Xích Ái Sát Thủ
Chương 11 : Trùng hợp
Chậm rãi đến gần, sắc mặt của Feston trở nên âm trầm, Phong Triển Nặc biết mình đã nói đúng, hắn chậm rãi nở nụ cười, “Tôi thậm chí còn có đạo đức hơn so với anh, ít ra tôi không giả nhân giả nghĩa.”
Hàm dưới bị nắm chặt, đôi mắt thâm thúy như chim ưng nổi lên gió lốc, “Nói lại một lần nữa xem?” Từng chữ một được cất lên, ngón tay mạnh mẽ giống như muốn bóp nát Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc nhướng mi, “Nhớ lúc trước hay không? Khi tôi dùng người nhà và tình nhân của anh để uy hiếp anh về xu hướng giới tình của mình, lúc ấy anh đã nói như thế nào? Anh không giao dịch với tội phạm, ngay cả một giây cũng không lo lắng, chỉ cần có thể bắt lấy tôi thì anh có thể không tiếc bất cứ cái giá nào, đúng không?”
Đến gần, giống như tình nhân đang thì thầm với nhau, hắn nói nhỏ một cách nguy hiểm, “….Khi đó tôi đã biết anh là người như thế nào, Feston Kada, chúng ta là đồng loại.”
Bọn họ đều là loại người vì đạt đến mục đích mà không tiếc trả giá đắt, đều là những thợ săn, chẳng qua con mồi thì khác nhau, lược bỏ vẻ ngoài, không ngờ một thủ lãnh đội đặc nhiệm FBI lại là đồng loại với một sát thủ.
Cơ hồ bị bóp chặt đến mức muốn nát xương nhưng trên mặt của Phong Triển Nặc lại không lộ ra bất kỳ đau đớn nào, tầm mắt của hai người ở trong không khí giống như bắn ra một tia lửa lớn, Feston không phản bác cũng không thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, “Nói xong chưa? Nếu cậu có ý đồ chọc giận tôi để tìm cơ hội bỏ trốn thì tôi khuyên cậu nên đổi bằng phương pháp khác.”
Đáy mắt của Phong Triển Nặc lóe lên, kẻ giỏi khống chế cảm xúc thường là những kẻ khó đối phó nhất, cái tên Feston Kada này ở trong danh sách đối thủ của hắn lại tăng thêm vài bậc.
Người đàn ông ở trước mặt dường như sẽ không bị bất cứ chuyện gì dao động, mặc kệ hắn nói trúng cái gì thì Feston cũng không bận tâm, Feston chỉ quan tâm đến con mồi của mình, chuyện này thật bất hạnh bởi vì Phong Triển Nặc biết hiện tại hắn chính là con mồi của Feston.
Feston kiểm tra còng tay của Phong Triển Nặc, “Đừng nói đạo đức với tôi, đây là những gì mà U Linh sẽ nói hay sao? Là ai giết đồng bọn trong cô nhi viện, là ai lợi dụng cái chết của cô ta để giải vây tội danh cho mình, lấy lý do là vì tốt cho cô ta…..Noy, khi giết cô ta thì cậu có cảm giác gì?” Hắn dừng lại mà nhìn Phong Triển Nặc.
“Thật khoái trá, thật yên tâm, FBI các anh không có chứng cớ gì chứng minh tôi là ai, càng không thể tìm ra căn cứ chính xác là tôi giết người từ trên người của cô ta, đùng, một viên đạn, chỉ đơn giản như vậy, đừng quên là cô ta muốn giết tôi trước!” Lilith tượng trưng cho quá khứ của hắn, khóe miệng mỉm cười Phong Triển Nặc hơi vặn vẹo.
“Cậu muốn từ biệt quá khứ của mình?” Feston dường như xuyên thủng hết thảy, “Cậu muốn làm một người không hề tồn tại trên thế giới này, không ai có thể bắt được cậu, nhận nhiệm vụ, khi họng súng chỉa vào con mồi của mình thì có phải cậu cảm thấy cậu rất giống Chúa trời hay không? Có thể thao túng vận mệnh của kẻ khác, cậu muốn hắn sống thì hắn sẽ sống, muốn hắn chết thì hắn phải chết….”
“Một quốc gia không thể tồn tại mà không có bất bình đẳng.” Phong Triển Nặc không trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, hắn mượn một câu danh ngôn rồi ngã xuống giường, “Tôi đã nói nhiều lắm rồi.”
Một quốc gia không thể tồn tại mà không có bất bình đẳng, có người phải được tự do, có người phải mất tự do, có người là kẻ thống trị, có người là kẻ bị thống trị — Martin Luther.
U Linh ở trước mặt hắn là người như thế nào? Feston có thói quen quan sát các loại tội phạm, đây là bệnh nghề nghiệp, tâm lý của kẻ phạm tội ảnh hưởng rất lớn đối với hành vi của bọn họ, hiểu biết tâm lý của tội phạm có thể giúp hắn bắt bọn họ quy án, nhưng Ian Noy – U Linh này….Trong khóe mắt, hắn nhìn thấy con mèo được cứu.
Nó ưỡn người duỗi lưng, lười biếng tiến đến đầu giường, lấy chân khều ống truyền dịch vài cái, hiển nhiên là rất ngạc nhiên đối với xung quanh, bao gồm cả người đã cứu nó, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngửi trên mặt của Phong Triển Nặc, dường như muốn xác nhận mùi hương của hắn, cái mũi động đậy vài cái sau đó nó nhanh chóng nhảy sang chỗ khác.
Mùi thuốc súng cùng hơi thở tử vong làm cho động vật cảnh giác, trên người của Phong Triển Nặc luôn có một mùi máu tươi không thể xóa bỏ, hắn đã quen với mùi này, đạn dược và súng ống làm cho hắn cảm thấy an tâm, trước khi bình dịch được truyền xong thì hắn còn có thể nghỉ ngơi, hắn nhắm mắt lại, tựa như nơi này không còn bất ai.
Bệnh nhân ở xung quanh rất ít, ở gian kế bên cũng không nghe thấy quá nhiều động tĩnh, các y bác sĩ đều đã đi dùng cơm tối, chỉ còn vài y bác sĩ trực ban thỉnh thoảng đi qua hành lang để xem xét tình hình xung quanh một chút, trong phòng cấp cứu thật yên lặng.
Hắn giống như đang ngủ, dưới hàng lông mày là một tầng bóng râm, hô hấp ổn định, Feston không ngờ U Linh lại ngủ ở chỗ này, có lẽ trong bình truyền dịch có thành phần khác hoặc đây có thể là một quỷ kế nào đó….
Người đang nằm ở trên giường cho dù nhìn như thế nào cũng không giống một sát thủ, tựa như có rất nhiều người đã nói chân tay của Ian Noy rất thon dài, dáng người cao gầy, có một khuôn mặt cực kỳ điển trai.
Nhưng Feston cũng không vì như vậy mà xem thường Phong Triển Nặc, hắn biết mỗi khi gương mặt điển trai này hiện lên sát ý thì sẽ dữ tợn cỡ nào, chỉ cần cầm lấy súng thì đôi tay này sẽ trở thành đôi tay của tử thần.
Nghĩ đến cái gì đó, ngay khi hắn nâng lên bàn tay phải của Phong Triển Nặc thì trong hành lang bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân, đám y bác sĩ ở bên ngoài thét chói tai, giọng nói của bác sĩ John là rõ ràng nhất, “Các người là ai? Các người muốn làm gì? Dám làm bậy thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Câm miệng!” Răng rắc, khẩu súng được lên nòng, “Mẹ kiếp đừng lắm chuyện! Bọn họ bị thương, khám cho bọn họ đi! Dám báo cảnh sát? Coi chừng tao bắn một phát bỏ mẹ!”
Tiếng bước chân lục tục, theo tiếng mắng chửi cùng tiếng bước chân có thể đoán được đại khại là bảy tám người, bọn họ chiếm cứ toàn bộ hành lang trong khoa cấp cứu bé tẹo này, bệnh nhân ban đêm không nhiều lắm, tạm thời vẫn chưa quá rối loạn, nhưng bị người xung quanh phát hiện thì sớm muộn gì cũng sẽ báo cảnh sát.
“Nghe có vẻ là băng nhóm địa phương, bị cảnh sát các anh truy đuổi đến bước đường cùng.” Trong phòng cấp cứu, Phong Triển Nặc mở mắt ra, trong mắt thanh tỉnh tựa như chưa từng ngủ, có lẽ hắn cũng không thật sự ngủ, hắn nhanh chóng rút tay phải của mình ra khỏi lòng bàn tay của Feston, “Làm sao đây? Có cần phải đi ra hay không? Đội trưởng Kada?” fynnz.wordpress.com
Feston để ý mỗi khi U Linh xưng hắn là đội trưởng Feston thì luôn có một chút chế nhạo, tựa như đang nói đùa, nhưng khi xưng là Kada thì sẽ bình tĩnh lý trí hơn nhiều, “Chuyện đó không liên quan đến cậu, nằm yên đừng nhúc nhích.”
“Chuyện này cũng không phải do anh định đoạt….” Phong Triển nặc ngậm miệng lại, thông qua khe hở của rèm che hắn có thể nhìn thấy chân của đối phương, có ba người đi đến, đều mang mấy đôi giày bốt thấp cổ sậm màu, ống quần nhét vào trong giày, hắn nói nhỏ, “Mở còng ra cho tôi, nếu anh không muốn bị phát hiện là cảnh sát.”
Feston không bận tâm, tiếp theo tất cả rèm che ở xung quanh đều bị kéo ra, gần đó còn có một bà lão đang nằm trên giường bệnh, tai đeo máy trợ thính, miệng thì hô to, đám người nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, vài tầm mắt tập trung lên Phong Triển Nặc và Feston, chuyện này rất rõ ràng bởi vì so với một bà lão thì hai người đàn ông này mới là nguy hiểm.
“Đứng lên cho tao! Mày, cả mày nữa! Giơ tay lên rồi úp mặt vào tường!” Một người đàn ông cầm súng, trên người mặc áo thun đen, màu da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn bóng loáng, trong tay của hắn cầm súng trường, đây không phải là nhóm băng đảng bình thường thích khoe mẽ.
Phong Triển Nặc vẫn chưa truyền dịch xong nhưng hắn vẫn rút ra kim tiêm trên mu bàn tay rồi ngồi dậy, súng trên người của hắn đã bị Feston thu giữ, điều này có nghĩa vũ khí đều ở trên người Feston, mà chỉ cần bị phát hiện thì chắc chắn sẽ tạo thành phiền toái, “Anh không nên lấy súng của tôi.”
Khi hắn xoay người thì đã thấp giọng nói với Feston như vậy, “Nếu bọn họ biết anh là FBI….”
“Nói cái gì đó? Xoay lưng lại đi! Đưa tay lên tường!” Họng súng chỉa mạnh vào lưng, Feston xoay người, nhìn Phong Triển Nặc một cái, dường như là đang cảnh báo, ngoại trừ trước ngực của hắn có thẻ căn cước thì trên người còn có hai khẩu súng, một khẩu là vật chứng.
Đám người này dường như không phải băng nhóm thuộc trình độ ruồi bu, một khi thẻ căn cước của Feston bị phát hiện, bị đối phương biết hắn là FBI thì có thể tưởng tượng ra đó sẽ là kết quả gì, nhưng nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Feston thì dường như hắn đã tính toán sẵn sàng, nếu bị phát hiện thì sẽ một chống lại bảy hoặc tám, giải quyết toàn bộ đám người này.
Có lẽ Feston thật sự có thực lực như vậy, Phong Triển Nặc không thể không bội phục hắn lớn mật, đến khi hai tay được giơ lên tường thì rốt cục chiếc còng trên cổ tay của Phong Triển Nặc cũng bị phát hiện, “Đây là cái gì? Còng tay?”
Một tên đang lục soát trên người của Feston, chuẩn bị sờ lên túi áo của hắn thì bất chợt nghe thấy tiếng kêu của đồng bọn, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Phong Triển Nặc, đồng thời cũng kinh động người bên ngoài, “Chuyện gì mà la hét um sùm vậy?” Đó là một người đàn ông để râu dê.
“Tụi mày xem cẩn thận cho tao! Bảo thằng già này lấy đạn ra cho các anh em.” Người đàn ông có chùm râu dê trước khi bước vào cửa thì quay đầu phân phó đám người bên ngoài, xem ra hắn là thủ lĩnh của đám người này.
Hắn vừa bước vào cửa thì ba người trong phòng đều chuyển lực chú ý về phía hắn, “Anh Chuck, thằng nhóc này đeo còng tay.” Bọn họ chỉ vào Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây, nhìn từ trên xuống dưới thì chẳng có gì khác thường, nhưng khi hắn quay đầu lại thì vẻ mặt của Chuck liền lộ ra một chút bất ngờ, “Khoan đã, tao biết thằng này!”
Chuck – nhà cung cấp của Adam William, đảm nhiệm việc cung cấp hàng hóa, Phong Triển Nặc cũng nhận ra đối phương.
Mà lúc này Feston đang im lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên của hắn làm cho Phong Triển Nặc không thể không suy nghĩ nhiều, đám người của Chuck bị cảnh sát truy đuổi, lại có người bị thương, hiện tại lại đi vào bệnh viện này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp….
……….
P/S: bạn Phê, cầm tay của em Nặc làm gì thế :>
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
44 chương
84 chương
102 chương
6 chương
28 chương