Bốn tháng tiếp theo, thỉnh thoảng chuyện của Mai gia lại bị Phượng hiên lấy ra làm thuốc phẩm chế cho cuộc sống thêm thú vị. Ngự Hạo Manh quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, làm cho Mai gia cứ vậy mà gà bay chó sủa. Trong lúc đó, cảm thấy chưa đã nghiền, Phượng hiên còn thực sự “Không cẩn thận” khiến Ngự Hạo Manh biết được Mai gia chính là nhà bác ruột của Cốc Nhược Vũ, có thể nghĩ, hận Cốc Nhược Vũ đến tận xương Ngự Hạo Manh khiến Mai gia đã thảm càng thêm thảm, nàng ta sẽ chỉnh cho Mai gia chết đi sống lại. Người Mai gia trong những ngày này chính xác là sống trong nước sôi lửa bỏng, kinh hãi đảm chiến, không cẩn thận một cái cũng sẽ bị Ngự Hạo Manh lấy roi trừng phạt, kinh tế của cả phủ đều bị Ngự Hạo Manh nắm giữ ở trong tay, nàng sống vô cùng xa hoa, mà người Mai gia thì có thể so sánh với dân chạy nạn. Mai Hiển Diệu bị nàng ép buộc giống như già đi mười tuổi, mỗi ngày mang đôi mắt quầng thâm, ngoài tinh thần bị tàn phá, hàng đêm còn phải theo nàng đêm xuân, nữ nhân này giống như ăn không đủ no, còn nghi ngờ hắn không đủ dũng mãnh. Trong lòng rủa nàng là dâm phụ, nhưng cũng không dám nói ra khỏi miệng, hắn không có lá gan đắc tội với Thuần Vương gia sau lưng Ngự Hạo Manh, chỉ có thể nhịn khí im hơi lặng tiếng. Tề Hiểu Nhã bị Ngự Hạo Manh đánh nở hoa trên mặt, đuổi tới một góc bên trong phòng ở của Mai phủ, không có người hầu hạ, mọi việc đều tự mình thu xếp, thường xuyên đói bụng, bị Ngự Hạo Manh hoặc bọn nha hoàn của nàng ta khi dễ không nói, còn phải hàng đêm vườn không nhà trống, tâm linh dày vò chịu đựng phu quân bị người khác chiếm lấy. Phượng Hiên đối với ả lại phá lệ “chiếu cố”, thường xuyên có “lòng tốt” để cho ả ta biết tình hình gần đây của biểu muội ả Cốc Nhược Vũ, đơn giản chỉ là đường đường Phượng phu nhân được Phượng đại nhân sủng lên trời như thế nào. Phượng Hiên thực sự vui khi làm cho ả ta ghen ghét, dù sao tức giận cũng là ả, không phải nương tử thân ái của Phượng Hiên hắn. Mặt khác, vốn là dựa vào Mai gia, Tề gia không có gì ngoài Tề Hiểu Nhã nay hoàn toàn bị đánh ra khỏi Mai phủ. Tề Tăng Phú cùng Mai Phương không chỉ có mang theo nhi tử giống như hoạt tử nhân, mà còn phải chiếu cố tôn tử, cùng đường đành da mặt dày đến trước Cốc phủ xin giúp đỡ. Thấy thế, vợ chồng Cốc thị quyết định nhìn những tiểu hài tử đáng thương vô tội này của Tề gia, đưa tay giúp một phen, không đến mức để bọn họ biến thành tên khất cái. Chẳng qua, lời tuy nói xong, nhưng Tề Tăng Phú bọn họ không có xuất hiện như đúng hẹn. Nguyên nhân là, Phượng Hiên hắn sao có thể cho phép người Tề gia lại quấn lấy người nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân thiện lương của hắn. Hắn chỉ lộ mặt trước hai vợ chồng Tề Tăng Phú một chút, ngữ điệu không chút để ý, nụ cười âm trầm nói, để cho người Tề gia hiểu được từ nay về sau, cho dù là thấy một chữ “Cốc”, cũng phải đi đường vòng cút ra thật xa. Cho nên, ác nhân nhát gan người Tề gia làm sao còn dám xuất hiện ở trước mặt vợ chồng Cốc thị, tất nhiên lỡ hẹn. Về phần Tề Hiểu Hổ còn lại trong địa lao của Phượng phủ, vẫn như cũ trải qua cuộc sống sống không bằng chết. Một khi dược hiệu của hắn đi qua, Phượng Hiên sẽ hợp thời xuất hiện, mớm thuốc cho hắn. Bình thường cũng chỉ có thị vệ của hắn phụ trách hình tù (hình phạt trong tù) sẽ xuất hiện. Người Tề gia không biết tung tích của hắn (Tề Hiểu Hổ), cũng chẳng quan tâm hắn rốt cuộc ra sao, chỉ có thể nghĩ hắn đã sớm gặp bất trắc. Cuộc sống của kẻ thù trôi qua ảm đạm không ánh sáng, cuộc sống của hai vợ chồng Phượng Hiên là hạnh phúc mỹ mãn, tình yêu nồng đậm. Thai nhi trong bụng Cốc Nhược Vũ khỏe mạnh trưởng thành, cũng cách ngày dự tính sinh càng lúc càng gần, Phượng phủ, Cung thị cùng với vợ chồng Cốc thị đều mong mỏi đứa nhỏ sinh ra, dĩ nhiên, trong đó Tiểu Cốc Lượng là mong nhất, mỗi ngày đều nói đệ đệ hoặc muội muội trong bụng của mẫu thân sớm đi ra một chút. Nếu như nói bốn tháng này lạ ở chỗ nào, như vậy, thì đó là Phượng Trọng Nam. Từ sau khi thi thể của Phượng Thiếu Vân bị mang đến phủ tả thừa tướng, Phượng Trọng Nam không khóc không tức giận, thậm chí tại lên triều cũng không đối chọi gay gắt với Phượng Hiên, không giống như trước đây khắp nơi đều là hành động đối địch. Tất cả đều bình tĩnh, không có một gợn sóng, có thể bởi vì quá mức an bình, tựa như yên tĩnh trước khi bão táp hiện ra, một loại điềm báo mưa gió sắp đến lén lút bao phủ ở trên bầu trời Kiền Đô, âm mưu, từ trước đến nay đều chuẩn bị ở bên trong. Bốn tháng cuộc sống nháy mắt mà qua, hôm nay ngày sinh nhật của hoàng thượng đã đến, mà từ mấy ngày trước, mười ba nước đã lục tục kéo đến Kiền Đô, hôm nay Duyên Huyên quốc cùng Huyễn Thốn quốc cuối cùng cũng tiến vào Kiền đô, sau đó tuyên cáo toàn bộ đã đến đông đủ. Bởi vì thời gian tới đều không giống nhau, cho nên Lễ bộ Thượng thư Lam Chí Huyên đã sắp xếp cho bọn họ thời gian dự tiệc khác nhau. Buổi tối ngày hôm đó, trong cung cử hành tiệc chúc thọ long trọng. Hoàng thượng cùng hoàng hậu vừa đến ghế ngồi, yến hội liền chính thức tuyên bố bắt đầu. Các quốc gia dâng lễ vật chúc mừng lên, món ngon mỹ vị thượng đẳng, kỹ thuật biểu diễn uyển chuyển, trên quan trường khách khí hàn huyên, tóm lại, không khí hòa hợp vui vẻ. Chỉ là trong bữa tiệc có hai người dường như đứng ngồi không yên, một người cúi đầu, một người dùng quạt che mặt, mục đích nhất trí, không muốn để cho vị thập lục công chúa của Huyền Vũ quốc ngồi đối diện kia nhìn rõ được diện mạo của mình. Để cho một trái tim rơi thêm vào không phải việc lớn, mấu chốt là tìm phiền toái cho mình, đó chính là không có việc gì lại gây chuyện rồi! Không cần phải nói, cúi đầu là Bích Nhân Hoành, trong lòng hắn đang hối hận không giống như Phượng Hiên mà dùng tóc tản ra che khuất mặt mình. Mà dùng cây quạt là quy tắc của Phượng Hiên rồi, hắn cảm thấy chỉ dùng cây quạt ngăn chặn còn chưa đủ, hận không thể mượn khăn che mặt của nương tử thân ái che kín mặt của mình, gọi ai cũng không biết hình dạng của mình. Hai người sở dĩ như vậy, là vì hôm nay lâm triều, hoàng thượng hạ thánh chỉ hoàn toàn giống như Bích Nhân Hoành đã đoán, lần này liên minh với Huyễn Vũ quốc, để đối phương tự chọn đối tượng. Phượng Hiên cùng Bích Nhân Hoành lần lượt ngồi xuống, hai người đều cảm thấy có hai tầm mắt mãnh liệt nhìn về phía bên này, chỉ không biết mục tiêu của đối phương rốt cuộc là người nào, nhưng, kết luận không bao lâu đã đến đây. “Phượng đại nhân.” – thanh âm của Thuận công công vang lên ở phía sau Phượng Hiên. “Thuận công công, chuyện gì?” – Không phải chuyện tốt! Phượng Hiên thầm kêu một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía người tới. “Hoàng thượng nói, thập lúc công chúa của Huyễn Vũ quốc trong lúc ở Kiền Đô, sẽ ở tạm trong quý phủ của ngài.” – Thuận công công thấp giọng nhắn ý chỉ của hoàng thượng. “. . . . . . vừa rồi sứ giả của Huyễn Vũ quốc có nói cái gì với hoàng thượng sao?” – Là lúc hắn bận rộn dùng cây quạt che không chú ý tới sao? “Đúng vậy, lúc bắt đầu bữa tiệc không bao lâu, bọn họ có phái người nói cho hoàng thượng. . . . . .” “Ta đã biết, cám ơn ngài!” “Chỗ nào mà nói…, hẳn là…” – Thuận công công khẽ thở dài, trở về chỗ hoàng thượng bẩm báo. “Bá!” – Phượng Hiên gập cây quạt lại, dùng cây quạt đâm đâm Bích Nhân Hoành, không vui nói: “Không cần cúi đầu nữa rồi, không chọn ngươi!” – Buồn cười, đây rốt cuộc là hoa đào thối ở chỗ nào, lại có thể tự tiện nhảy vào trong! Bích Nhân Hoành thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại đồng tình nhìn Phượng Hiên, hỏi: “Có biện pháp không?” “Hừ!” – Phượng Hiên không phải che che lấp lấp nữa rồi, ngược lại thẳng tắp nhìn về phía thập lục công chúa. Hắn cười đến tà khí, cả người quý khí liều lĩnh hoàn toàn bầy đi ra, để cho dung mạo tuyệt sắc càng phát ra khiến người ta trầm luân. Chỉ thấy Thập lục công chúa kia bị hắn nhìn khiến mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng cúi đầu, thế cho nên không phát hiện ra khoé miệng của Phượng Hiên vén lên châm biếm, càng không biết ý nghĩ trong lòng hắn chính là: nữ nhân chết tiệt, tìm phiền toái lớn như vậy cho ta, nếu dám tự tiện yêu thích ta, thì sẽ cho ngươi thích đủ!