Xí, Đồ Hạ Lưu
Chương 6
Chuyển ngữ: Michelle Lê
Beta: Lệ Thiên
“Không được đánh người!”
Một tiếng quát vang lên, Thiệu Tịch Ngôn chỉ cảm thấy ánh sáng chợt lóe, lúc mở mắt ra thì có hai luồng khói trắng ở trước mắt xẹt qua, vù một cái bay thẳng ra tận cửa rồi chui tọt vào một cái hồ lô nhỏ.
Có một đạo sĩ có chút cốt cách tiên nhân xuất hiện, tay cầm hồ lô, tay cầm bùa chú, miệng thì niệm chú ngữ, sau đó lập tức dán miệng hồ lô lại.
Thiệu Tịch Ngôn hồi hồn, nhìn vào trong phòng lần nữa cũng chẳng thấy bóng dáng giai nhân hay Như Ngọc đâu, bấy giờ mới nghĩ rằng có khi nào hai luồng khói trắng vừa rồi chính là hai nàng không.
Vị đạo sĩ kia nói: “Thí chủ yên tâm, ác quỷ đã bị bắt.”
Thiệu Tịch Ngôn giật mình, vội vàng đứng dậy cảm tạ: “Đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng, không biết quý danh của đạo trưởng là gì, vãn sinh nhất định sẽ khắc sâu trong lòng.”
Đạo sĩ đáp lời: “Trừ yêu bắt quỷ là trách nhiệm của chúng tôi. Nữ quỷ này vài ngày trước làm hại bần đạo … à không … là đại đồ đệ của bần đạo. Hôm nay bần đạo vì nữ quỷ này mà đến, may là kịp cứu thí chủ, cũng nhờ số mệnh của thí chủ mà thôi, thí chủ không cần phải ghi nhớ trong lòng.”
Thiệu Tịch Ngôn chắp tay nói: “Đạo trưởng thu phục được nữ quỷ này, quả thật là đã trừ gian diệt ác, vãn sinh không những phải tự mình cảm tạ đạo trưởng, mà còn phải vì những người đã từng bị nữ quỷ này mê hoặc, hãm hại cảm tạ đạo trưởng.” Nói xong lại hướng vị đạo sĩ cúi lạy vài cái, nói tiếp: “Chỉ là có một chuyện muốn xin đạo trưởng giúp đỡ, nữ quỷ còn lại trong pháp bảo của ngài, thật ra … cũng xem như là bằng hữu của tôi …… Nếu như không có nàng vừa đúng lúc đến cứu vãn sinh, e là đã sớm bị ác quỷ làm hại, mong đạo trưởng hạ thủ lưu tình mà thả nàng ra.”
Đạo sĩ nói: “Quỷ hồn trên thế gian chẳng phân được thiện ác, chỉ có kẻ chấp niệm chưa dứt, bần đạo thu phục các nàng cũng chẳng phải là lấy mạng các nàng mà là hóa giải oán hận, tiêu trừ nghiệp chướng, siêu độ cho bọn họ sớm đầu thai làm người.”
Thiệu Tịch Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Như vậy …… không biết có thể xin đạo trưởng thả bằng hữu của tôi ra một khắc để tôi cảm tạ ân cứu mạng của nàng hay không.”
Đạo sĩ nói: “Hà tất phải cố chấp như vậy, ngươi có duyên nhìn thấy được chuyện của thế giới bên kia, nhưng cũng chỉ có thể làm một người đứng nhìn mà thôi. Người quỷ khác biệt, bần đạo khuyên ngươi sau này vẫn nên tránh tiếp xúc với vong hồn đi.”
Thiệu Tịch Ngôn không muốn đắc tội với vị cao nhân trước mắt này, nhưng vì Như Ngọc vừa mới xả thân cứu giúp nên không nỡ. Hơn nữa, nếu như nàng không có đến cứu hắn thì cũng không bị đạo trưởng này thu phục, vì thế không bỏ cuộc mà thỉnh cầu đạo sĩ thả Như Ngọc ra một lần nữa, để cho hắn có cơ hội nói lời cảm tạ.
Đạo sĩ mới định mở miệng thì hồ lô trong tay hơi rung rung, bùa chú dán trên miệng bình dường như bị lỏng ra.
Đạo sĩ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế ……”
Thiệu Tịch Ngôn chưa hiểu gì thì đã thấy đạo sĩ gỡ bùa chú, mở miệng hồ lô ra, tay khẽ chuyển động. Ngay lập tức, một làn khói trắng nhẹ nhàng bay ra, dần dần biến thành hình người nằm trên mặt đất. Thiệu Tịch Ngôn nhìn kĩ, thì ra Như Ngọc vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh như cũ.
Thiệu Tịch Ngôn ôm quyền thi lễ, vội hỏi: “Đa tạ đạo trưởng thành toàn, nhưng vì nàng mới bị ác quỷ đả thương khiến cho hôn mê bất tỉnh. Xin đạo trưởng mở lòng từ bi, cứu nàng một mệnh, lúc ấy vãn sinh mới có thể nói chuyện với nàng được.”
Đạo sĩ lắc đầu, cười mà như không cười, thở dài: “Ngươi sống cho đến tận bây giờ chắc chỉ nghe có đạo sĩ thu phục ma quỷ, ngươi có từng nghe qua đạo sĩ chữa trị cho ma quỷ hay không? Còn nữa …… Nàng ta không phải quỷ hồn bình thường, có chân thần hộ thể, một lát nữa sẽ không sao.” Nói xong, không chờ Thiệu Tịch Ngôn mở miệng đã nhanh chóng xoay người rời đi.
Thiệu Tịch Ngôn đuổi theo, chạy được hai bước thì thấy dường như dưới chân đạo sĩ kia như có gió, chỉ trong chốc lát mà đã đi rất xa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Hắn có chút khó hiểu với ý nói trong lời của đạo sĩ. Cái gì mà không phải quỷ hồn bình thường? Cái gì mà chân thần hộ thể? Nữ sắc quỷ trong phòng kia nếu không phải quỷ, chẳng lẽ …… lại là tiên?
Thiệu Tịch Ngôn xùy một tiếng, thầm nghĩ làm gì có thần tiên nào như nàng, nhưng mà nếu không phải là tiên thì là cũng chính là quỷ. Hắn lại lắc đầu, cũng chẳng giống lắm.
Có khả năng đạo sĩ kia nói không sai, không những thế hắn đã xin xỏ y mà y cũng chẳng để lại chút mặt mũi nào cho hắn*, vậy mà giờ tự nhiên thả nàng ra, ắt có lí do. Ngẫm lại một chút, dù cho nữ sắc quỷ kia nói năng cộc lốc, ngây ngô hơn người, nhưng cũng có chút kì lạ.
*tức là từ chối thẳng luôn.
Có một huyện khiến hắn kinh ngạc. Ấy chính là lúc nàng thẹn thùng, mặt cứ thế mà đỏ lên. Đáng lẽ ra chỉ có người sống mặt mới đỏ được do có máu. Quỷ hồn vốn chẳng có máu sao có thể đỏ được? Hắn đã từng gặp qua vô số quỷ hồn, nhưng chỉ duy nhất mình nàng là đỏ mặt.
Còn một chuyện nữa, đó chính là nàng chẳng những có thể chạm vào hắn mà có bị dính vật có khí dương mà không hề hấn gì. Hắn còn tưởng là lời đồn không phải thật, ờ xem ra, chuyện xưa chưa hẳn đã sai mà vấn đề chính là ở trên người nữ quỷ này.
Chắc hẳn nàng ật sự không phải là quỷ hồn bình thường.
Thiệu Tịch Ngôn vừa cân nhắc, vừa quay về phòng quan sát Như Ngọc, thấy nàng vẫn như cũ nằm ngất trên mặt đất, không khỏi buồn bực, thầm nghĩ đạo sĩ chỉ nói nàng sẽ không sao, nhưng cũng chẳng khi nào sẽ tỉnh, nhỡ như tới tận trời sáng mà nàng không tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào thì nàng chẳng phải sẽ hồn phi phách tán sao?
Thiệu Tịch Ngôn sốt ruột, nhìn kỹ thấy trên người nàng không có vết thương gì, nhưng cũng không thể kiểm tra nhiệt độ, hơi thở giống người bình thường, lại càng không thể đi tìm đại phu tới khám bệnh cho nàng được, thậm chí dù muốn bế nàng lên giường cũng chẳng chạm vào nàng được. Bí quá, hắn đành ngồi khoanh chân dưới đất bên cạnh Như Ngọc, hy vọng rằng nàng sẽ tỉnh lại trước khi mặt trời mọc.
Ngồi chờ cả nửa ngày Như Ngọc mới tỉnh. Nàng nằm trên mặt đất, mơ màng nhìn xung quanh, chợt đột ngột tỉnh táo nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Nàng ta đi chưa? Đi chưa hả?”
Thiệu Tịch Ngôn nhìn thấy tinh thần và bộ dạng của nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sau mới trả lời: “Khỏi cần tìm, vừa rồi có một vị đạo trưởng tới thu phục nàng ấy rồi.”
Như Ngọc nghe vậy thì hề có vẻ vui sướng, ngược lại còn hoảng sợ, run cầm cập hỏi: “Vậy … vậy … đạo sĩ …. Ông ta có nhìn thấy tôi không?!”
Thiệu Tịch Ngôn nhìn bộ dáng nhát gan, hoảng sợ của nàng thì thấy thú vị, cười bảo: “Tất nhiên rồi, cô to như thế làm sao người ta không nhìn thấy được?”
Như Ngọc hoàn toàn không để ý tới lời chọc ghẹo của hắn, chỉ rụt rè hỏi: “Vậy …… tại sao ông ấy lại tha cho tôi thế? Sao không bắt tôi luôn?” Nói xong lại nghĩ, vuốt vuốt ngực, lẩm bà lẩm bẩm, “Đúng rồi, nhất định ông ấy biết tôi là một cô quỷ tốt bụng, hiền lành …… chắc chắn là vậy …..”
Thiệu Tịch Ngôn nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Đạo trưởng đó nói, quỷ hồn trên đời thiện ác không phân, chỉ có nhiều hay ít chấp niệm mà thôi, bất luận là quỷ hồn thế nào thì ông ấy cũng đều bắt hết!”
“Hả?!” Sắc mặt Như Ngọc thay đổi, nghe cứ như đạo trưởng đó sẽ quay trở lại bắt nàng ngay lập tức.
Thiệu Tịch Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Cô phải cám ơn tôi đi, tôi vừa cầu tình với đạo trưởng nên ông ấy mới đồng ý tha cho cô đấy.”
“Thật sao?” Như Ngọc mừng rỡ.
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Làm sao mà giả? Chính tôi phải bỏ ra biết bao nhiêu lời hay ý đẹp, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống, hắn mới miễn cưỡng buông tay. Chẳng phải cô nên cám ơn tôi sao? Tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô đó.”
Như Ngọc chỉ biết là vừa mình thoát được một kiếp nạn, mừng đến cười ngây ngốc, liên tục nói: “Phải, phải, cám ơn anh, anh là ân nhân của tôi!”
Thiệu Tịch Ngôn nín cười, ráng không để phát ra tiếng, Như Ngọc bấy giờ mới thấy kì kì, giật mình một cái, lẩm bẩm tự hỏi: “Có cái gì đó …… ngược ngược thì phải?”
Thiệu Tịch Ngôn cuối cùng không nhịn được, phì cười thành tiếng. Như Ngọc nhướn mày lên, trợn to mắt: “Tại sao lại thành tôi phải cám ơn anh? Đúng ra là tôi tới đúng lúc cứu anh khỏi tay ác quỷ, anh nên cám ơn tôi mới đúng chứ! Nếu không phải vì cứu anh, làm sao mà tôi gặp phải vị đạo sĩ kia! Anh phải xin lỗi tôi mới đúng!”
Thiệu Tịch Ngôn cười, nói: “Nói cho cô biết, cô chỉ nhớ là cô bản lĩnh cao cường tới cứu tôi, vậy mà sao lại chẳng nhớ chính mình lại ngất trước vậy?”
Như Ngọc phản bác: “Xí xí! Tôi vì cứu anh cho nên mới bị thương, mấy ngày trước tôi đã báo cho anh biết vậy mà anh không tin, đến giờ mới chịu tin! Nếu tôi đến chậm một bước, hừ, chẳng biết bây giờ anh đã làm sao rồi!”
Thiệu Tịch Ngôn cười cười: “Phải, phải, ân cứu mạng của đại tỷ không thể không báo, tiểu sinh lấy thân báo đáp có được không?”
Mặt Như Ngọc đỏ lên: “Xí! Ai mà thèm cái đồ hạ lưu như anh!”
Thiệu Tịch Ngôn sực nhớ ra: “Phải rồi, lại nói sao đêm nay cô lại tới đây, làm sao biết được ác quỷ kia đêm nay sẽ tới?”
Như Ngọc giải thích cho hắn: “Tôi nghe tỷ muội tôi nói thấy nàng ta đi về hướng này. Tôi biết anh nhất định sẽ không nghe lời tôi mà ở lì chỗ này chờ chết. Nhưng tuy bụng dạ anh xấu xa, miệng lưỡi hạ lưu, nhưng cũng là mạng người cả. Thế nên tôi mới gắng chạy qua đây cứu anh. Trước đó tôi đã dò hỏi rồi, cô nương đó thật ra rất đáng thương. Tướng công của nàng ấy năm đó vào kinh dự thi, sau khi thi đỗ thì cưới tiểu thư nhà quan, nàng ấy biết chuyện thì ngã bệnh rồi qua đời. Hồn phách không hề yên nghỉ mà chạy lên kinh tìm tướng công nhà mình. Biết bao vất vả cuối cùng mới tìm được tướng công, nhưng lại bị gã đàn ông đó dụ dỗ vào căn nhà này, lại còn mời đạo sĩ đánh tan ba hồn bảy vía của nàng ấy, cũng giam nguyên thần của nàng ấy ở trong căn phòng này rồi hắn ta cùng tân nương tử rời kinh nhậm chức. Từ đó nàng ấy không thể đầu thai, nguyên thần mãi không thể rời khỏi nơi này, dù có tu luyện nhiều năm thì cũng chỉ có thể đi xa khỏi kinh thành vài dặm thôi, thật sự là rất đáng thương.”
Thiệu Tịch Ngôn nhíu mi, thầm nghĩ lời ác quỷ kia đã nói với mình cũng không hẳn là nói dối hết, tình cảnh của nàng ấy quả thực rất đáng thương. Gã tướng công kia cũng thật tuyệt tình, tàn nhẫn, chẳng trách nàng lại hận đàn ông như vậy. Nay được đạo sĩ kia thu phục, giúp nàng ấy chuyển thế đầu thai, có chăng cũng là cái phúc.
Như Ngọc nói tiếp: “Bởi vì nàng ấy trải qua những chuyện như vậy, cho nên mới căm ghét mấy người thư sinh đi thi như anh. Nhưng mà tôi nghe mấy tiền bối nói, nàng ấy khi còn sống bị người ta đoạt mất tướng công, hiểu được nỗi khổ của thê tử. Cho nên phàm là người đã có vợ mà chung thủy, cô ta tuyệt đối sẽ không hại.”
Thiệu Tịch Ngôn thầm nhớ lại, thảo nào lúc ấy nàng ta hỏi hắn đã thành thân chưa. Hắn nói với Như Ngọc: “Vậy nên cô mới giả mạo làm nương tử của tôi?”
Như Ngọc gật đầu.
Thiệu Tịch Ngôn bất đắc dĩ thở dài: “Cô có ý tốt nhưng dùng sai cách rồi. Nàng ta hận người trượng phu đã phản bội mình, tình huống tối qua lại là tôi không chung thủy với cô, vậy nên nàng ta càng muốn giết tôi.”
Như Ngọc vội hỏi: “Tôi đâu có biết! Tôi chỉ sợ là anh sẽ bị nàng ta hại thật nên mới vội vàng chạy lại, có kịp nghĩ nhiều đâu.” Nói xong lại bĩu môi, than thở, “Tại sao lại trách tôi …… tại anh háo sắc đấy chứ…… cái đồ hạ lưu……”
Thiệu Tịch Ngôn không tránh khỏi xấu hổ, nhưng nhớ lại cả lúc mình đang thủ dâm còn bị nàng ấy nhìn thấy hết cả rồi nên chẳng cần ra vẻ nhã nhặn trước mặt nàng nữa, vậy nên không nhịn được mà đùa cợt: “Tôi hạ lưu thì đúng là cùng một giuộc, chúng ta không ai hơn ai, vừa đúng một đôi à nha…”
Tim Như Ngọc đập mạnh, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, phủi phủi: “Ai làm một đôi với anh!”
Thiệu Tịch Ngôn cười sảng khoái, giải thích: “Đại tỷ đã cứu tôi một mạng, lại không muốn tôi lấy thân báo đáp, vậy nếu không chê thì làm bằng hữu với tôi đi.”
Như Ngọc không trả lời, trái lại cái miệng nhỏ vểnh lên, thật chẳng vui chút nào.
Thiệu Tịch Ngôn hỏi: “Sao vậy? Ngay cả làm bằng hữu với đại tỷ tôi cũng không xứng sao?”
Như Ngọc hừ, nói: “Ai là đại tỷ của anh! Anh một tiếng thì cứ đại tỷ, chẳng nhẽ anh biết tôi lớn hơn anh à?!”
Thiệu Tịch Ngôn ngẩn ra, giờ mới phát hiện nàng không vui là vì chuyện này.
Như Ngọc hỏi tiếp: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Thiệu Tịch Ngôn trả lời: “Hai mươi bốn.”
Như Ngọc tủi thân nói: “Tôi mới hai mươi! Anh lớn hơn tôi đến bốn tuổi, sao lại gọi tôi là đại tỷ hả!”
Thiệu Tịch Ngôn bật cười, cố tình chọc nàng: “Đại tỷ lúc còn sống là hai mươi, giờ thành quỷ chẳng biết đã bao lâu, tính ra vẫn lớn hơn tôi mà, tôi gọi đại tỷ xem chừng còn chưa thích hợp, có khi đại tỷ đã sống vài chục năm rồi, tôi gọi là đại nương hay là bà chắc cũng không quá đâu!”
Ban đầu Như Ngọc tức đến mặt đỏ lựng, nhưng đôi mắt nhanh chóng sáng rỡ, hừ nói: “Đúng rồi, vậy anh gọi tôi là bà đi, anh gọi bà thì tôi mới chịu đấy.”
Thiệu Tịch Ngôn chậc lưỡi thầm nghĩ mình nói bậy bạ nên bị nàng lấy lý nói ngược lại.
Lần đầu tiên Như Ngọc chiếm được thế thượng phong, vui vẻ xoay vòng tại chỗ như trẻ con.
Thiệu Tịch Ngôn mỉm cười, nói: “Thôi thôi, thì ra là do tôi sai rồi, tôi xin chịu tội với cô nương, xin hỏi phương danh cô nương?”
Như Ngọc lần đầu bị nam tử hỏi tính danh, bất giác mặt lại đỏ, ngượng nghịu nhỏ giọng đáp: “Tôi tên là Như Ngọc ……”
“Như Ngọc ……” Thiệu Tịch Ngôn một bên nói lại, cười, “Một cái tên rất êm tai.”
Như Ngọc nghe người ta khen mình, trong lòng vui vẻ mà cũng ngượng ngùng, nhất thời chẳng biết nói sao mới tốt, thuận miệng hỏi lại: “Vậy anh tên gì?”
Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ nàng rình coi mình mấy lần, sao lại không biết tên mình, lại nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhân ngượng ngùng của Như Ngọc thì cũng không muốn vạch trần nàng nên liền chỉnh lại xiêm y, cung kính chắp tay đáp: “Tiểu sinh Thiệu Tịch Ngôn, có lễ.”
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
25 chương
24 chương
69 chương