Xích Ái Sát Thủ
Chương 190 : Cái chết của sát thủ
Địa chỉ mà Phong Triển Nặc nói ra là một khách sạn, không phải tất cả thành thị đều có nhà của hắn, nhưng nhất định sẽ có một nơi tương đối an toàn, khách sạn này là nơi mà hắn thường xuyên vào ở, khác với chỗ của Bob, những người tới nơi này đều là người giàu có và những nhân vật nổi tiếng, việc giữ bí mật và bảo vệ an ninh của khách sạn cũng không tệ.
Sau khi ăn uống một chút thì tắm rửa cho sảng khoái, sau đó lại đi ngủ một giấc, khi hắn tỉnh lại thì hoàn toàn tỉnh táo thoải mái, Feston đang ở ngoài phòng khách bật tivi, trong phòng có thể mơ hồ nghe thấy tin thời sự, bạo động trong tù, hình ảnh trên hiện trường vô cùng hỗn loạn, còn có người đặt bom, hoặc là một loại thuốc nổ tự tạo gây nên vụ cháy nổ.
Xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy tivi, Phong Triển Nặc ngồi dậy từ trên giường, khi hắn ưỡn lưng đi đến thì Feston liền đưa cho hắn một ly cà phê, rèm che được kéo ra, tiết trời bên ngoài xem như không tệ, Glen bị cột vào một chiếc ghế sô pha đơn, có lẽ cả đêm không ngủ, đối mặt với vách tường, hai tay bị trói ngay trước tầm mắt của Feston.
“Anh thật sự không cho cậu ấy một chút cơ hội nào à.” Nếu Glen muốn cởi bỏ dây thừng thì Feston nhất định sẽ nhìn thấy, hiện tại Phong Triển Nặc có được tự do nên giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Cậu ấy và cậu là cùng một loại người, tôi đương nhiên biết nên làm như thế nào.” Feston rất có khả năng cả đêm không ngủ, hoặc là ngủ rất ít, giọng nói có một chút khàn khàn, Phong Triển Nặc xoay người hôn lên cổ của hắn một chút, “Mặc kệ cậu ấy nghĩ thế nào cũng được, tôi cho rằng cảm giác tự do thật sự không tệ.”
Hương cà phê cùng mùi của Feston dung hợp cùng một chỗ, hắn hít sâu vào một hơi, Feston vỗ lên thắt lưng của hắn, “Cảm thấy thế nào?”
“Anh nói thử xem?” Phong Triển Nặc ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, ngay bên cạnh hắn, tựa như chưa từng rời đi, hắn nhìn thấy sắc mặt của Phong Triển Nặc cũng không tệ lắm. Feston im lặng, chỉ nhìn màn hình, trong phòng không bật đèn, ánh sáng trên tivi bao phủ khuôn mặt của hắn.
Tin thời sự đang báo cáo số người tử vong trong vụ bạo động, cũng đọc tên những phạm nhân trong danh sách tử vong, Phong Triển Nặc nghe thấy hai cái tên cũng không tính là xa lạ, John Leonard và Cory Burke.
“Chúc mừng một chút đi, từ hôm nay trở đi cậu đã trở thành một người chết.” Feston nhìn ti vi, bưng lên tách cà phê rồi uống một ngụm.
Khi hắn nói ra những lời này thì cũng ấn nút điều khiển từ xa, màn hình nhất thời trở nên tối sầm lại, Phong Triển Nặc khoanh tay, dựa vào ghế sô pha, hắn nhìn về phía Feston, Feston cũng vừa vặn quay sang.
Rèm cửa sổ không thể ngăn cản ánh sáng từ bên ngoài.
Chống lại ánh mắt kia trong chốc lát, Phong Triển Nặc nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt của Feston, ý cười tràn ra từ đồng tử màu xám tro, “Cho cậu lấy lại tự do cũng không dễ dàng, muốn giết một người vốn không tồn tại thì càng khó hơn, chẳng qua xem như kết quả cũng không tệ.”
Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể lên kế hoạch ổn thỏa, còn phải mạo hiểm, Feston đã nói sẽ từ chức, chẳng qua trước lúc đó thì hắn vẫn là đặc vụ liên bang, không thể tùy tiện vận dụng người của FBI.
Nghĩ đến những người có liên quan đến Phong Triển Nặc, hắn quyết định không liên hệ Judy, Habino không phải tổ chức có thể tính nhiệm, người của bọn họ quá mức phức tạp, duy nhất chỉ còn một mình Hecate, nhưng không thể hoàn toàn dựa vào Hecate.
Trong quá trình gây ra trận bạo động, Feston không thể không vận dụng một ít quan hệ ngầm của mình, một cảnh sát thâm niên thì không chỉ có quan hệ với đồng nghiệp mà còn có cả tội phạm.
Quá trình này cũng không cần phải thuật lại, kết quả đã xảy ra ở trước mặt.
Cho dù hắn không nói thì Phong triển cũng biết, Feston rất ít nói, hắn chỉ dùng hành động để tỏ vẻ, “Cũng giống như trước kia, tôi sẽ không nói cảm ơn anh.”
Hắn nâng cằm, nhếch lên nụ cười ung dung nơi khóe miệng, ở trong tù không lâu, phong cách của hắn dường như có một chút thay đổi, lại tựa hồ không có. Feston nhìn Glen ngồi đưa lưng về phía bọn họ ở một góc, rồi lại kéo Phong Triển Nặc nằm xuống ghế sô pha. fynnz.wordpress.com
“Chuyện mà cậu muốn cám ơn tôi thì còn rất nhiều, chúng ta sẽ thanh toán từ từ.” Đột nhiên áp xuống đôi môi nóng rực, giống như muốn hòa tan hắn, bàn tay của Feston trực tiếp mò vào bên trong áo thun của Phong Triển Nặc, trước tiên là sờ lên lớp băng gạc, sau đó là nhéo nhẹ phần nổi lên ở trước ngực của đối phương.
Glen ở ngay góc tường, tuy rằng hắn đưa lưng về phía bọn họ nhưng có lẽ đã sớm tỉnh lại, nghe thấy hô hấp dần dần trở nên nặng nề của bọn họ, chẳng qua hiện tại Phong Triển Nặc cũng không bận tâm nhiều như vậy, hắn phản kích về phía Feston, hàm răng cắn vào cổ họng của đối phương rồi mút vào thật mạnh.
Lò xo của sô pha vang lên tiếng cọt kẹt, hô hấp của Feston cũng trở nên dồn dập, chẳng qua xem như vẫn còn lý trí, “Cậu muốn trình diễn màn giường chiếu ở trước mặt bạn của cậu thì tôi cũng không ngại, tôi sẽ chặn mồm của cậu lại.”
Hắn kề sát vào lỗ tai của Phong Triển Nặc mà nói như vậy.
Glen, chết tiệt! Phong Triển Nặc bất cần, chẳng qua hiện tại hắn còn có chuyện phải làm, đang do dự thì cửa phòng vang lên vài tiếng cốc cốc, có tiết tấu rất riêng biệt.
“Là Bob, tôi bảo anh ấy đưaNileđến đây.” Feston buông hắn ra, nhìn đồng hồ một cách mất hứng, “Đây là thói quen của anh ấy à? Anh ấy đến sớm hơn nửa tiếng.”
“Anh ấy thích đến sớm hơn nửa tiếng, nếu có vấn đề gì xảy ra thì vẫn có thể phát hiện trước.” Đôi khi Phong Triển Nặc cũng sẽ làm như vậy, hắn đứng dậy từ ghế sô pha, chuẩn bị đi thay đồ, “Nhưng mà cho dù anh ấy có đến đúng giờ thì tôi cũng không cho rằng thời gian nhiêu đó là đủ dùng.”
“Chuyện này tôi rất đồng ý.” Mái tóc của Feston bị Phong Triển Nặc làm cho rối bù, hắn tùy tiện quơ quào cho vào nếp, cổ áo sơ mi xộc xệch, giọng nói khàn khàn để lộ dấu vết đang kiềm nén ***.
Feston như vậy thật gợi cảm, đó là một loại gợi cảm khó nói nên lời, Phong Triển Nặc không phải là không nhìn thấy lửa nóng trong ánh mắt của Feston, dường như kể từ khi ra khỏi nhà tù, có lẽ liên quan đến việc suýt chết của hắn mà thái độ của Feston đối với chuyện này càng thêm mãnh liệt và thẳng thắn.
Khi hắn đi vào thay đồ thì Feston ra ngoài mở cửa, Bob dẫn theoNileđứng trước cửa, bọn họ không lập tức tiến vào, “Glen đâu?”
Bob hỏi một câu như vậy, Feston tránh sang một bên rồi chỉ vào bên trong, Glen vẫn bị trói, hắn đối mặt với vách tường, Bob nhìn thấy bóng dáng của hắn thì hơi cảm thấy bất ngờ, “Glen trước kia đâu có gầy như vậy.”
“Có lẽ anh nên tự hỏi cậu ta thì hơn.” Feston không muốn nói nhiều chuyện về Glen, mà Phong Triển Nặc kể từ khi quay về cũng không nói gì nhiều với Glen, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của Bob.
Không ai nguyện ý nhìn thấy bạn thân ngày xưa của mình trở thành như vậy, mà Bob lại giống như người nhìn bọn họ lớn lên, trong lòng chẳng khá khẩm gì hơn, nhưng vẫn đi lên rồi vỗ vai Glen một cái, sau đó nở nụ cười, “Thằng nhóc Glen, nhìn xem là ai đến đây.”
Glen ngay từ đầu đã không trả lời, chờ Bob xoay ghế sô pha của hắn lại thì hắn mới giống như mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, “Bob, tôi biết là sẽ nhìn thấy anh, đã lâu không gặp.”
Glen bị cột vào trên ghế, Bob chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền biết vì sao lại như thế, “Nhiều năm qua Ian đều làm cho chúng ta nghĩ rằng cậu đã chết, không ngờ cậu vẫn còn sống, tôi càng không ngờ là cậu còn có con trai, tôi mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, nó là con của cậu, cậu nhìn nó thử đi.”
Sau khi Nile tiến vào thì không hề nói một câu, nó vốn chưa thể khôi phục năng lực giao tiếp như những đứa nhỏ bình thường cho nên chỉ đứng yên một bên mà nhìn, hiện tại nó biết người đàn ông này là cha của nó, nhưng đối phương không hề nhìn nó lấy một cái.
Glen quay đầu đi, “Tôi không muốn nhìn thấy nó, tôi không muốn thấy bất luận kẻ nào, là Ian nhiều chuyện, tôi ở nơi đó rất tốt mà.”
“Nếu cậu nói rằng sống trong phòng giam mà xếp giấy hằng ngày là rất tốt, thì đúng vậy, cậu ở đó rất tốt.” Phong Triển Nặc từ phòng tắm đi ra, trên tóc còn nhiễu nước, vừa cười lạnh vừa châm chọc, “Cậu sa đọa thành loại người này từ khi nào vậy, tôi nhớ rõ trước kia cậu rất kén chọn nhiệm vụ mà, hiện tại cậu lại là người chuyên giết phạm nhân sao? Bọn họ có cho cậu làm đại ca hay không?”
Glen bị trói trên ghế, muốn động cũng không thể động, hắn nắm chặt tay vịn, dây thừng căng chặt đến mức cực hạn, ở mặt ngoài vẫn là thản nhiên, “Trước khi cậu đến quấy rối thì tôi xem như cũng không tệ lắm, không ai dám đụng vào tôi.”
Phong Triển Nặc thật muốn đấm cho hắn một cú, liền bị Feston ngăn cản, hắn lấy ra một vật rồi đặt ở trước mặt của Glen, “Đây là của cậu, cậu đã không còn muốn gì nữa vậy thì xếp nó để làm gì, giết thời gian ư? Như vậy tôi muốn đốt nó cũng không thành vấn đề phải không.”
Đó là con rồng mà Glen đang xếp, ngọn lửa toát lên từ bật lửa đã liếm hết phân nửa cái cánh của con rồng, khung xương bị đốt thành màu đen, tận mắt nhìn thấy ngọn lửa đang dần dần phá hủy công trình của mình – “Dừng tay!” Glen kêu to, “Buông nó xuống!”
Feston vẫn đứng yên bất động, Glen có ý đồ đứng dậy nhưng Feston buộc dây rất chắc, dây thừng siết chặt cánh tay của hắn, hắn giãy dụa trên ghế, khuôn mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng, “Tôi cảnh cáo anh, buông nó xuống ngay!”
“Cảnh cáo của cậu vô tác dụng, tôi đốt nó thì cậu làm gì được tôi.” Lời nói của Feston đâm trúng nhược điểm của Glen, hắn ở trước mặt Glen mà bày ra cảnh tưởng thiêu rụi tác phẩm của Glen.
Sau khi giấy được xếp lại thì nó sẽ trở nên dày hơn trước, ngọn lửa phải chậm rãi cắn nuốt, từng chút từng chút một, càng ngày càng lớn, hắn lạnh lùng nhìn Glen, “Tôi hiểu rất rõ người như cậu, cũng không phải chưa từng gặp qua, nếu cậu có chết cũng không muốn ra khỏi tù, chỉ muốn sống như vậy cả đời thì cậu có thể tự sát khi chúng tôi mang cậu ra đây.”
“Vì sao không làm như vậy? Cậu là bạn của Ian, tôi biết năng lực của cậu ấy, tôi tin tưởng cậu cũng có thể làm được, trong tình huống đó nếu muốn giết người khác thì không dễ, nhưng về phần tự sát thì lại rất đơn giản, cậu không muốn gặp bạn cũ, cậu không còn bận tâm đến bất cứ chuyện gì, chẳng lẽ lại sợ chết hay sao?”
“Cho dù không muốn chết thì dùng cái chết để uy hiếp cũng có thể làm được mà, chuyện này chẳng có gì khó với cậu cả!”
Lời nói thẳng thắn lạnh lùng, Feston xem Glen là một tội phạm mà hắn bắt được, người này không phải là Phong Triển Nặc.
Thấy Feston không ngừng nói như vậy để khiêu khích Glen, đứng trên quan điểm của người ngoài cuộc thì Phong Triển Nặc cảm thấy thật may mắn khi người đàn ông này đứng về phe của hắn, nếu Feston là đối thủ cả đời của hắn thì hắn sẽ cực kỳ đau đầu.
Feston hỏi hắn vì sao không chết đi? Mặt mày tối tăm của Glen dần dần trở nên dữ tợn, lộ ra sát ý, hắn định mở miệng thì Feston đã đấm cho hắn một cú, kế tiếp là cú thứ hai rồi cú thứ ba lần lượt dừng trên mặt.
Feston ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không kiêng kị có Nile đứng ngay bên cạnh, khóe miệng và mũi của Glen đều chảy máu, sát ý dỡ tợn càng lúc càng hiện rõ, kế tiếp Feston lại ra tay quá nặng, tung một cú khiến Glen cùng với chiếc ghế ngã lăn quay.
“Tôi sẽ giết anh–” Glen hít hơi, tựa như một con rắn độc phát ra âm thanh khè khè, Feston không cho Phong Triển Nặc nhúng tay vào, hắn giẫm một chân lên ngực của Glen.
“Muốn giết tôi à? Hay lắm, cậu có biết vì cứu cậu ra khỏi tù mà Ian phải trả giá đắt như thế nào hay không? Người chết không phải là tôi mà là cậu ấy! Thiếu chút nữa cậu ấy đã chết ở trước mặt tôi!” Tiếng rống giận như tảng đá nện xuống, khi Feston trở nên lạnh lùng tàn nhẫn thì quả thật giống như một con quỷ.
Hắn giẫm xuống ngực của Glen, “Vì cứu cậu – một người chẳng đáng là gì đối với tôi, vậy mà cậu ấy lại đi cứu cậu, thiếu chút nữa đã bị giết, đơn giản là vì cậu ấy vẫn xem cậu là bạn thân!” fynnz810
Thân thể của Glen cứng đờ, Feston nhấc Glen đứng dậy từ dưới đất, tầm mắt lạnh lùng khiến người ta như muốn đông cứng, “Mặc kệ cậu ấy đã làm chuyện gì, tạo thành hậu quả gì, hiện tại cậu ấy đang giúp cậu, còn cậu thì sao, nếu cậu cứ tiếp tục sa đọa như vậy thì tốt nhất là chết ngay cho tôi nhờ, đừng liên lụy đến cậu ấy nữa.”
…………
P/S: Anh Phê bảo vệ vợ hay là muốn xả giận mấy bữa nay vì vụ này làm anh căng thẳng đầu óc đây, gian lắm, có cái gối trước mặt nên tha hồ đánh đấm cho đã đây mà.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
127 chương
58 chương
249 chương
13 chương
32 chương