép lại, gần đây không ít những nhân vật có lai lịch khả nghi đã nhập cảnh Hoa Kỳ, phương hướng đều là Chicago, các cậu cho rằng chuyện này có liên quan đến ả sát thủ đến ám sát tôi à?” Nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén.
Jonathan theo bản năng lảng tránh ánh mắt chăm chú của Feston, “Đúng vậy, bọn em đều nghĩ như thế.”
“Cậu nói ra suy nghĩ của mình đi, Jonathan?” Đôi mắt thâm thúy khiến người ta không thể tránh né, lời nói của Feston rất có ý tứ chất vấn, Jonathan chỉ có thể ngẩng đầu, “Derek có địch ý rất sâu sắc với U Linh, hiện tại mọi người đều đi theo cậu ấy để cùng nhau điều tra vụ án của U Linh, bọn em đã nhìn thấy ghi chép của anh…”
Nói dứt lời, không ngờ Feston không tức giận như suy đoán của hắn, nhưng sắc mặt thâm trầm lại rõ ràng lộ ra lo lắng.
Feston trầm mặc trong chốc lát, “Vậy à, tôi biết rồi.”
Đây là vấn đề mà sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Feston đã luôn chờ sẵn ngày này, hắn nặng nề cười lạnh, “Bảo bọn họ cẩn thận một chút, U Linh rất khó đối phó, các cậu cứ tiếp tục điều tra, còn tôi sẽ điều tra lai lịch của đám sát thủ kia, nhất định còn có người sẽ tự mình tiến đến tận cửa.”
Vì sao Feston lại không hề bận tâm? Jonathan nghi ngờ, “Chẳng phải sếp đối với anh ấy….” Hắn không thể tiếp tục nói.
Feston đóng lại hồ sơ trên tay rồi nhìn Jonathan, “Cậu cảm thấy các cậu có thể bắt được cậu ấy hay sao? Có thể hay là không thể, nói cho tôi biết thử xem.”
Không thể nhìn gần ánh mắt trước mặt.
Jonathan trả lời theo bản năng, “Nói thật, tôi cảm thấy rất khó, đó là U Linh mà, ngay cả anh còn chưa thể bắt được anh ấy, hiện tại thì càng….” Nói đến đây, hắn liền sửng sốt, thoáng chốc hiểu được ý của Feston, “Tôi tin tưởng cậu ấy–” Tin tưởng một sát thủ.
Jonathan lộ ra vẻ mặt vô cùng chấn động.
Cười cười, xem ra hắn quả thật không cần lo lắng, Feston cảm thấy người mà hắn cần lo lắng chính là cấp dưới của hắn thì đúng hơn, “Cậu ấy là một đối thủ rất khó chơi, dựa vào khả năng của các cậu thì quá khó khăn, về phần Derek, có lẽ cậu ấy muốn giành lấy một chút thành tích khi tôi đang nhập viện, cậu trở về truyền lời dùm tôi, bảo cậu ấy đừng nóng lòng cầu thành, cũng không nên động đến Hecate ngay lúc này.”
Hắn không sợ bọn họ đối đầu với U Linh, hắn tin tưởng năng lực của tên sát thủ kia, đây là một sự đánh giá tối cao dành cho đối thủ của mình, nhưng chỉ trong trường hợp Feston và U Linh vẫn còn là đối thủ….
Jonathan nhìn chăm chú người đàn ông trên giường bệnh, hắn sắp xếp suy nghĩ lại một chút, “Em đã cho người đi điều tra sát thủ đến ám sát sếp rồi, nhưng trước khi đối phương tiếp tục hành động, muốn tra được manh mối thì hơi khó khăn một chút, phải sắp xếp tất cả vụ án mà anh đã tham gia, tìm kiếm những người khả nghi có thù hằn với anh, tiến trình hơi bị chậm, anh phải cẩn thận một chút.” Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói như vậy.
Khi Jonathan rời đi, một người đàn ông mặc áo blouse trắng lướt ngang qua người hắn, thoáng nhìn gương mặt của người kia, Jonathan nhất thời đứng hình, chôn chân ngay tại chỗ, “Ian Noy…” Hắn hạ thấp giọng mà kêu lên một cách khiếp sợ.
Tên sát thủ kia mỉm cười với hắn, ở phía sau gọng kính là một đôi mắt gần như giả tạo, Phong Triển Nặc đẩy gọng kính trên sóng mũi, mặc một bộ blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, ngay cả thẻ căn cước cài ngay trước ngực cũng có đầy đủ thông tin.
Watson Hosiwell, đây là tên mới của hắn.
Hắn công khai đi ngang qua trước mặt của Jonathan, xuất hiện trước giường bệnh của Feston, “Bác sĩ kiểm tra, những người không có phận sự đi ra ngoài.”
Jonathan bị U Linh đóng cửa khóa bên ngoài, hắn định đập cửa nhưng hai người đồng nghiệp đang đứng trước cửa liền thân thiết hỏi hắn, “Có vấn đề gì sao, đặc vụ Jonathan?” 810
“Còn vấn đề gì nữa, tôi tận mắt nhìn thấy–” Jonathan căm giận buông tay xuống, chết tiệt, hắn không thể nói ra, chẳng lẽ lại nói với người ta là hắn tận mắt nhìn thấy một sát thủ tiến vào phòng bệnh của Feston hay sao?! Như vậy bọn họ sẽ trực tiếp trở thành đồng phạm tiếp tay cho hung thủ!
Nhưng việc người phụ trách bảo vệ cũng không ngăn cản U Linh thì thật sự rất kỳ lạ, “Các cậu biết vị bác sĩ vừa mới vào phòng à?” Hắn chỉa chỉa vào trong phòng.
Hai nhân viên FBI phụ trách bảo vệ an toàn của Feston liền gật đầu, “Đương nhiên, anh ấy là bác sĩ mới của bệnh viện, mấy ngày hôm trước đã gặp anh ấy ở dưới lầu, anh ấy có vẻ rất giỏi dụ mấy đứa con nít khóc nhè.”
Mấy ngày hôm trước đã đến rồi sao? Jonathan cảm thấy bất ngờ, cũng nhịn không được mà kín đáo tán thưởng thủ đoạn của U Linh, chuẩn bị sẵn sàng cho thân phận giả, mấy ngày trước đã xuất hiện trong này, lại làm cho người ta nhìn thấy hắn, đương nhiên sẽ không ai nghi ngờ, thật sự rất thủ đoạn.
“Khoan đã, anh ấy phụ trách phòng bệnh này sao? Vì sao lại đổi bác sĩ giữa chừng vậy…” Một nhân viên FBI suy nghĩ, cảm thấy có một chút bất thường, sợ xảy ra chuyện gì bất trắc nên liền mở cửa ra, “Sếp?”
Hai người bên trong cùng nhau quay đầu lại, Feston vẫn ngồi trên giường, bác sĩ đang cầm ống nghe đứng trước mặt hắn, hết thảy đều có vẻ rất bình thường.
“Chuyện gì?” Hình như vì bị quấy rầy mà sắc mặt của Feston có một chút không thoải mái, mấy người ngoài cửa thấy vậy thì liền an tâm, “Không sao, thực xin lỗi, không có gì.” Nhân viên FBI liền lui ra ngoài.
Jonathan lại nhìn ra một chút khác biệt rất nhỏ, đó không phải là không thoải mái, sếp bình thường luôn nghiêm mặt, hắn thoạt nhìn chính là như vậy, nhưng nét mặt thả lỏng cùng đáy mắt chớp động này rõ ràng là đang vui sướng.
Phong Triển Nặc đứng bên cạnh, xuyên qua tròng kính mà nhìn Feston, tầm mắt rơi xuống người ngồi trên giường, Feston cũng đang nhìn hắn. fynnz.wordpress.com
Đã bảo đến nhà của tôi rồi mà, vì sao lại đến đây nữa?
Tôi thích đến thì đến, cần gì hỏi lý do.
Hai tầm mắt quấn quanh, Jonathan nhìn Feston rồi lại nhìn sang người đàn ông nọ, bọn họ đang ra ám hiệu cho nhau, đáng tiếc hắn không thể hiểu, hắn chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì chuyện trước mắt.
Chúa ơi, Ian Noy dám công khai tiến vào bệnh viện? Vậy mà chẳng có ai phát hiện ra hắn là giả, hắn là người mà bọn họ muốn bắt nhưng bắt lấy hắn thì thế nào, cho đến bây giờ bọn họ hoàn toàn không biết gì về U Linh, cho dù bắt hắn, đưa lên tòa án nhưng không có chứng cớ chứng minh hắn giết người.
Huống chi còn có Feston…..sếp của bọn họ sẽ đứng về phía nào?
Jonathan đứng trước cửa, ai cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc kỳ dị của hắn, rốt cục Feston xoay về phía hắn, “Nơi này không sao, đi ra ngoài đi, Jonathan.”
Đây là lệnh của Feston, máu cảnh sát trong cơ thể Jonathan đang sôi trào, vô cùng mâu thuẫn, nhưng rốt cục cũng không làm gì gì, có lẽ hiện tại hắn cứ xem như không biết gì là tốt nhất.
Cửa đóng lại, bên trong tiếp tục trở nên im lặng.
Phong Triển Nặc ngồi ở mép giường, “Người của anh hình như vẫn đang truy tìm tôi, bọn họ chưa hết hy vọng, thay vì lãng phí thời gian như vậy thì không bằng đi thăm dò vì sao anh lại bị ám sát thì hơn….anh đắc tội với ai vậy?”
“Không khí trên sân thượng không tệ chứ?” Feston đang cố ý.
“Quả thật không tệ.” Phong Triển Nặc thản nhiên trả lời.
Hai người nhìn nhau, Feston không hỏi tiếp, hắn tiến đến gần Phong Triển Nặc, ngón tay của bọn họ đan vào nhau trên giường bệnh, “Tôi đang đợi đòn công kích tiếp theo, tôi đã bắt rất nhiều người, đắc tội cũng không ít, nhất thời vẫn chưa tra ra rõ ràng.”
“Anh đừng chết trong tay của người khác dùm tôi là được, nếu không sẽ rất mất mặt.” Nắm lấy khuôn mặt của Feston, Phong Triển Nặc cất lên giọng điệu rất nguy hiểm.
Đây là cảnh cáo nhưng cũng là một loại lo lắng, Feston nắm lấy hai tay của Phong Triển Nặc rồi đặt vào lòng bàn tay của mình, “Muốn giết tôi cũng rất khó, cậu hẳn là người hiểu rõ nhất điều này.”
“Khó à?” Phong Triển Nặc nhếch lên một nụ cười âm u lạnh lẽo, “Chỉ cần có thể chờ đợi thì muốn giết bất luận kẻ nào cũng không khó…Cho nên dù là anh thì muốn giải quyết cũng không có gì khó khăn, khó là ở chỗ phải đợi cho đúng thời cơ mà thôi.” Lời nói lạnh lùng rốt cục trở nên lắng dịu, “Chẳng qua tôi đã bỏ lỡ thời cơ mất rồi.”
Hắn tự biện giải.
Bỏ lỡ thời cơ dẫn đến kết quả là càng có khiều khúc mắc, rất khó nói rõ đây là chuyện tốt hay xấu.
“Hối hận vì không giết tôi hay sao?” Đem hai tay của Phong Triển Nặc bẻ ra sau lưng, ánh mắt của Feston nhìn chăm chú vào mắt của Phong Triển Nặc, tựa như đang nhìn đến tận sâu trong nội tâm của hắn, mạnh mẽ kiềm chế hắn như thể muốn giam cầm hắn trong vòng tay của mình.
“Hiện tại mà còn hỏi như thế để làm gì?” Hối hận sao, phải bảo là hối hận muốn chết, giả sử không có lúc trước thì sẽ không có nhiều trùng hợp và ngẫu nhiên như vậy, Phong Triển Nặc nhẹ nhàng bật cười, “Anh thấy sao?”
Giãy khỏi cánh tay của Feston, đột nhiên vồ đến rồi đè Feston xuống giường, “Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, cho nên….đáp án là không hối hận.” Hắn cúi đầu, đôi mắt màu xanh thẳm có đôi khi hàm chứa sát ý, có đôi khi lại rất quỷ bí, nhưng hiện tại chỉ có bình yên.
Bình yên tựa như đại dương.
“Tốt lắm.” Feston mỉm cười.
Ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, cách lớp quần áo, mặc dù Feston sờ không đến nhưng vẫn có thể cảm nhận được vết thương bên dưới, vết thương do bị trúng đạn, do bị sắt thép dao kéo đâm trúng, còn có vài vết thương không thể nói rõ là do cái gì tạo ra…
Bàn tay dần dần di chuyển, chậm rãi vuốt ve.
Không chỉ một lần nghĩ như vậy, cũng đã từng thảo luận, nếu Phong Triển Nặc không đi theo con đường sát thủ thì hiện tại sẽ làm cái gì, là một nhà soạn nhạc, hay là một nhà kinh doanh tài ba, thậm chí cũng có thể đi làm cảnh sát?
Một loại cám dỗ rất nguy hiểm, là điềm báo của sự sa đọa, là thứ mà không ai có thể ngăn cản. fynnz
“Đứng lên đi, vết thương của tôi vẫn chưa lành, đừng quyến rũ tôi nữa.” Nhịn không được mà muốn hôn Phong Triển Nặc, trước khi Feston động lòng thì đã kịp tách Phong Triển Nặc ra, đối phương thấp giọng nở nụ cười, rốt cục vẫn cúi người xuống, “Vậy lấy một chút lãi trước đã.”
Làn môi tiếp xúc, từ trước đến nay không chịu thỏa hiệp, từng đối đầu kháng cự, tựa như hai ngọn lửa nóng, rốt cục cùng nhau dung hợp rồi thiêu đốt trong nhiệt độ kịch liệt.
……….
P/S: Định lực của anh Phê kém quá, em ỏng ẹo 1 chút là anh đã mềm nhũn ra rồi.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
44 chương
84 chương
102 chương
6 chương
28 chương