Xích Ái Sát Thủ
Chương 70 : Thất thủ
U Linh và Caesar lại có lúc liên thủ cùng nhau…..Sếp lại mang theo sát thủ đi vào tòa nhà nguy hiểm này….
Một đống suy nghĩ hiện lên trong đầu, những người ở lại chỉ biết nhìn nhau, “Để cho một sát thủ trợ giúp thì rất mất mặt.”
“Chúng ta mới là thành viên của đội đặc nhiệm ST, để cho một tên tội phạm đi cứu đồng đội của chúng ta thì không chỉ là mất mặt! Quả thực là sỉ nhục!” Derek được lệnh canh chừng Jonathan, nhưng hiện tại hắn còn muốn vọt vào tòa nhà hơn cả Jonathan.
“Sếp đang suy nghĩ cái gì vậy?” Kiềm chế bước chân, hắn cho rằng Feston lại lựa chọn một phương phức nào đó không thích hợp.
“Chúng ta vào thôi! Đi vào sẽ biết!” Jonathan hung hăng trừng mắt nhìn tòa nhà, trong bóng đêm, tòa nhà kia thật giống một quả bom lớn hẹn giờ, “Mỗi lần nổ cách nhau hai phút, vừa mới nổ xong một đợt–” Hắn ước lượng thời gian.
“Đứng lại!” Derek ngăn cản Jonathan, “Tôi cũng muốn vào xem cho rõ ràng giống như cậu, nhưng sếp đã ra lệnh cho chúng ta ở tại đây đợi lệnh,” Hắn quay đầu lại, “Hase, cậu tiếp tục dẫn người điều tra xung quanh, người của Hecate cho dù bỏ chạy cũng không kịp đi xa, bọn họ còn đang ở phụ cận!”
Hase gật đầu rồi lập tức dẫn người đi, so với đợi ở đây thì không bằng làm chuyện khác vẫn hơn.
“Derek! Đó là sếp! Đi vào với sếp là U Linh!” Bất mãn đối với thái độ của Derek, Jonathan giận đỏ mặt mà nắm áo của đối phương, “Nếu sếp có gì bất trắc–”
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì đây vẫn là mệnh lệnh của sếp!” Derek nghiêm mặt, không hề nhường nhịn, những người ở xung quanh cũng tiến lên khuyên can.
“Mệnh lệnh, mệnh lệnh, cậu chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi hả? Cậu là khúc gỗ hay sao?” Jonathan rống to, chậm rãi thả ra bàn tay đang túm lấy cổ áo của Derek, “Jonathan! Đây là lệnh của cấp trên, việc duy nhất mà chúng ta phải làm là phục tùng, mặc kệ đúng sai!”
Jonathan thở hổn hển rồi thối lui, hắn quay đầu đi mà không nói bất cứ lời nào, kỳ thật hắn có rất nhiều điều muốn nói, hắn không ủng hộ quan điểm này của Derek, như vậy hoàn toàn khác với lý lẽ mà Feston đã dạy cho bọn họ.
Đi xa vài bước, hắn hừ lạnh, “Derek, cậu vốn là một kẻ cổ hủ, cậu chỉ biết nghe lệnh làm việc, có phải ai có cấp bậc cao hơn cậu thì cậu đều nghe theo hay không?”
Vốn bình tĩnh cũng không nóng nảy, Jonathan rất ít khi nói ra những lời khó nghe như vậy, Derek siết chặt khẩu súng trong tay, những người khác giữ chặt hắn để hắn không xông lên, những người còn lại thì ngăn cản Jonathan, nhưng Jonathan lại vùng vẫy thoát khỏi vòng vây của mọi người, “Là sếp nói, khi cần thiết thì phải dẹp nguyên tắc sang một bên! Cho dù cãi lệnh thì hiện tại tôi cũng muốn tiến vào, xem ai có thể ngăn cản được tôi!”
Jonathan chạy về phía tòa nhà, Derek đứng tại chỗ, hàm răng nghiến chặt để lộ khuôn mặt vặn vẹo, “Mọi người, ở tại chỗ mà đợi lệnh!”
Hai phút sẽ nổ một lần, muốn tìm kiếm một người trong tòa nhà đổ nát là một chuyện vô cùng khó khăn, biết rõ không thể lãng phí thời gian cho nên Feston bắt đầu tìm kiếm từ tầng trệt, Phong Triển Nặc cùng hắn phân công hành động, hai người chia nhau thành hai phía để tìm kiếm tung tích của Clyde. fynnz.wordpress.com
Tầng trệt không có gì, chỉ có vài thi thể và vài vết máu, thành viên của đội đặc nhiệm cũng có người bị thương nhưng không nghiêm trọng, vết màu này là của đám người Hecate bị Phong Triển Nặc bắn trúng.
Đến lầu hai, điện thoại trong túi quần của Phong Triển Nặc reo lên, “Cậu giết người của tôi! Ian Noy!” Stephanie hung hăng hỏi tội.
“Cậu thật sự đứng về phía FBI, bọn họ cho cậu lợi ích gì hả? Cậu và Feston Kada rốt cục có quan hệ gì, không ngờ cậu lại vì hắn mà giết người của tôi!” Cô ta hoàn toàn mất đi bình tĩnh, thiết bị nhiễu sóng có lẽ đã bị nổ tung ở tầng trên, hiện tại Phong Triển Nặc có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gầm rú của Stephanie.
“Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô hay sao, là do cô muốn phô trương thanh thế với tôi.” Vì thế làm cho người của Stephanie phải đền tội.
Phong Triển Nặc nhếch môi cười lạnh, khi hắn và Stephanie trò chuyện thì Feston ở đầu bên kia đã phát hiện, Feston nhìn thấy một cái đèn pin nằm dưới đất, là dụng cụ mà mỗi một thành viên của đội ST đều trang bị.
Feston ra dấu cho Phong Triển Nặc, một người đi lên lầu trước, càng lên cao càng nguy hiểm, tầng năm bị nổ tung, tầng bốn gần như sắp sụp, kế tiếp là tầng ba, hắn muốn Phong Triển Nặc ở một nơi an toàn để chờ hắn, ý thức được điểm này, Phong Triển Nặc lại càng không muốn đứng chờ ở đây, “Đừng xem mình là vạn năng! Chờ tôi!”
“Đừng đi lên đây!” Ngăn cản hành động của Phong Triển Nặc, Feston đã nhìn thấy Clyde té xỉu trên cầu thang, “Tôi tìm được cậu ta rồi!”
Hắn ra hiệu để Phong Triển Nặc nhanh chóng xuống lầu, bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh lại vang lên, quả bom ở tầng ba đã nổ tung.
Đá vụn và xi măng rơi xuống, tiếng nổ ầm vang, phía trên sụp xuống, cả tòa nhà gần như sắp bị phá hủy, một thanh cốt thép bị gãy khỏi vách tường đang đổ ập xuống lưng của Feston.
Feston ôm lấy Clyde để che chắn cho cấp dưới của mình, trong khi thanh cốt thép lại đâm vào sau lưng của hắn một mảng lớn, Phong Triển Nặc nhìn thấy hết thảy nhưng vẫn không kịp ngăn cản, “Feston–”
Tiếng hô to bị bao phủ trong tiếng nổ ầm ầm, máu trong ***g ngực tựa hồ bị rút đi chỉ trong nháy mắt, giống như đã đình chỉ nhịp đập, giữa lầu hai và lầu ba, ngay cầu thang không có chỗ nào để dừng chân, một mảng tường lớn bị sụp xuống.
Một đầu khác, may mắn có một bức tường chắn đỡ cho nên Feston không bị vùi lấp hoàn toàn, hắn vịn vào vách tường rồi đứng lên, Clyde ở ngay dưới chân hắn, chân của Clyde bị đất đá đè chặt.
Theo khe hở có thể trông thấy Phong Triển Nặc, người nọ đứng đó với sắc mặt tái nhợt, Feston biết tình hình của mình nhất định rất tệ, miễn cưỡng hít vào một hơi, hắn lắc đầu, “…..Đi mau! Xuống lầu đi!”
Bởi vì đau đớn mà cau chặt mày, cho dù Feston cố gắng giữ tỉnh táo nhưng theo giọng nói của hắn thì Phong Triển Nặc biết rõ tình hình không ổn, “Anh không mặc áo chống đạn, thiếu mất một lớp bảo hộ, bị ngoại lực tác động vào rất có thể ảnh hưởng đến nội tạng, vậy mà bây giờ anh còn bảo tôi phải bỏ đi nữa sao?”
Bắn liên tục mấy phát, Phong Triển Nặc bắn hết tất cả mấy viên đạn, hắn nâng chân lên rồi đá văng vách tường lỏng lẻo, đá vụn và vôi vữa từ trên tường rơi xuống như mưa, miễn cưỡng có thể nhìn thấy nữa thân trên của Feston, “Dám chết ở trong này thử xem, tôi sẽ giết hết tất cả những người ở bên ngoài cho anh coi!” Hắn nắm lấy áo của Feston.
Ngữ điệu dồn dập, mặc dù tràn ngập uy hiếp nhưng lại khó che giấu vẻ lo lắng, tầm mắt của Feston nhìn xuống, lộ ra nét mặt bất ngờ, “Tay của cậu….đang run.”
Khi cầm súng thì luôn ổn định vững vàng, nhưng hiện tại chúng nó lại đang run rẩy.
Phong Triển Nặc nghe thấy lời nói của hắn thì dường như cũng cảm thấy khó tin mà nhìn xuống đôi tay của mình, miễn cưỡng cười cười, “Thật ngạc nhiên, chúng nó từng đoạt lấy rất nhiều mạng người, tôi còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không….”
Đôi tay của sát thủ sẽ không do dự, cho đến bây giờ cũng sẽ không run rẩy.
“Ian!” Điện thoại vẫn chưa cắt đứt liên lạc, nó đang nằm dưới đất, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu của Stephanie, mục tiêu của cô ta không phải là hắn, cô ta cũng không muốn hắn gặp chuyện bất trắc, “Vì sao cậu vẫn ở trong đó? Cậu đã biết trong tòa nhà có bom, vì sao vẫn muốn đi vào?”
“Đừng lắm lời, hiện tại tôi không rảnh để nghe cô nói!” Cầm lấy điện thoại, hắn biết hắn phải nghĩ ra biện pháp, nếu không Feston sẽ mất máu quá nhiều mà chết ở trong này.
“Cứ cách hai phút sẽ nổ một lần, tôi cũng không muốn tất cả bọn họ đều chết mà chỉ muốn xem thử vận may của đám FBI đó, vì sao cậu lại còn muốn đi vào để giúp vui? Vì bất kỳ ai cũng không đáng giá! Nhanh chóng ra ngoài dùm tôi!” Stephanie bắt đầu hối hận, Ian thật sự nghiêm túc, cô ta nghĩ rằng hắn chỉ cao hứng nhất thời, không ngờ lại đến mức này. fynnz.wordpress.com
“Hiện tại tôi không có thời gian để nghe cô la hét! Tôi phải hủy bức tường ở trước mặt thì mới có thể cứu anh ấy, bom ở nơi nào, bom tại lầu hai chôn ở đâu?” Nhìn thấy Feston bị kẹt giữa khe hở của cầu thang lầu hai và lầu ba, hắn cầm lên điện thoại, giọng điệu đông cứng.
“Cậu muốn làm gì, cậu muốn bị nổ hay sao?” Feston nghe thấy lời nói của Phong Triển Nặc thì lập tức ngẩng đầu lên, Stephanie cũng có cùng nghi vấn, “Nó sẽ nổ, cậu không đi ra mà còn tính làm gì nữa?”
“Làm nổ đá thì có thể khiến cho kíp nổ bị hủy, hiện tại chưa đến hai phút, lầu hai vẫn chưa nổ.” Tầm mắt của hắn tập trung vào xung quanh của Feston, tiếp theo lại nhìn Feston, “Nhưng anh thì không có thời gian, anh phải nhanh chóng đi ra!”
“Cho nên cậu muốn kích nổ trái bom dưới tầng trệt….tiếp theo nơi này sẽ bị ảnh hưởng, dưới lầu bị sụp xuống thì tôi sẽ có khả năng ra ngoài….” Feston biết hắn đang tính toán cái gì, “Cậu muốn kích nổ tầng trệt thì phải dùng súng….”
Thương tích nghiêm trọng, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh nhưng đầu óc của Feston vẫn rất nhanh nhạy, Phong Triển Nặc gật đầu, “Đúng vậy, nhưng đến lúc đó phải xem có may mắn hay không, có thể cả người của anh sẽ bị đè ở tầng hai này–”
Nhưng nếu Feston bị kẹt không ra được, lại bị mất máu thì sẽ càng nguy hiểm, hai người nhìn nhau, tính toán có bao nhiêu phần thành công, nghe ra có vẻ mạo hiểm nhưng đáng giá thử một lần.
“Đến đây đi.” Feston mỉm cười nặng nề.
Phong Triển Nặc gật đầu, Stephanie nghe thấy bọn họ nói chuyện, “Ian! Đừng hồ đồ, hắn là FBI, cậu cứu hắn xong thì hắn vẫn sẽ bắt cậu–”
“Nói cho tôi biết bom ở chỗ nào?” Hắn có quyết định của hắn.
“Cậu điên rồi Ian! Hiện tại đi vẫn còn kịp, cậu không muốn hắn chết thì để cho người khác đến cứu hắn!”
“Nói cho tôi biết bom ở chỗ nào?”
“Cậu có biết cậu đang làm cái gì không hả? Cho dù có nói cho cậu biết vị trí trái bom để cậu cứu hắn thì thế nào, hắn rốt cục vẫn là một cảnh sát–”
“Nói cho tôi biết bom ở chỗ nào?”
“Ian–”
“Bom ở chỗ nào?!!”
“Vì cái gì cậu không đi, vì cái gì cậu không chịu đi?!” Stephanie hét to.
“Bom ở chỗ nào?! Nói cho tôi biết ngay lập tức!!!”
Tiếng quát cuối cùng làm đau nhói màng nhĩ của Stephanie, rốt cục nhận thấy hắn không thích hợp, không biết một chút run rẩy khó phát hiện kia là khẩn trương hay sợ hãi, hoặc là lo lắng và phẫn nộ? Đó là Ian? Là Ian Noy chưa từng e ngại bất cứ điều gì?
Cô ta trầm mặc vài giây rồi thở dài, “Tôi bảo người chôn ở dưới cửa sổ của mỗi tầng, nằm trong góc đặt mấy đống cọc và bê tông.”
Ném điện thoại, Phong Triển Nặc nắm lấy sau gáy của Feston rồi hung hăng cảnh cáo, “Nghe rõ đây, nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ không để cho anh chết, anh chỉ có thể chết trong tay của tôi!” Nâng mặt của Feston lên, hắn hôn lấy đôi môi tái nhợt của đối phương.
Feston dường như đang cười, có lẽ không có sức lực để mở miệng, giọng nói của hắn rất thấp, “Muốn tôi chết cũng không dễ dàng đâu.” Thối lui, Phong Triển Nặc nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Feston, sau đó đầu lưỡi của Feston cuốn lấy hắn.
Giống như xem đây là nụ hôn cuối cùng, nếu Feston còn sức lực thì hắn sẽ vuốt tóc của Phong Triển Nặc.
Có tiếng bước chân tiếp cận, đã tiến đến rất gần nơi này, bởi vì nụ hôn ngắn ngủi nhưng lại quên trời quên đất cho nên bọn họ cũng chưa phát hiện, đến khi Phong Triển Nặc nghe thấy động tĩnh thì liền xoay người một cách cảnh giác, Jonathan đang cách bọn họ vài bước, hắn sững sờ đứng ở nơi đó, giống như không thể tin được bản thân mình đang nhìn thấy cái gì.
………
P/S: Mỹ nhân cứu anh hùng, trong lúc nguy hiểm như vậy mà anh hùng còn cố đá cháo lưỡi với mỹ nhân nữa =.=
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
44 chương
84 chương
102 chương
6 chương
28 chương