Trong căn phòng trống được phủ một màu sơn trắng toát đơn độc, cửa sổ bị rèm che kín, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo. Một bộ bàn ghế gỗ đơn giản được sơn duy nhất một màu đen đặt giữa phòng tạo ra hai hình ảnh hoàn toàn đối lập. Lại có chút quỷ dị. Cửa chính là lối thoát duy nhất cũng bị đóng chặt, mà bên ngoài là hai người đàn ông cao to đang đứng canh gác. Muốn bước ra ngoài là điều không có khả năng. Có thể miêu tả bằng hai từ âm u. Mặc dù bên ngoài nóng đổ lửa, nhưng ngồi ở đây không hiểu sao luôn có cảm giác phản phất lạnh, từng sợi lông tơ cứ như vậy dựng lên thẳng đứng. Mà người đàn ông ngồi trước mặt mới là nguyên nhân chính khiến cô gái rùng mình, không nhịn được kéo áo khoác thật chặt ôm vào cơ thể để giảm bớt độ lạnh, bởi vì cả người anh ta toát ra một tầng khí thế bức người, nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh thấu xương. Nhất là ánh mắt kia, như một vòng xoáy không nhìn thấy đáy. Tuyết Dung đã đối mặt với biết bao nhiêu bệnh nhân, trong bệnh viện màu trắng là màu chủ đạo đã sớm quen, tâm lý cô vô cùng vững vàng để đối phó với một số thành phần quá kích. Nhưng hôm nay ngồi trước mặt người đàn ông này cô lại có cảm giác sự áp lực vô hình đang đè nặng lên cơ thể cứ như phạm nhân trên pháp trường đang chờ lệnh xử trảm. Không biết được lúc nào có lệnh phán quyết. Mồ hôi lạnh tủa ra, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Phạm Tích Nhân. Người đàn ông này đã ngồi im gần nửa tiếng chỉ để nhìn cô mà không hề hé răng nữa lời. Nhưng không phải là ánh mắt của những người yêu nhau mà mang đầy ý thù địch. Thâm sâu khó lường. Cô bức bối sắp chịu không nổi rồi, nếu cứ như vậy trái tim nhỏ bé của cô không chống cự được mất. Lấy hết dũng khí cô liều mạng hỏi: "Anh Phạm, có chuyện gì xin cứ nói thẳng?" Không biết cô đã đắc tội gì với Phạm Tích Nhân. Buổi sáng khi vừa ra khỏi cổng trường, Tuyết Dung bị hai người đàn ông chặn lại lôi kéo lên xe. Sự việc diễn ra quá đột ngột, lại đúng lúc vắng người. Cô không kịp la lên chiếc xe đã đi mất. Cô cố gắng bình tĩnh, lén lấy điện thoại ra cầu cứu. Thầm nghĩ cô bị bắt cóc rồi. Một người đàn ông ngồi kế bên liếc một cái liền nhận ra sự bất thường của cô. Tuyết Dung nghĩ thôi xong rồi chắc chắn sẽ bị đánh đến ngất đi hay giật lấy điện thoại đập bể. Nhưng không! Anh ta chỉ trầm giọng nhắc nhở: "Cô Tuyết Dung, ông chủ chỉ muốn mời cô đến trò chuyện, xong việc sẽ cho cô về. Vì thế cô nên biết điều an phận một chút." Tuyết Dung không còn cách nào đành phải nghe theo, luôn trong trạng thái căng thẳng, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng đến khi vào căn phòng này rồi cơ hội vẫn chưa đến. Mà một điều khiến cô hoàn toàn không tin được đó là người bọn họ gọi là ông chủ không ai khác chính là Phạm Tích Nhân. Nhưng vẻ mặt anh ta không như lần trước, âm trầm hơn rất nhiều. Nói chung rất đáng sợ! Tuyết Dung toàn thân run rẩy, nếu không phải đang ngồi dựa vào ghế, cả người cô đã sớm ngã gục xuống sàn. Phạm Tích Nhân như vừa bừng tỉnh trong cơn mộng, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, ngã người vào ghế, rất nhàn nhã mà nở nụ cười, như nảy giờ anh chỉ đang chờ đợi Tuyết Dung mở lời trước. "Tôi lại muốn nghe xem cô có lời gì muốn nói không?" Là anh ta bắt cô đến đây, lại còn chơi trò thách đố với cô, muốn cô đoán anh ta nghĩ gì. Đâu phải học tâm lý thì gì cũng biết. Tưởng cô là thầy bói chắc? Tuyết Dung thấy điệu bộ này không giống giỡn chơi. Trong lòng nôn nóng muốn đi khỏi nơi quái quỷ này. Cô cẩn thận suy nghĩ lại. Ngoại trừ gặp Phạm Tích Nhân hôm xem mắt, lần thứ hai là gặp mẹ anh ta, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, không nghĩ ra cô đã đắc tội gì. Nếu có thì là chuyện mẹ anh ta tức giận đi. "Anh Phạm tôi nghĩ phản ứng của mẹ anh như vật là bình thường, tôi cũng đã nói trước, chỉ cần nói chuyện một hai lần nữa tôi tin rằng mọi chuyện sẽ tốt thôi." "Sẽ tốt sao?" Phạm Tích Nhân nhếch môi, anh hơi chồm người đến gần Tuyết Dung, vỗ lên bàn phát ra tiếng "rầm" mặt bàn cũng theo đó mà rung lên, cho thấy lực tác động vào rất mạnh. Làm Tuyết Dung có cảm giác nếu lực đó không phải đập lên bàn mà là người cô sẽ như thế nào? Cô hoảng sợ la lên: "A...!" Phạm Tích Nhân lại không chút cảm xúc gầm nhẹ: "Rốt cuộc cô đã nói gì với mẹ tôi?" Lúc nói chuyện với mẹ anh mạnh miệng lắm mà, bây giờ lại run như cầy sấy không dám nhận. Tuyết Dung khuôn mặt trắng bệch, ép sát người vào thành ghế cách Phạm Tích Nhân càng xa càng tốt, nhưng cũng không dám thể hiện quá lộ liễu chỉ sợ Phạm Tích Nhân nổi điên vươn tay ra mà bóp cổ cô. Tim đập thình thịch, cô hít sâu cố gắng nói: "Tôi nói theo những lời anh phân phó, từ đó giải thích cho bà ấy hiểu." Càng run sợ trước đối phương sẽ càng yếu thế mà bị đẩy vào đường cùng. Anh gằng từng chữ: "Nói giới tính tôi có vấn đề sao?" Nhắc đến chuyện này anh lại thấy máu nóng đang dồn lên não. Sắp bốc hỏa đến nơi. Tuyết Dung giật giật khóe môi cứng nhắc gật đầu. Chuyện này cần phải hỏi lại sao? Rốt cuộc anh ta nổi điên vì cái gì? Phạm Tích Nhân đứng dậy, đá văng cái ghế vào tường: "Tôi nói với cô những lời này lúc nào?" "Là hôm xem mắt, tôi khuyên anh nên nói thật với gia đình đi và anh đã đồng ý..." "Tôi nói lúc đó là tôi đang bị căng thẳng chứ không hề nói tôi có vấn đề giới tính. Tốt nhất cô nên giải thích rõ một chút, nếu không đừng mong ra khỏi đây." Anh chưa hề nói ra câu đó, cô gái này tìm đâu ra lý do mà suy diễn lung tung như vậy. Nếu không phải muốn biết nguyên nhân anh đã không kiềm chế mà ngồi đây đôi co với cô gái này. Tuyết Dung cắn môi: "Xin lỗi do tôi hiểu lầm ý của anh, vì hôm đó anh mặc chiếc áo hoa đỏ, thêm nữa anh nói: "Tại sao cô biết?" Nên tôi... Thành thật xin lỗi." Tuyết Dung muốn làm Phạm Tích Nhân hạ hoả cho nên lập tức nhận lỗi sai về mình, liên tục xin lỗi. Nếu càng nói do anh ta nói không rõ thì sẽ càng làm anh ta tức giận hơn. Lúc đó người thiệt thòi chỉ có một mình cô. Phạm Tích Nhân nhíu mày nhớ lại, đúng là lúc ở Mộc Trà anh mặc luôn cái áo hoa đỏ định đi biển đến, nhưng anh lại không tin chỉ vì vậy mà cô gái này dám khẳng định chắc chắn giới tính của anh có vấn đề. Đàn ông không được mặc áo hoa đỏ? Lý thuyết viễn vông gì vậy? Nói như Tuyết Dung vậy toàn công ty AHS đều không bình thường hết à? "Tuyết Dung, như vậy là đủ rồi sao?" Anh nhìn xung quanh căn phòng, thở dài: "Xem ra cô lưu luyến nơi này không muốn đi thì phải." Nếu đã vậy thì đành cho cô ta ở đây bình tâm thôi. "Là có người nói với tôi." Tuyết Dung nhắm mắt nói lớn. Tới nước này e là cô phải kể hết, nghĩ đến việc phải ở lại đây một mình chỉ một giây thôi cô cũng không chịu nổi. Dù sao cô với cô gái kia cũng không có quan hệ, hơn nữa vì cô ta mà cô mới rơi vào hoàn cảnh này. Tốt nhất nên cứu bản thân mình trước khi nghĩ đến việc bao che cho người khác. "Tôi nói, anh... Anh sẽ tha cho tôi đi phải không?" Phạm Tích Nhân đầy hứng thú nhìn Tuyết Dung: "Tôi nghĩ cô không có quyền trả giá." Anh khoanh tay, ánh mắt nghiền ngẫm: "Nhưng nếu nói hết tôi sẽ suy nghĩ lại không làm khó cô." Tuyết Dung cũng rất thông minh nhưng lại gặp không đúng đối tượng rồi. Tuyết Dung thấy Phạm Tích Nhân đã chịu thoả hiệp, coi như đây là một sự may mắn. Cô gật đầu, hít sâu một hơi bắt đầu kể: "Hôm đó, sau khi anh ra ngoài có một cô gái chạy đến nói với tôi rằng, nên tránh xa anh ra một chút, bởi vì anh chỉ muốn lợi dụng tôi, muốn cưới một cô vợ để che mắt ba mẹ việc giới tính thật của anh." Dám phát ngôn xàm bậy, xem ra gan thật là lớn: "Cô ta là ai?" Chọc vào ai không chọc lại chọc đến anh. Tuyết Dung mờ mịt lắc đầu: "Cô ta chỉ nhắc nhở tôi vài câu rồi rời đi, không biết tên." "Nhớ không được thì ngồi đây đến khi nào nhớ ra rồi đi." Phạm Tích Nhân đứng dậy muốn ra ngoài. Tuyết Dung nắm chặt tay gấp gáp há miệng muốn nói nhưng thật sự cô không nhớ rõ cô gái đó. Đơn giản trò chuyện đôi ba câu không biết chút gì về cô gái đó. Mà Phạm Tích Nhân lại đang cho rằng cô bịa chuyện nên mới tức giận như vậy. Đầu óc cô lúc này hoàn toàn tống rỗng. Tuyết Dung tinh thần hoảng loạn sắp khóc đến nơi. Trong đầu lóe lên một chi tiết, cô chợt nhớ ra cô gái đó có nói một câu: "À, cô ta nói là đối tượng xem mắt của anh, còn lại tôi không rõ." May là nhớ được chi tiết này, thật sự mừng rơi nước mắt. Phạm Tích Nhân dừng bước, anh còn đang nghĩ cô gái Tuyết Dung này hết lý do lại nghĩ ra câu chuyện nhàm chán đỗ lỗi cho người khác xem như xong, thì ra là anh nghĩ oan cho người ta rồi. Tổng cộng anh chỉ mới xem mắt hai lần, ngoài trừ Tuyết Dung thì đối tượng xem mắt chỉ có một người là Tư Ly. À không phải nói là Anh Thu mới đúng. Mà cô gái Anh Thu hoàn toàn có khả năng là "hung thủ" gây ra mọi chuyện, Tuyết Dung cùng lắm chỉ là nạn nhân mà thôi. Lần này anh tin Tuyết Dung không dám nói dối nửa lời. Tay đút trong túi quần vô thức nắm chặt lại, tuy đã chắc chắn đến 90% nhưng anh vẫn muốn xác nhận thêm 10% còn lại. "Chuyện hôm nay tốt nhất cô nên giữ mồm miệng, à sẵn tiện gửi lời hỏi thăm của tôi đến bà mai. Còn nữa chớ để tôi phát hiện cô đồn thổi lung tung, nếu không đừng mong có cái bệnh viện nào dám nhận cô vào làm bác sĩ." Nói xong Phạm Tích Nhân ngoắc tay thuộc hạ: "Đưa cô Tuyết Dung về cẩn thận!" Hai người đàn ông cung kính gật đầu,bước vào đỡ Tuyết Dung một thân mềm nhũn đi ra ngoài.