Băng bó xong vết thương cho Phượng Hiên, trên vai hắn xuất hiện một cái nơ, Cốc Nhược Vũ nắm chặt tay của Phượng Hiên, nhẹ giọng khóc, trong lòng liên tục cầu trời, làm ơn trăm ngàn lần đừng để chàng có chuyện gì Tiểu Cốc Lượng sau khi được Phượng Tiêu buông ra, tự mình đi tới bên cạnh cha, ngoan ngoãn chờ người khác giúp Phượng Hiên chữa thương, thấy mẫu thân băng bó xong vết thương cho phụ thân, bé cùng Cốc Nhược Vũ mỗi người ngồi một bên. Tiểu oa nhi đưa tay nắm chặt tay kia của Phượng Hiên, trên khuôn mặt vốn luôn có nụ cười nhưng nay lại không còn nữa, ánh mắt đỏ rừng rực , ô ô, phụ thân! Tiểu oa nhi sụt sịt cái mũi, cố gắng không để nước mắt trong đôi mắt to tròn chảy ra. Về phần tiểu ác ma nằm trên mặt đất kia, không bao lâu đã tỉnh, sau khi tỉnh lại suy đầu tiên của hắn chính là nương tử của hắn đâu? Trong lòng cả kinh, đột nhiên mở mắt, sau khi nhìn thấy Cốc Nhược Vũ đang ngồi ngay bên cạnh cầm tay hắn, bình yên vô sự, Phượng Hiên mới yên tâm, cảm thấy tay kia hình như cũng bị người khác cầm lấy, hắn hơi hơi quay đầu nhìn lại, Lượng nhi cũng không có việc gì, chỉ là không còn tươi cười, cái mũi cùng mắt dần đỏ lên. Cốc Nhược Vũ vẫy vẫy tay, kêu nhi tử đến bên người nàng, tiểu oa nhi đứng dậy, nhu thuận đến bên người mẫu thân, được nàng đón lấy, còn bọn người Phượng Tiêu bảo vệ ở bên ngoài, phái người điều tra tình huống, cho nên không có ai chú ý hắn đã tỉnh lại, hơn nữa còn có tâm tình nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả người bị thương làm cho Phượng Hiên rất muốn kêu rên một tiếng, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn đả thương người khác, chứ chưa từng bị người đả thương qua. Vì võ công hắn chỉ cần cố gắng một chút liền thông suống nê hắn cũng chưa phải chịu qua đả thương gì, chứ đừng nói đến chảy máu! Hắn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi mình không nên té xỉu trước mặt người khác, thật nhục nhã! Tiểu ác ma trong lòng ảo não một trận, vì thế, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng đầu óc có cừu tất báo của hắn cũng không rảnh rỗi, sau này hắn cùng với phụ thân đại nhân kia sẽ không còn tình phụ tử, lần này, cho dù muội tử cầu tình hộ ông ta thì hắn cũng không chấp nhận! Nếu có thể đẩy Phượng Trọng Nam vào chỗ chết thì Phượng Hiên hắn quyết sẽ không nương tay! Nhưng người sẽ được mình khai đao đầu tiên sẽ là Phượng Thiếu Vân! Phượng Hiên rất tức giận , trong đầu bàn tính blad blad đủ thứ, đang nghĩ xem làm thế nào để rút gân lột da kẻ thù nhằm giải hận thì lại cảm thấy một bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt của hắn, vén tóc hắn ra sau tai, sau đó, có người hôn xuống trán của hắn, lúc này, tiểu ác ma liền sửng sốt. Cốc Nhược Vũ gọi Tiểu Cốc Lượng đến bên cạnh mình, thấy nhi tử từ trước giờ chưa từng khóc mà nay cũng rưng rưng nước mắt, trong lòng vô cùng khổ sở, lại nhịn không được kéo nhi tử vào lòng cùng nhau khóc. Sau khi khóc được một lúc, Cốc Nhược Vũ giúp tiểu oa nhi lau nước mắt, lại lau hết lệ trên mặt của mình đi, không để ý bởi vì lau mà tay bị đen, khuôn mặt càng ngày càng giống như một diễn viên hề. Nàng nhìn Phượng Hiên, thấy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, mà hắn vẫn chưa tỉnh, nàng lo lắng đưa tay sờ sờ mặt của hắn. Chỉnh lại mấy sợi tóc hỗn độn của hắn, sau đó xê dịch vị trí của mình, để có thể tới gần hắn một chút, cúi người nhẹ nhàng hôn một chút lên trán của hắn, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hiên, chàng trăm ngàn đừng bỏ lại hai mẹ con thiếp ” trong lời nói mang theo nghẹn ngào, cố gắng ép nước mắt xuống, Cốc Nhược Vũ mới có thể tiếp tục nói tiếp, “Cả nhà chúng ta đã rất vất vả mới có thể đoàn tụ được, Lượng nhi còn nhỏ như vậy, chàng đừng bỏ lại mình thiếp, chàng mau tỉnh lại được không.” Không phải tốt thế chứ! Hắc hắc, nương tử thân ái của hắn thế nhưng lại chủ động hôn hắn, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, hắn hiện tại không cần phải mở mắt! Trừ phi nương tử bảo bối của hắn hôn hắn thêm vài chỗ nữa, tiểu ác ma nào đó xấu xa mà nghĩ. Cốc Nhược Vũ nghĩ đến vừa rồi Phượng Hiên thay nàng đỡ không biết bao nhiêu nhát kiếm, khi thanh kiếm kia xuyên qua vai hắn thì lòng nàng cũng đau như đao xoắn, khi hắn bất tỉnh rồi ngã xuống, nàng còn tưởng rằng nàng đã mất đi hắn, khi đó nàng mới giật mình nghĩ rằng nàng không thể mất đi người nam nhân này, hắn là phu quân của nàng, là vua của nàng, là ông trời của nàng, là tất cả của nàng! Nghĩ tới những thứ này, lại thấy hắn vẫn đang hôn mê, Cốc Nhược Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, liên tưởng đến chuyện không tốt, sợ vết thương của hắn còn nghiêm trọng, ngoài ý muốn không qua được, nàng không khỏi khóc nức nở nói : “Chàng trăm ngàn không được có việc gì, chàng không thể bỏ mặc thiếp khi thiếp phát hiện mình đã yêu chàng được, chàng không thể đối xử với thiếp tàn nhẫn như vậy!” Cốc Nhược Vũ đem môi đặt trên trán của Phượng Hiên, càng không ngừng nói chuyện, hy vọng hắn mau tỉnh lại. Yêu? Nghe được một cách rõ ràng, lúc này, trong đầu Phượng Hiên đem phụ thân ác độc cùng với huynh trưởng khác mẹ chán ghét kia một quyền đánh đi ra ngoài, ngay cả cái bóng của Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân cũng không còn, tiểu ác ma trong lòng là hai tay chống hông, ngửa mặt lên trời cười to ở bên trong, ha ha ha! Thương thế kia đã nhận được giá trị, nương tử của hắn nói thương hắn, lại chủ động hôn hắn vài lần, ha ha! khóe miệng Phượng Hiên bắt đầu nhướng lên, cố gắng mới không khoa trương cười ra tiếng, trong lòng tràn đầy bọt khí hình trái tim bốc lên, vô cùng vui mừng! Tiểu oa nhi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cha mẹ, nghe thấy nương nói cha không được bỏ hai người bọn họ, bé hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn chằm chằm mặt cha không dời nữa, nhưng mà, miệng cha giống như dần dần hướng lên trên, sau đó, nụ cười không ngừng mở rộng, dương dương đắc ý! Tiểu Cốc Lượng dùng tay nhỏ bé kéo quần áo Cốc Nhược Vũ, dời lực chú ý của nàng về phía mình. “Lượng nhi, làm sao vậy?” Cốc Nhược Vũ lệ rơi đầy mặt, khổ sở nhìn nhi tử, không rõ bé túm nàng làm cái gì. Bé không nói lời nào, ngón tay nhỏ bé chỉ nụ cười trên mặt mà Phượng Hiên vẫn chưa thu lại được. Cốc Nhược Vũ nhìn theo hướng ngón tay của bé chỉ thì thấy, A? Một người đáng lẽ đang hôn mê lại cười vô cùng sáng lạng. Cốc Nhược Vũ lập tức hiểu hắn đã sớm tỉnh, hơn nữa những lời mình nói hắn đều đã nghe hết toàn bộ không sót một chữ, nghĩ đến việc mình thổ lộ, còn hôn lên trán hắn vài cái, mà hắn lại cố ý giả bộ bất tỉnh, không khỏi xấu hổ, đưa tay đặt lên vết thương của hắn ấn xuống, ai cho chàng giả bộ với ta. Ai nha! Đau, đau, đau chết mất! Vui quá hóa buồn, Phượng Hiên đau đến mở mắt, thấy nương tử thân ái của hắn đang giận dữ trừng mắt với hắn, liền hiểu vừa rồi mình cười quá mức lộ liễu, bị nương tử đại nhân phát hiện, vội vàng giả bộ đáng thương. “Đau, đau quá. . . . . .” Thanh âm suy yếu, Phượng Hiên mở nửa mắt, liền được như ý nguyện, Cốc Nhược Vũ vẻ mặt áy náy, chân tay luống cuống hỏi thăm hắn làm sao đau, có phải rất đau hay không, “Nương tử, vi phu toàn thân đều vô cùng đau đớn, ai nha. . . . . .” Hắn thừa cơ chui vào trong lòng Cốc Nhược Vũ, đầu ở ngực nàng cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng hừ hừ làm nũng, giành được sự đau lòng của Cốc Nhược Vũ. Cốc Nhược Vũ ôm hắn, mà đầu Phượng Hiên dụi trong ngực nàng cười trộm, cảm thấy mỹ mãn thầm nghĩ: hi, mềm, rất thoải mái! Phượng Hiên vừa tỉnh, Phượng Tiêu bọn họ không lâu sau cũng đều xông tới. “Chúa thượng, ngài không có sao chứ!” Phượng Tiêu quan tâm hỏi. Chúa thượng! ? ánh mắt Phượng Hiên trừng Phượng Tiêu, làm cho mồ hôi lạnh của hắn ứa ra, không xong, gọi sai rồi! “Chúa thượng?” Quả nhiên, lần này Cốc Nhược Vũ đã phát hiện vấn đề trong xưng hô, ngẩng đầu nhìn Phượng Tiêu, chuẩn bị hỏi. Phượng Tiêu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng chuyển sang Cung Hoàng, đối với hắn gọi chúa thượng một lần nữa, Cung Hoàng rất ăn ý, nhanh chóng trả lời. Điều này làm cho Cốc Nhược Vũ tuy rằng cảm thấy quái dị, nhưng vẫn cho là mình nhầm lẫn nên không ráo riết tìm hiểu việc này, chẳng qua nàng hồ nghi nhìn Phượng Tiêu, phát hiện hắn là xa phu đánh xe dọc đường cho bọn họ, chỉ có điều là không thấy bộ râu quai nón của hắn đâu, không khỏi buồn bực hỏi: “Râu…của ngươi đâu?” Bộ dạng không râu này nhìn rất quen mắt, hỏi lại một câu, “Chúng ta không phải đã gặp nhau ở đâu chứ?” “Râu. . . . . .” Phượng Tiêu cùng Tiểu Cốc Lượng mắt to trừng đôi mắt nhỏ, “Mới vừa rồi bị người ta dùng kiếm chém đứt rồi!” Tiểu tổ tông đừng vạch trần lời nói dối của hắn mà! “À.” Cốc Nhược Vũ nhíu mày, cảm thấy kì lạ, võ công cao như vậy, tại sao không cạo đầu, mà lại gọt râu của hắn, đã vậy còn không gây ra thương tích gì. “Hiện tại đã an toàn, ngài có muốn đi rửa mặt không, trên mặt ngài vẫn còn bôi thuốc!” Phượng Tiêu vội vàng dời đi lực chú ý của nàng, đừng tiếp tục vấn đề có thể hù dọa hắn nữa! Nghe hắn vừa nói như thế, Cốc Nhược Vũ lúc này mới nhớ tới trên mặt mình còn thuốc mà Phượng Hiên bôi cho nàng, thấy Phượng Hiên đã tỉnh, trái tim cũng buông lỏng một nửa, lại thấy hắn gật đầu đồng ý, nàng quyết định đi rửa thuốc trên mặt, vì thế, Cung Hoàng nói gần đây có dòng suối nhỏ, bọn họ mượn danh nghĩa muốn đi lấy nước, kì thực là đi bảo vệ nàng theo sát nàng. Để lại Tiểu Cốc Lượng dùng ánh mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm Phượng Tiêu không dời, làm cho hắn hoảng hốt một trận. Vốn Phượng Địch muốn ôm Thiếu tông chủ ra ngoài, để cho Phượng Tiêu bẩm báo tin tức vừa mới nhận được cho Phượng Hiên Kết quả tiểu oa nhi không để ý tới Phượng Địch đang vươn hai tay ra, lập tức đi tới chỗ Phượng Tiêu, mở hai tay ra, làm hình dáng muốn ôm. Ô, tóc của hắn gặp nguy hiểm rồi! Biết Thiếu tông chủ nhất định đã nhận ra hắn nên trong lòng Phượng Tiêu kêu than một tiếng, sau đó nhận mệnh ôm lấy bé . Quả nhiên, đã nhận ra Phượng Tiêu, tuy rằng Tiểu Cốc Lượng vừa rồi không báo cho mẫu thân biết hắn là ai, nhưng hiện tại bé vấn vươn bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy tóc của hắn Phượng Tiêu đợi nửa ngày, không thấy đau đớn, lại nhìn qua, thấy bé vẫn theo dõi hắn, cuối cùng bé buông tay ra, hai tay vòng quanh cổ của hắn, ngoan ngoãn để cho hắn ôm. Phượng Tiêu mừng rỡ, tránh được một kiếp, ôm bé rời khỏi sơn động, đi ra bên ngoài chơi với bé, để Phượng Địch bẩm báo với Phượng Hiên. Chỉ là, Phượng Tiêu không biết được bé đang thầm nghĩ trong lòng là: um, Cốc lượng nó là một hài tử có ân tất báo, một ân báo một ân, hắn vừa cứu cha mẹ mình, bỏ qua cho hắn lần này, nhưng, một thù lại gấp mấy lần một ân, thù lần trước, về sau lại tính. Cốc Nhược Vũ đi đến bên dòng suối, rửa mặt, nhưng lại bị bóng người trong mặt nước khiến nàng sửng sờ. Mấy tháng này, Phượng Hiên mỗi ngày đúng giở bôi thuốc cho nàng, hơn việc rửa mặt đều do hắn bá đạo một mình ôm lấy mọi việc, trong ngày thường nàng cũng không nhìn thấy mặt mình, lúc này, qua mấy tháng nhìn lại mặt mình, nàng cảm thấy chắc mình hoa mắt nhìn lầm. Là mình nhìn lầm rồi ? Cốc Nhược Vũ lấy lại tinh thần, dứt khoát ghé vào bên dòng suối, cúi mặt sát xuống mặt nước, nhìn cẩn thận, lúc này vừa thấy, phát hiện nàng không có nhìn lầm. Chỉ thấy những vết sẹo chằng chịt trên mặt nàng do lăn xuống sơn cốc đã không còn thấy đâu, nay trên mặt của nàng chỉ có vài vết sẹo lớn do bị Tề Hiểu Nhã rạch bị thương, nhưng những vết vết sẹo này cũng không có lồi lõm như ban đầu, Cốc Nhược Vũ sờ sờ mặt mình, phát hiện làn da trên mặt lên bóng loáng, mà vài vết sẹo lớn kia cũng chỉ còn là màu hồng nhạt tự nhiên. “Ta, mặt của ta. . . . . .” Không nghĩ tới thuốc kia thật sự dùng được, Cốc Nhược Vũ vui mừng nói không ra lời. Thấy hành động của nàng, Cung Vu nói: “Ồ, vết thương của ngài phần lớn đều đã khỏi!” Mấy ngày nay đoàn người đều lén nói với nhau rằng, hóa ra bộ dáng của phu nhân tông chủ bọn họ cực kỳ thanh tú, y thuật của Hồng ngự y quả nhiên có thể nói hạng nhất. Vì sao Hiên không nói với nàng?! Cốc Nhược Vũ kích động đứng dậy mang theo làn váy, chạy về.