Edit: ss gau5555 Beta: ss Vi Tiểu Bảo Ngày hôm sau, Thanh Phong viện lại lần nữa trình diễn cảnh tượng huynh muội lưu luyến chia tay khoa trương. Nhưng may mắn là diễn ra không bao lâu. Nếu không, bọn người hầu trong Thanh Phong viện sẽ có một đống miệng sùi bọt mép, run rẩy ngã xuống đất. Chỉ thấy Phượng Hiên cùng muội tử bảo bối sau khi nói tạm biệt, mới đi chỉ có ba bước đã quay đầu lại, trên gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo tràn đầy tình cảm không muốn, đối với tiểu Phượng Vũ đang chậm rãi vẫy tay nhìn theo, hắn la lớn: “Vũ nhi —— chờ ca ca trở về nha, muội nhất định phải chờ ca ca! Ta sẽ trở về ! Ta nhất định sẽ trở về ——! Ta thật sự sẽ trở lại ——!” Mấy lần “Trở về” làm cho chúng nô bộc đầu óc choáng váng, mà tiểu Phượng Vũ chạy ra vài bước, sau đó dừng lại vung khăn tay, tiếp theo khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của nàng nhất thời suy sụp, thu hồi tay, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn khăn tay, hai mắt đầy lệ, khóc nhìn Phượng Hiên nức nở hô: “Ca ca ——! Muội sẽ chờ huynh, muội nhất định sẽ chờ huynh ——! Huynh nhất định phải trở về sớm một chút a ——!” Chúng nô bộc trên đầu có một đám quạ bay qua. Phượng Địch không nói gì nhìn trời, mà Phượng Tiêu nhìn thiếu chủ kia tuy gương mặt suy sụp, nhưng mà lại cười híp mắt. Nhìn lại tiểu thư, đây chẳng qua là chuyển nước mắt, mà nước mắt như thế nào cũng không rơi xuống được, than nhẹ một tiếng: A, hai vị tiểu chủ nhân quả nhiên đang đùa, đây không phải trình diễn tình nhân ly biệt mấy ngày hôm trước đoàn kịch hát nhỏ mới biểu diễn qua sao?! Lúc này Phượng Hiên đi xa nhà, trong Phượng phủ luôn luôn chỉ có Phượng Vũ tiễn hắn. Bộ tộc Phượng thị từ trước đến nay đối với nữ tử trong tộc yêu cầu rất nghiêm khắc, phải tuyệt đối làm tiểu thư khuê các, đại môn cũng không được ra, cổng trong cũng không được bước, học võ lại càng không thể. Không có ai ngoài Phượng Hiên sau lưng mọi người ngầm trộm dạy võ công cho Phượng Vũ. Phượng Vũ có thể nói là hoàn toàn dựa theo yêu cầu của tộc mà làm. Hơn nữa, nàng lại cùng với các huynh tỷ khác không thân. Cho nên, nàng trên cơ bản là ngay cả Thanh Phong viện cũng không ra. Cũng bởi vậy, hai huynh muội cáo biệt chỉ giới hạn ở trong Thanh Phong viện. Phượng Hiên lần này đi trước đến Phượng Châu, vẻn vẹn chỉ dẫn theo hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch. Ba người đi đến cửa chính của Phượng phủ, nhảy lên ngựa của mình, không trì hoãn nữa liền lên đường. Chính là Phượng Trọng Nam bọn họ có điều không biết, khi ba người Phượng Hiên khởi hành, sau khi đi ra khỏi phủ, dĩ nhiên là chia ra hai đường. Phượng Hiên cùng Phượng Tiêu hai người chậm rãi lắc lư đi tới Phượng Châu. Giống như theo lời của Phượng Hiên đó là không vội, trì hoãn nó mười ngày nửa tháng cũng không quan hệ. Dù sao ngày đính hôn của hắn và Lâm Tuyết Thiến đều đến sau đó mới chọn ngày hoàng đạo cử hành. Về phần Hình bộ kia lại đang hoan hô nhảy nhót, mong chờ hắn càng trở về trễ càng tốt. Mà Phượng Địch đang giục ngựa nhanh như bay, chạy tới Cung Châu, bởi vì hắn có nhiệm vụ . Phượng Hiên vì bảo đảm phá hư việc đính hôn không thể xảy ra sơ hở, phái Phượng Địch tự mình đi báo cho ngoại công biết quyết định của mình. Về phần rốt cuộc làm như thế nào, hôm qua đợi Bích Nhân Hồng đi rồi, hai huynh muội nói chuyện phiếm là lúc dưới sự nhắc nhở của muội tử, chủ ý sớm hình thành. Nhớ tới chuyện này, Phượng Hiên cảm giác rất tự hào, mà một bên Phượng Tiêu nhịn không được nghĩ: trên đời này có một vị chủ tử tính cách như thế này đã đủ đáng sợ. Mà tiểu chủ nhân giống như còn dạy ra một vị có tính cách tương tự như hắn (Phượng Hiên). Nghĩ đến chạng vạng hôm qua phiên đối thoại của tiểu thư cùng với thiếu chủ, hắn không khỏi cảm khái:cái gì gọi là người không thể nhìn bề ngoài, cái gì gọi là thâm tàng bất lộ, hắn (Phượng Tiêu) chính là từ nhỏ đã thấy được trên người tiểu thư. Nhưng ngẫm lại xem, một người bất luận người khác nói như thế nào, mặc dù có đánh nàng cũng không chịu mở miệng kêu huynh tỷ cùng cha khác mẹ một tiếng. Tính cách của nàng nhìn qua mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bề ngoài. Mà thiếu chủ đem tiểu thư dạy thành như vậy, chỉ có thể làm cho người ta càng thêm bội phục . Hôm qua, sau bữa cơm chiều không bao lâu, Bích Nhân Hồng cáo biệt. Hai huynh muội cảm tình tốt ngồi ở trước bàn cơm không đi, bắt đầu tán gẫu các loại chuyện này, chuyện nọ. Dù là chuyện trên trời dưới biển đều lấy ra để nói. Nghe muội tử nói, Phượng Hiên vươn vai, thư giãn một chút, chỉ thấy tiểu Phượng Vũ lập tức im ngay đứng dậy bên cạnh hắn, lại hỏi hắn: “Ca ca, mệt lắm không? Muốn Vũ nhi giúp huynh đấm lưng hay không ?” Phượng Hiên vừa nghe xong, lúc này hai mắt mừng rỡ híp lại thành một đường nhỏ, nhìn xem một cái, muội tử của hắn (Phượng Hiên) khéo hiểu lòng người săn sóc tỉ mỉ cỡ nào a! “Tốt!” Sự quan tâm của muội tử không hề để ý thu chi. Phượng Hiên khoát tay, để cho tỳ nữ một bên hầu hạ Phượng Vũ chuyển băng ghế nhỏ lại đây. Tiểu Phượng Vũ đứng lên trên ghế nhỏ, vừa vặn với tới bờ vai của hắn, tay nhỏ bé trái xoa bóp, phải đấm bóp. Phượng Hiên thoải mái vẻ mặt hạnh phúc, muội tử chính là tốt nhất, tốt nhất phải là đỉnh cao! “Ca ca hôm nay vì sao về sớm thế? Nếu về sau cũng có thể trở về sớm như vậy thì tốt rồi, có thể cùng Vũ nhi luyện công.” Tiểu Phượng Vũ vẻ mặt tò mò. “Hẳn là do người của Hình bộ ngại ca ca phân công đi làm nhiệm vụ nhiều! Bọn họ chịu không nổi, cho nên Quách Thượng Thư đã cho ca ca về nhà trước hạn.” Lo lắng muội tử mệt nhọc, ba câu này còn chưa nói xong, Phượng Hiên bắt lấy tay muội tử, ý bảo ngồi xuống. Tiểu Phượng Vũ hạ ghế, ngồi trở lại trên ghế, lời nói tiếp theo từ miệng nàng làm cho bọn người hầu bên cạnh thiếu chút nữa ngã xuống. Mày của nàng nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên nói: “Bọn họ làm sao có thể ngại ca ca, hẳn là năng lực của bọn họ không đủ mới đúng! Vậy ca ca ngày mai vào triều bố trí công việc cho bọn họ nhiều hơn ngày xưa vài lần là được rồi!”. Quan điểm của Phượng Hiên cùng muội tử vĩnh viễn là giống nhau, Phượng Vũ này trong lòng ca ca nhà mình tuyệt đối không thể sai. Như vậy, những người sai kia tất nhiên phải bị trừng phạt rồi! Phượng Hiên gật gật đầu, tán thành nói: “Uhm, ca ca cũng nghĩ như vậy. Song, bọn họ tạm thời tránh được một kiếp. Ca ca ngày mai khởi hành đi đến Phượng Châu. Cha đã an bài cho ca ca một hôn sự, cần đi bổn gia cử hành nghi thức đính hôn .” Tiểu Phượng Vũ đáng yêu mở to mắt, cao hứng nói: “Vậy Vũ nhi có tẩu tử rồi!”. Thật tốt quá, thê tử của ca ca chính là người một nhà, có thể thêm một người thân! Nhìn muội tử cao hứng như vậy, Phượng Hiên nhịn đau dội một gáo nước lạnh. Cây quạt trong tay hợp nhau, gõ nhẹ lên bàn ăn hai cái, chậm rãi nói: “Là người nhà của Lâm gia.” Nụ cười trên mặt của tiểu Phượng Vũ cứng đờ, lông mày nho nhỏ chau lại, hỏi: “Chính là người nhà của con hồ ly tinh kia? Vậy ca ca chuẩn bị như thế nào để hủy việc hôn nhân này?”. Từ lúc bản thân bắt đầu hiểu chuyện, ca ca mỗi ngày đều tự nói với mình, con hồ ly tinh kia có bao nhiêu hư hỏng. Thật là, người nhà mụ ta làm sao xứng đôi với ca ca hoàn mỹ, quả thực chính là si tâm vọng tưởng! “Phương pháp vừa rồi lúc ăn cơm có nghĩ ra, nhưng không phải kế hoạch đặc biệt chu toàn.” Phượng Hiên thể hiện một bộ dạng tự hỏi. Sau đó vừa cười hỏi muội tử: “Vũ nhi, ca ca đến kiểm tra muội. Muội cứ dựa theo những gì ca ca dạy muội trước đây, gặp được loại việc này thì phải dùng phương pháp tự hỏi để ngẫm lại xem, nên làm gì để hủy việc hôn nhân này?” Vấn đề Phượng Hiên vừa đưa ra, tiểu Phượng Vũ không giả vờ nghĩ mà trả lời luôn: “Lấy người trước tiên có tác dụng quyết định, mà việc này mấu chốt có tám người!” “Tại sao là tám?” Phượng Hiên chen vào lời của muội muội, xen mồm hỏi. “Cha, năm vị trưởng lão, còn có Lâm Tuyết Thiến cùng Lâm Tuyết Tễ.” “A?” Mặc dù mang nghi vấn, nhưng Phượng Hiên lại mang vẻ mặt vừa lòng. “Cha cùng năm vị trưởng lão cũng không cần nói, về phần bộ tộc Lâm thị kia thì chi nhánh các phái từ trước đến nay thuộc loại cơ bản không có quyền, nay muốn gả nữ tử tuyệt đối là muốn nịnh bợ cha cùng các vị trưởng lão. Mà Tông gia của Lâm thị nữ tử vừa độ tuổi chỉ có hai vị: Lâm Tuyết Thiến cùng Lâm Tuyết Tễ”. Tiểu Phượng Vũ thấy ca ca gật đầu, liền nói tiếp, “Muốn hủy diệt việc hôn nhân này, thứ nhất, xuống tay từ nguyên do: giết hai người Lâm Tuyết Thiến cùng Lâm Tuyết Tễ. Nhưng phương pháp này giống như ca ca nói toàn bộ không chu toàn…, gần quá mức rõ ràng, thứ hai dính máu vào người như thế không đáng giá, mượn đao giết người mới là cảnh giới cao nhất. Nhưng mà, cũng phải lo lắng đến tình huống tệ nhất. Cho nên, cần phái người đợi ở chung quanh hai người kia. Một khi không thể ngăn cản việc đính hôn, như vậy khi đó chính là lúc hai người kia phải chết!”. Nghe tiểu thư nhà mình từ trước đến nay ôn lương hòa thuận kính trọng bề trên, nay thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ âm tàn, cằm của chúng nô bộc tất cả đều kinh sợ muốn rớt. Bọn họ không biết trong lòng tiểu Phượng Vũ đang nghĩ về mẫu thân của mình với bộ dạng ốm đau trên giường, ca ca nói đầu sỏ gây nên chính là Lâm gia, bọn họ là kẻ thù, đối với kẻ thù xuống tay không thể nhân từ nương tay. Không chọc mình và ca ca coi như xong, một khi đưa tới cửa, tuyệt đối không thể buông tha. “Phân tích vô cùng tốt!” Phượng Hiên tán dương. Tiểu Phượng Vũ còn nói: “Cha không bao giờ thay đổi chủ ý, cho nên không thể xuống tay từ cha, như vậy chỉ có làm cho năm vị trưởng lão phản đối một đường rồi!” “Thế lực Lâm gia liên tục tăng lên, năm vị trưởng lão không hề có năng lực áp chế liền hợp lực lại. Cho nên bọn họ cũng không thể thay đổi được chủ ý.” Phượng Hiên lắc đầu, cảm giác chính mình đang để sót cái gì không nghĩ tới, nhưng mà chính là nghĩ không ra. “Từ việc đính hôn bản thân phải đến xem là muốn mưu đồ thuận lợi, nếu bát tự không hợp. . . . . .” Lời nói của tiểu Phượng Vũ lại bị cắt đứt. “Vậy bát tự nhất định là quá hợp, nếu không bọn họ cũng sẽ không đồng ý.” Phượng Hiên nhíu mày. “Vậy cũng nên chế tạo ra điểm gì xấu a, thí dụ như nói nghi thức đính hôn không thấy việc gì quan trọng “. Thấy ca ca hai mắt đột nhiên sáng ngời, như là nghĩ tới điều gì, tiểu Phượng Vũ tiếp tục nghĩ kế, “Bình sinh năm vị trưởng lão lại rất mê tín, hết sức tin cậy hiện tượng quẻ này, đến lúc đó sẽ tìm thầy tướng số vừa may xuất hiện, nói chút lời thích hợp. . . . . .” tiểu Phượng Vũ nhìn ra ca ca đã có biện pháp rồi, liền không nói tiếp. Vì thế, hai người nhìn nhau cười. Hai dung nhan tuyệt sắc làm cho cả phòng đều phát sáng lên, cùng với khuôn mặt người hầu bên cạnh hơi chịu kích thích đã biến thành ánh sáng đối lập. Thật sự nhịn không được, Phượng Địch nhỏ giọng hỏi Phượng Tiêu: “Thiếu chủ còn dạy tiểu thư loại sự tình này?” Phượng Tiêu bị đả kích nặng nề mặt chuyển sang nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu, khiếp sợ mà thẫn thờ. Trong ngày thường dù sao vẫn thấy thiếu chủ dạy tiểu thư các loại mưu kế. Nhưng hắn nghĩ đến tiểu thư ngọt ngào, đáng yêu, đối đãi với hạ nhân cực kỳ thân thiết hòa ái căn bản không nhớ kỹ bao nhiêu, còn từng lo lắng tiểu thư quá đơn thuần, thiện lương, tương lai đừng bị người lừa. Nào biết đâu rằng lúc cần ngoan thì ngoan, còn lại tiểu thư hoàn toàn là chân truyền của thiếu chủ, không chút thua kém! Về sau, tiểu thư sẽ không thay đổi thành một người cực kỳ khủng bố chứ!? Hắn đang lo lắng. Song, chuyện này đều là dư thừa. Phượng Vũ đối với người chọc tới mình không bao giờ so đo, nhưng mà một khi bất lợi với ca ca của mình, hoặc thương tổn tới một người mà nàng cho rằng là người một nhà thì mới có thể xuống tay ngoan độc, quyết không lưu tình. Lúc sau, kế hoạch hủy hôn ở trong đầu Phượng Hiên đảo qua ba lần. Càng suy nghĩ chi tiết, càng chu toàn vạn phần, chu đáo, đối với muội tử bảo bối là vừa lòng quá mức. Nhớ tới Lâm tuyết Thiến kia, Phượng Hiên khinh thường bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng. Có lẽ muội tử không nhớ rõ, nhưng mà hắn (Phượng Hiên) còn nhớ rõ rành mạch, Lâm tuyết Thiến từng đã tới Phượng phủ, cùng với các nữ tử khác Phượng gia, thừa dịp Phượng Hiên không ở đây, đã dẫn đầu chạy đến Thanh Phong viện chỉnh muội tử bảo bối của hắn, lại bóp, lại nắm, còn biến Vũ nhi cả thân ướt sũng, làm cho muội tử phát sốt ba ngày ba đêm. Nếu không phải trước khi mình trở về nàng ta đã về Lâm Châu rồi, thì hắn lúc ấy tuyệt đối sẽ giết nàng ta. Hừ, vốn định khi hắn mười sáu tuổi đoạt được ngôi vị tông chủ, sẽ lần lượt thu thập. Song, hiện tại đưa tới cửa để cho hắn báo thù, làm sao có thể buông tha! Dám khi dễ muội muội của hắn, còn vọng tưởng gả cho hắn (Phượng Hiên). Tốt! Chờ trở thành người không rõ người, vĩnh viễn không ai thèm lấy đi! Bên này Phượng Hiên nghĩ kỹ tính kế người như thế nào. Bên kia, mới bảy tuổi Tề Hiểu Nhã đang nghĩ như thế nào mới có thể thực hiện ý niệm độc ác trong lòng mình đã quay đi quay lại trăm ngàn lần trong đầu —— đem biểu muội Cốc Nhược Vũ vứt bỏ. Cuối cùng nó quyết định, tại lần này trên đường đi đến Phượng Châu nhất định tìm được cơ hội hoàn thành ý nghĩ này. Vì thế, sự đời thích đùa bỡn người bên trong bàn tay đơn giản giống như ăn cơm. Phượng Hiên không biết tiểu nương tử hồn nhiên thiện lương thân ái tương lai được hắn nâng niu trong lòng bàn tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan gặp nguy hiểm!