Xấu hổ

Chương 32

Khoảng cách quá gần.    Phản ứng của con gái, Sở Hà rất nhanh liền cảm nhận được.   Anh kì thực cũng rất ít khi đứng gần con gái như vậy, gần đến mức anh vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy đôi tai ửng đỏ và tóc mai của cô gái nhỏ, vóc dáng cô nhỏ bé, vì động tác đến gần của anh mà hô hấp có hơi dồn dập, căng thẳng đến cực độ.    Vừa đơn thuần vừa ngoan ngoãn, khiến anh muốn trêu chọc ... ...   Việc trêu chọc con gái này, Sở Hà ở độ tuổi thanh xuân chưa từng làm qua. Nhưng hôm nay có hơi trúng tà, đợi đến khi anh phản ứng lại được, anh đã dùng tư thế thân mật, giúp Tô Mạt nhập mật khẩu, đồng thời thành công nhìn được cả khuôn mặt ửng đỏ của cô gái.    Tô Mạt nắm điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, khó khăn nói: “Cám ... ... cám ơn thầy.”    “Có phải là nóng quá?”   Sở Hà mỉm cười, cằm hất về phía cửa sổ, thần thái tự nhiên nói, “mặt em rất đỏ. Nếu cảm thấy nóng, buổi tối có thể mở cửa sổ. Nhưng nếu em không đóng cửa thì không cần mở, điều hòa lớn ở phòng khách buổi tối đừng tắt, hiệu quả làm lạnh rất tốt.   “Vâng.”   Tô Mạt kì thực không phản ứng được anh đang nói gì, trong đầu đều là câu “mặt em rất đỏ”, mơ màng đáp một tiếng.   “Anh đang viết tác phẩm, có việc gì gọi Sở Khê, gọi anh cũng được.”   “Vâng.”   Sau khi trò chuyện ngắn, Sở Hà cuối cùng cũng thu giọng lại, quay người trở về phòng sách.   Anh vừa rời đi, cảm giác bí bách vô hình đó cũng dần dần giảm đi, ngón tay của Tô Mạt nắm điện thoại chặt hơn, quay người đi vào phòng, vô thức sờ vào má.   Thật sự rất nóng ... ...    Cô có hơi thất thần, lại nghĩ đến lúc anh nói chuyện cảm giác như hơi thở phả kên trên cổ, trên mặt của mình, ngứa như vậy, thoáng qua, như là kim chích, không đau nhưng lại khiến người khác rất khó chịu. Hô hấp cũng khó khăn, giống như cá thiếu nước.    Cuối cùng, cô đem những cảm giác khác thường này đổ lỗi cho việc hai người không quen biết, vừa sắp xếp phòng, vừa đem tâm trạng chập chờn áp chế lại, hơn 9 giờ, cô nhận được ghi âm từ Tô Dương, biết được cô đã dọn qua, Tô Dương dặn dò mấy câu, ngược lại không có ý đến xem.   Chạy cả ngày, Tô Mạt thật sự cũng mệt, lúc chuẩn bị ngủ, thấy trên người dính nhờn bèn ôm váy ngủ đi đến nhà vệ sinh chung tắm rửa.   Sở Khê vùi trên sô pha chơi game, thấy cô tắm rửa xong đi ra, tốt bụng nhắc nhở: “Điều hòa lớn ở phòng khách này buổi tối không tắt, lúc cậu ngủ đừng đóng cửa ha, như vậy ngủ thoải mái hơn một chút.”   “Ừ, cậu ngày mai lên lớp không? Vẫn chưa đi ngủ?”   Đáp một tiếng, Tô Mạt hỏi.   Sở Khê lắc đầu như trống lắc, “mới hơn 10 giờ, vẫn còn sớm, mình chơi thêm một lúc, nếu cậu buồn ngủ thì đi ngủ trước nhé, chúc ngủ ngon.”   “Chúc ngủ ngon.”   Tô Mạt cất bước muốn rời đi, bỗng nhiên mới nghĩ đến một chút chuyện, dừng bước lại nói, “cậu thông thường lúc nào làm bài tập, sách cần ôn tập đem dến chưa? Ngày mai mình xem thử.”    Sở Khê:“……”   Nghĩ đến cái cớ lúc trước mình và Sở Hà thương lượng để cho cô thuê nhà, cả người cô đều có chút không khỏe, trên mặt lại không thể hiện, tiếp tục nói, “vậy thì sau này từ thứ 2 đến thứ sáu, nếu mình về nhà làm bài tập, mình giúp cậu xem đề bài.”   “Được.”   Nghe vậy, Tô Mạt thở phào mỉm cười, “như thế là tốt nhất, mình thứ bảy, chủ nhật hai ngày này đều có thể kiêm chức một ít việc khác.”   “Hả?!”   Sở Khê trừng lớn mắt, “không phải cậu chứ?”    Tính thêm việc giúp cô phụ đạo bài tập hè, người này đã làm 3 công việc rồi, còn tìm thêm việc khác? Tất cả thời gian đều phải sắp xếp đầy rồi mới ngừng lại sao?    Hai người nói mấy câu, đưa mắt tiễn Tô Mạt về phòng, Sở Khê cả người đều không bình tĩnh, chạyđến phòng sách, đứng bên cạnh Sở Hà hỏi: “Anh anh anh, hỏi anh một câu ... ...”    Sở Hà đang đánh chữ, bị cô bất ngờ xông vào quấy rối mạch suy nghĩ, lúc nghiêng đầu nhìn qua nét mặt mang theo sự đành chịu, trầm giọng, “Hử?”    “Vậy làm sao, em không được tính là lười biếng?”    Sở Hà nhếch mày, “rốt cuộc muốn nói gì?”    “Thì là Tô Mạt đấy.”    Sở Khê tâm trạng phức tạp chép miệng, đè thấp giọng nói, “cậu ấy còn đang định thứ 7 chủ nhật tìm thêm việc khác, trời à, tính thêm việc phụ đạo em thì đã là 4 công việc rồi, khiến em cảm thấy em quá tồi tệ.”   “……”   Sở Hà nhìn kĩ cô mấy giây, không vui nói, “không có việc gì nữa thì đi ngủ sớm, nếu thật cảm thấy bản thân tồi tệ, vậy thì chăm chỉ học tập, tránh sang năm vào lúc này lại ngồi nhà khóc.”   “Kìa.”   Sở Khê tủi thân nhìn anh, cúi đầu đi ra.   Nghe thấy cửa lần nữa được đóng lại, Sở Hà lại đặt tay lên bàn phím, viết viết xóa xóa một lúc, bỗng nhiên cảm thấy phiền, cuối cùng dừng lại.   Ánh mắt bất chợt đảo một lướt, tầm nhìn rơi xuống ở chậu xương rồng.     Sau khi cấy ghép lại, chậu xương rồng liền được thay đổi vị trí, đặt trên bàn sách của anh. Lúc này nhìn kĩ, anh mới ý thức được điều gì khiến cho bản thân phiền não.   Loại cảm giác này thật sự rất mới lạ ... ...   Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nảy sinh hứng thú với cô gái nào, hoặc nói là cảm tình. Trước khi lên đại học vì thân phận của bố mẹ khá đặc biệt, giáo viên trong trường quan tâm anh quá mức, anh kháng cự lại trái tim, nhưng không cách nào thay đổi được tình trạng này, còn chịu đựng rất nhiều áp lực và kì vọng, không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.   Lúc học đại học, anh khư khư cố chấp lựa chọn chuyên ngành mà mình thích, phần lớn thời gian đều ở thư viện đọc sách, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.   Trường họ cũng là trường chuyên văn, nữ sinh kì thực chuyến đại đa số, người theo đuổi anh không ít. Người mạnh dạn hơn thì lúc lên lớp đến bên cạnh anh xin số điện thoại, tan học sẽ chủ động hẹ đi ăn cơm; Người nhát gan hơn sẽ vòng vo hỏi về một số đề thi để làm quen; Cũng có kiểu con gái nghiêng về lãng mạn, đan khăn quàng cổ rồi nhờ bạn cùng phòng anh chuyển giùm. Có lúc anh nghĩ rằng, anh như là trời sinh khác người.   Đương nhiên, anh không phải là kiểu người câu dẫn sự chú ý của người bên cạnh liền làm bừa, anh biết điều gì nên làm điều gì không nên làm, anh có yêu cầu đối với bản thân, ban đầu luôn đi theo sự kì vọng của bố mẹ, cho nên ai ai cũng thích. Nhưng khi anh có thể tự làm chủ, anh sắp xếp và lên kế hoạch tất cả cho bản thân, thậm chí ý kiến của người khác, anh có thể hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.   Người bên cạnh như thế nào anh không quản, trào lưu chủ yếu như thế nào anh không quan tâm, vì vậy mà cho dù mỗi một người bạn cùng phòng ở trong đại học đều yêu đương đồng thời qua đêm ở bên ngoài, anh cũng không vì vậy mà thay đổi, trái tim như nước, còn vì vậy mà nhận được một biệt danh khác “thầy Sở”.   Dùng lời của người bạn cũ nói: “Trong vài phút có thể trở thành phật rồi.”   Bây giờ, vì một cô gái nhỏ, tâm trạng lại có chút rối rắm, loại cảm giác này, đương nhiên vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.   Anh thậm chí không biết cảm giác này đến từ lúc nào, lại có thể vô tri vô giác mà hình thành. Có lẽ là cái nhìn ở tầng hầm lúc đó khiến anh nảy sinh một loại cảm khái nhỏ bé, cảm thấy cô gái trắng trẻo sạch sẽ này lại làm một công việc vừa mệt vừa nhàm chán, có chút chăm chỉ nghiêm túc, rất đáng yêu; cũng có thể là sáng sớm hôm ấy, cô vội vã đâm vào người mình, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo sự thẹn thùng, rất đơn thuần; còn có thể là lúc cô đến làm việc nhà, làm vỡ chậu xương rồng rồi bị đâm vào tay, lại lo lắng bản thân không kiếm được mấy chục tệ, dáng vẻ đáng thương, khiến người khác không biết làm thế nào ... ...   Tóm lại, hình như anh có chút rung động rồi.   Ý thức đến điểm này, tâm trạng của Sở Hà vô cùng phức tạp, lại không thể không thừa nhận, nếu không phải vì điều này, anh sẽ không đến mức khẩn cấp muốn cô dọn đến đây.   Sự yêu thích của Sở Hà đối với cô đến từ một phía, chút tâm tư này của anh, cũng là một phương diện khác, nhưng đến bây giờ mới được anh nhìn thẳng vào.   Nên xử lí thế nào đây?   Ngón tay gõ lên trên mặt bàn suy nghĩ một lúc, Sở hà quyết định trước hết cứ thuận theo tự nhiên.   ------Ngoài lề------   Thầy Sở: “Thuận theo tự nhiên.”   A Cẩm (liếc mắt cười): “Thuận theo tự nhiên lừa người khác lên giường mình sao?” Thầy Sở (mặt lạnh lùng không chút biểu cảm): “Sợ là nghĩ có hơi nhiều.”   A Cẩm:“……”   Tiết lộ——   Đây có lẽ là tác phẩm trong sáng nhất của A Cẩm.   Tóm lại nó có một nữ chính trong sáng nhất và một nam chính trong sáng nhất O(∩_∩)O haha~