Xem Mắt Gặp Định Mệnh
Chương 18
Điều gì khiến con người ta đau khổ nhất? Mỗi người sẽ có một đáp án cho riêng mình? Vậy bạn đau khổ vì điều gì? Nếu bạn đang phân phân khi trong đầu xuất hiện nhiều đáp án khác nhau như mất đi người thân yêu nhất, chia tay người yêu, học hành sa sút, vợ chồng mâu thuẫn hay đại loại là những đáp án như thế... cái nào sẽ làm bạn đau khổ hơn thì xin chúc mừng, cuộc đời bạn đang rất hạnh phúc trôi qua êm đềm. Bởi nó chỉ là trường hợp bạn tưởng tượng mà thôi. Ngược lại, khi bạn ngay lập tức có thể nói ra đáp án của câu hỏi này thì xin chia buồn, chắc chắn bạn đã nếm qua mùi vị này rồi mới có thể không cần suy nghĩ mà trả lời.
Vậy nếu hỏi Anh Thu chuyện gì làm cô đau khổ nhất. Thì Anh Thu sẽ trả lời rằng, ngay lúc này chuyện đau khổ nhất là nhìn đứa con tinh thần mình đã tốn bao nhiêu tâm huyết cứ thế sụp đổ lại không làm gì được.
...
Phạm Tích Nhân nghĩ anh cũng không thể dùng mấy biện pháp quá trẻ con mà đối phó Anh Thu được. Lần này phải suy nghĩ cẩn trọng, đánh một đòn chí mạng.
Anh nhớ Tư Ly nói Anh Thu có một Fanpage có rất nhiều người theo dõi, vậy cứ bắt đầu từ Fanpage đi. Lúc đó không mấy để tâm, nhưng vẫn lưu lại liên kết, anh tìm lại trong ghi chú điện thoại, nhấp vào.
Fanpage này đầu tư thật nghiêm túc, nhìn số lượt theo dõi, hơn năm mươi ngàn người, xem ra cũng rất nổi tiếng. Chắc chắn để có nhiều người theo dõi như vậy đã bỏ không ít công sức. Nhưng đối với anh chỉ là một con số lẻ, chỉ cần anh búng tay một cái từ năm mươi ngàn liền trở thành một triệu người theo dõi.
Phạm Tích Nhân tiếp tục lướt xuống xem những bài viết gần đây. Bài mới nhất là, khoan đã anh đang nhìn thấy cái gì? Không phải là mấy món ăn ở Mỹ Vị hôm trước sao? Anh Thu lại có thể viết nguyên một bài cảm nhận rồi đăng lên, bài viết này có rất nhiều lượt thích và bình luận.
Chết tiệt! Cả bàn anh hôm đó là do anh bỏ tiền ra lại trở thành công cụ đem đi "câu like" của cô. Người phụ nữ này thật biết tận dụng cơ hội.
Nhiều người theo dõi thích lắm nhỉ? Để xem anh giải quyết cô như thế nào.
Phạm Tích Nhân nắn khớp tay, anh lắc đầu qua lại, thư giãn gân cốt, môi cong lên, bắt đầu tập trung vào màn hình máy tính, tay hoạt động liên tục trên bàn phím. Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Chưa đến năm phút sau, anh nở nụ cười đầy thoả mãn.
Mà lúc này Anh Thu đang ngồi trong lớp học, điện thoại rung lên, nhận được thông báo: "Bài viết của bạn đã bị xoá." Là bài viết nào cơ chứ? Cô len lén nhìn thầy giáo trên bảng, lấy điện thoại kẹp vào quyển vở che lại nhấp vào thông báo.
Cô kiểm tra thì thấy là bài viết về Mỹ Vị. Từ trước đến giờ, đây là bì viết có nhiều lượt "Like" "Comment" "Share" nhất bởi độ hút của Mỹ Vị thì khỏi phải bàn. Hơn nữa trước đó có rất nhiều người mong muốn cô làm đề tài liên quan đến Mỹ Vị, vì vậy chỉ mới đăng nội dung lên lượt xem liên tục tăng. Nhưng mà không thể khi không lại bị xoá được. Cố gắng khắc phục lỗi nhưng vô ích. Cô còn đang rất hưởng thụ thành quả của mình được nhiều người đón nhận, trong lòng lúc nào cũng có cảm giác lâng lâng vui vẻ, đôi lúc lại vô thức mỉm cười.
Anh Thu đau buồn không thôi. Nhưng mà "ba mươi chưa phải là tết" vẫn còn cách gỡ gạt lại. May mắn cô có thói quen tạo bản thảo trước khi đăng, phòng hờ những trường hợp như thế này. Mà Mỹ Vị là đề tài "Hot" chắc chắn sẽ nhanh chóng kéo được lượt theo dõi quay trở lại. Anh Thu nhanh chóng sao chép nội dung, sửa chữa lại vài lỗi cho hấp dẫn, thêm vài hình ảnh mà cô định để dành cho bài viết khác vào và cuối cùng tiến hành đăng bài.
Đúng như cô dự đoán, lượt yêu thích bắt đầu tăng lên. Có người thắc mác tại sao bài viết trước bị xoá, có người lại khen bài lần này hay hơn. Vô tình giúp cô thành công thu hút mọi người.
Anh Thu để điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục nghe giảng.
Phạm Tích Nhân vẫn đang truy cập vào Fanpage của Anh Thu, nội dung cô đăng rất phong phú,có chỉ mọi người cách phối hợp quần áo sao cho hợp với từng phong cách, lựa chọn màu son như thế nào là hợp? Dạy cách trang điểm, đánh giá một số loại mỹ phẩm, hay món ăn. Trực tiếp trò truyện cùng mọi người... Bài nào cũng rất được hưởng ứng, còn khen ngợi Anh Thu, mong cô sớm có chủ đề mới. Thấy thông báo có một bài viết mới, anh nhíu mày lướt lên xem. Cô gái này lại có thể đăng lại nội dung anh vừa xoá. Vậy thì anh sẽ xoá tiếp.
Điện thoại Anh Thu lại hiển thị thông báo: "Bài viết của bạn vi phạm bản quyền." Cô nhìn chằm chằm vào thông báo. Không lý nào chỉ là mấy bức ảnh về thức ăn lại vi phạm bản quyền truyền thông của Mỹ Vị được. Mà bài viết có đánh giá tốt sẽ giúp danh tiếng Mỹ Vị được nhiều người biết đến. Hơn nữa rất nhiều người cũng có bài viết tương tự của cô đều không bị xoá. Anh Thu quyết tâm đăng thêm một lần nữa. Đây là bài viết chủ lực không thể để nó biến mất như vậy được.
Cô đăng bao nhiêu lần thì anh xoá bấy nhiêu lần,hình ảnh này là của anh bỏ tiền ra, là của anh.
Hiện tại diễn ra một cuộc chiến thế này.
Anh Thu Chanel đã đăng một trạng thái mới.
Bài viết đã bị xoá do vi phạm bản quyền.
Anh Thu Chanel đã đăng một trạng thái mới.
Bài viết đã bị xoá do vi phạm bản quyền.
...
"Em sinh viên kia có chuyện gì thì ra ngoài đừng làm ảnh hưởng đến tiết học." Thầy giáo gõ thước lên bàn, nghiêm mặt nhắc nhở Anh Thu bộ dạng lén la lén lút làm việc riêng.
Anh Thu vì quá chăm chú, nghe tiếng động phát ra liền giật mình, nhìn sắc mặt thầy giáo trên bảng không được tốt, mà cả lớp cũng hiếu kỳ quay xuống nhìn cô chằm chằm hóng hớt. Cô rục người lại, cất điện thoại vào ba lô. Ánh mắt ngoan ngoãn nhìn vào cuốn sách trước mặt như không có gì xảy ra. Nhưng thật ra trong lòng rất nôn nóng chỉ mong hết tiết để giải quyết chuyện này.
Đợi hết tiết học, thầy giáo vừa bước ra khỏi cửa Anh Thu vội vàng mở ba lô ra, tiếp tục lấy laptop ra đăng bài.
Phạm Tích Nhân chờ mười lăm phút không thấy động tĩnh gì. Anh định đứng dậy đi rót chút nước. Xem ra đã chịu bỏ cuộc rồi. Nhưng khi quay lại màn hình lại xuất hiện một bài đăng mới. Anh cười lạnh. Cô gái này thật cố chấp. Nếu đã vậy anh đành dùng biện pháp mạnh thôi.
Hoa_Hồng145 đã bỏ theo dõi bạn.
Truelove đã bỏ theo dõi bạn.
ThichAnhThu đã bỏ theo dõi bạn.
...
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi lượt theo dõi của Anh Thu tụt dốc không phanh, đến khi con số 0 tròn trĩnh xuất hiện mới ngừng lại.
Một người cũng không còn.
Cô không tin vào mắt mình chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Chắc chắn là có ai đang phá đám. Để cô tìm ra kẻ đứng đằng sau là ai nhất định sẽ biết tay cô. Phải bỏ ra rất nhiều thời gian, đầu tư chất xám để tạo nội dung hấp dẫn thu hút người xem, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được. Đến khi Fanpage lớn mạnh, nhìn số người theo dõi giảm xuống mà Anh Thu cảm nhận từng sớ thịt trên cơ thể như bị cắt đi từng chút vậy.
Chưa dừng lại ở đó, trên màn hình laptop xuất hiện hàng loạt con gián đang bò khắp nơi, dù là giả nhưng thiết kế 3D sống động y như nó sắp tràn ra khỏi màn hình. Cho dù cô thoát ra, khởi động lại máy mấy con gián đó vẫn xuất hiện, tuy laptop hoạt động bình thường nhưng nhìn mấy con gián làm cô ngứa ngáy hết cả người. Không lẽ mấy con gián bò vào nhà cô hôm trước với con gián xuất hiện trên màn hình có liên quan với nhau? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
"Bạn có tin nhắn mới từ người lạ." Anh Thu chấp nhận kết nối, nội dung tin nhắn xuất hiện, cô bấm vào xem.
Tích Nhân không tích nghiệp đã vẫy tay chào bạn.
Anh Thu channel: "Anh là Phạm Tích Nhân?"
Tích Nhân không tích nghiệp: "Quà gặp mặt này khiến cô hài lòng không?"
Anh Thu còn đang suy nghĩ là ai, thì ra là cái tên bám dai như đĩa này.
Anh Thu channel: "Khốn khiếp!"
Tích Nhân không tích nghiệp: "Cô đang khen tôi hả?"
Anh Thu Channel: "Đồ điên."
Anh Thu channel đã chặn bạn.
Phạm Tích Nhân bật cười, nhanh chóng phá rào chắn, nhắn lại. Fanpage anh còn đánh sập được, nghĩ chặn tin nhắn thì sẽ xong sao? Thật trẻ con.
Tích Nhân không tích nghiệp: "Hôm nào cũng ta gặp nhau đi."
Anh Thu Channel đã ngừng hoạt động một phút trước.
Cô gái này bỏ chạy cho dù là ở ngoài đời thực hay trên mạng xã hội cũng đều nhanh như nhau. Bác sĩ nói, cơ thể anh hồi phục tốt, một ngày nữa có thể trở lại cuộc sống bình thường. Lúc đó nhất định anh sẽ tìm đến cô.
Anh Thu tắt máy, cô đem laptop đến một tiệm chuyên sửa chữa thiết bị hỏi: "Anh giúp tôi diệt virut đi."
Nhân viên nhìn trạng thái laptop một chút bắt đầu sửa chữa. Mất hơn hai tiếng, toát hết mồ hôi mới thành công dẹp hết lũ gián ghê tởm đó đi.
"Anh xem dùm tôi Fanpage này có thể khôi phục được không?" Anh Thu nhìn anh nhân viên bận rộn khắc phục lỗi cũng hồi hộp không kém.
Nhân viên tiếp tục kiểm tra, lần này anh ta lắc đầu ngao ngán: "Không thể cứu chữa, cô đã chọc phải ai sao?" Nhìn cách thức xâm nhập này anh ta không khỏi khâm phục. Nhất định phải là một người có trình độ rất cao mới làm ra được. Còn anh ta chỉ đành bó tay. Mà không những anh ta mà người khác chưa chắc khôi phục được.
Anh Thu không tin được: "Không còn cách nào sao?"
Nhân viên lắc đầu: "Cái này, cô phải tìm đến người hacker đã xâm nhập vào laptop của cô, chắc chỉ có mình người đó mới khôi phục được."
Nói cô đi tìm Phạm Tích Nhân xin anh ta giúp đừng mong có chuyện đó.
Anh Thu tuyệt vọng ôm laptop đi về. Đứa con tin thần của cô, tâm huyết bao nhiêu năm ngang nhiên bị phá huỷ. Trong chớp mắt biến mất không tăm hơi. Nếu hỏi cô có cảm giác gì thì chính là vô cùng đau khổ và vô cùng muốn xé xác Phạm Tích Nhân.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
10 chương
30 chương
16 chương
83 chương