"Cảm ơn anh, ngày mai..." "Rồi rồi, chỉ là một bữa cơm thôi mà." Hồng Kỳ thấy nam nhân kia ăn xong rồi nên đứng dậy thu dọn bát đũa. Hắn đoán được y muốn nói gì, nhanh chóng cắt ngang. Hồng Kỳ hắn tuy không giàu có, nhưng xưa nay giúp người đều không cầu báo đáp. "Cảm ơn..." Nam nhân lau miệng, "Để tôi rửa chén cho." Nói đoạn, y nhanh tay đoạt lấy bát đũa rồi bước ra khỏi phòng. Hồng Kỳ lau bàn, khóe mắt liếc qua cái bao của nam nhân. Căn cứ theo những thứ lòi ra khỏi miệng bao, cộng thêm tình hình của nam nhân hắn quan sát được trong hai ngày nay, hắn cũng lờ mờ đoán ra sinh hoạt của y. Khu thương mại này có rất nhiều cửa hàng, cho nên mỗi lần nhập hàng là thùng các tông và bao ni lông vứt chật đất, mà những thứ này có thể bán lại cho các khu tái chế để lấy tiền, dẫn đến có nhiều người thất nghiệp đi thu mua hoặc nhặt phế liệu về bán, tuy một ngày kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Trừ những người có xe đẩy chuyên dụng thì khá hơn, mỗi ngày thu được năm, sáu cân là bình thường, thậm chí có ngày còn thu được những mười cân nữa kìa. Hồng Kỳ cũng từng nghe một ông lão nhặt phế liệu kể, tuy có WC miễn phí, nhưng nó ở xa quá, không những tốn thời gian đi lại, mà còn có thể bị tranh chỗ làm ăn lúc mình vắng mặt nữa, bởi vì khu này cũng đâu chỉ có một người thu phế liệu. Vậy mới nói, gì cũng có khó khăn của nó. Hồng Kỳ thấy nam nhân đã cầm hai cái bát với hai đôi đũa đã rửa sạch đi vào, liền thôi không suy nghĩ nữa, vươn tay chỉ chỉ một góc trên bếp: "Cậu cứ đặt ở đó đi." Nói rồi hắn nhìn nhìn nam nhân: "Cũng trễ rồi, đêm nay cậu ở tạm chỗ này đi." Nam nhân sững sờ nhìn Hồng Kỳ, có chút đuổi không kịp suy nghĩ của người này, "Anh, anh đồng ý cho tôi ngủ trong WC rồi sao?" "Cái cậu này sao lại thích ngủ trong WC thế nhỉ, chẳng lẽ sợ nửa đêm tè dầm à?" Nam nhân nghe Hồng Kỳ chọc như vậy, mặt lập tức đỏ ửng lên, hơi hoang mang: "Vậy tôi..." "Có giường để làm gì? Nào, giờ tôi chuẩn bị nước cho cậu tắm nhé." Nam nhân giật mình nhìn Hồng Kỳ, tự hỏi trên đời sao lại có người tốt đến thế này chứ? Rõ ràng y nghèo túng như vậy, sao hắn lại tự nguyện giúp đỡ y? Hồng Kỳ mặc kệ nam nhân đang ngây người. Hắn ra ngoài bê vào một chậu nước to oạch, sau đó đổ một phần nước vào nồi, đun sôi, nhân lúc nước sôi thì đi lấy thêm mấy chậu nước nữa đổ đầy cái bồn tắm cũ kỹ đặt trong góc phòng, cuối cùng hắn cho nước sôi vào bồn nước lạnh, vừa khuấy đều vừa nói với nam nhân: "Được rồi đó, cậu tắm đi." "... Vâng." Nam nhân gật đầu, bắt đầu cởi đồ. Hồng Kỳ lấy khăn và xà phòng đưa cho y, sau đó ngồi một bên xem TV. Vì không có vách ngăn giữa chỗ tắm và phòng khách, nên mới đầu nam nhân cảm thấy không được thoải mái lắm, nhưng sau đó y nhận ra Hồng Kỳ chỉ chăm chăm vào màn hình, nên cũng dẹp luôn sự ngại ngùng, nhảy tọt vào bồn tắm. Chốc lát sau, nước trong bồn bị y nhuộm đen thui. Chuyện này cũng không trách y được. Người vô gia mỗi đêm tìm được chỗ ngủ là may lắm rồi, còn tâm trí đâu mà lo đến việc tắm gội. Như y chẳng hạn, nửa tháng mới đến nhà tắm công cộng tắm một lần, mùa đông còn đỡ, mùa hè lắm lúc người y còn sinh ra chấy rận nữa kìa. Hồng Kỳ không ngờ nam nhân này lại bẩn như thế, nên lúc nãy hắn không nấu nhiều nước nóng, thành ra giờ y đành phải tắm nước lạnh. Tắm xong, nam nhân thay quần áo Hồng Kỳ cho mượn, tuy hơi cũ kỹ, nhưng vẫn tốt hơn bộ đồ tả tơi của y nhiều. "Cảm ơn." Đây là câu mà nam nhân cứ lặp đi lặp lại suốt từ lúc gặp Hồng Kỳ đến giờ. Tuy y không biết tại sao người đàn ông kia lại chủ động chăm sóc y, nhưng y cảm kích lòng tốt của hắn từ tận đáy lòng. Hồng Kỳ bảo nam nhân nếu buồn ngủ thì cứ đi nằm trước đi, rồi hắn cũng đun một ấm nước sôi để tắm rửa. Tắm xong, cả người sảng khoái, hắn cọ rửa bồn tắm, sau đó trèo lên giường. Nam nhân nằm sẵn trên đó thấy vậy liền tự giác dịch người sang một bên. Vì không muốn làm phiền Hồng Kỳ, nên y cố gắng thu mình lại hết sức có thể, nhưng ngặt nỗi y lớn con quá, dù co hết cỡ cũng không nhỏ lại được bao nhiêu, ngược lại còn trông có phần đáng thương. Hồng Kỳ nhìn y, bật cười: "Sợ cái gì, tôi có ăn thịt cậu đâu?" "Thật sự cảm ơn anh." Nửa ngày sau nam nhân mới phun ra được một câu như thế. Hồng Kỳ thấy hơi buồn cười. Lúc đầu thấy người này mặt cứ hằm hằm, hắn còn tưởng y là xã hội đen cơ, ai ngờ đằng sau cái dáng vẻ lạnh lùng đó là một con người hướng nội, lại dễ ngượng nữa chứ. "Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Làm người, ai chẳng có lúc sa cơ lỡ vận. Tôi thấy cậu là người tốt, lại đang gặp khó khăn nên tôi giúp thôi, gì mà ơn với chẳng nghĩa." Hồng Kỳ nghĩ gì nói đó. "Cảm..." "Biết rồi, khổ quá. Thôi, ngủ đi, sáng mai còn đi làm." Hồng Kỳ lấy chăn đắp lên người cả hai, thấy còn hơi lạnh nên hắn lấy thêm quần áo của mình phủ lên thêm. Nam nhân gật đầu trong bóng tối. "Đúng rồi, cậu tên gì nhỉ?" Giờ giường cũng đã lên, Hồng Kỳ mới nhận ra mình chưa biết tên nam nhân này. "Phổ Thông." "Hả? Cái gì?" "Tôi họ Phổ, Thông trong "vạn sự hanh thông"*." *Vạn sự hanh thông: Mọi chuyện đều trôi chảy. "Tên cậu, xét về mặt ý nghĩa thì không tệ, nhưng có điều..." "Ha ha." Tiếng cười của Phổ Thông cắt ngang lời nói của Hồng Kỳ. Y cũng tự thấy tên mình kỳ cục thật. "Xích lại gần tôi chút đi." Hồng Kỳ cố gắng kéo cái chăn đơn phủ kín người Phổ Thông, sợ y bị gió lùa, ốm ra đó thì lại khổ. Phổ Thông vâng lời dịch người rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Vì sức lực đã bị rút kiệt sau một ngày lao động mệt nhọc, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hồng Kỳ dém chăn cẩn thận xong cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm sau, Phổ Thông thức dậy rất sớm, còn sớm hơn cả người chuyên dậy sớm là Hồng Kỳ. "Cậu cứ mặc tạm bộ đồ đó đi." Hồng Kỳ thấy Phổ Thông muốn thay lại quần áo cũ, liền cương quyết cản y lại. Bộ đồ của y đã bẩn đến độ không nhìn ra chất vải ban đầu, cho nên hắn đã đem giặt, cũng bảo y khi nào rảnh thì qua lấy lại. Lúc sắp sửa rời đi, Phổ Thông rất cảm kích vì những việc mà Hồng Kỳ đã làm cho mình. Y muốn hứa với hắn sẽ báo đáp đầy đủ, nhưng sau khi nghĩ lại, y thấy tốt nhất vẫn nên thể hiện lòng biết ơn bằng hành động. Hồng Kỳ vốn muốn mời Phổ Thông dùng điểm tâm, nhưng người này lại từ chối rồi vội vàng rời đi, Hồng Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nhìn bóng lưng y khuất sau dãy phố.