Tử Tu, hạ sắp sang rồi, anh uống Coca lạnh chưa? Giờ còn chưa vào hẳn hạ mà ngoài bệnh viện cây đã đầy ve. Anh nói xem sao chúng nó lại vội vã bò lên thế nhỉ? Ở yên trong đất không tốt hơn à? Tiếng ve thật sự quá ồn ào, nhất là mỗi khi em định chợp mắt, chúng nó lại ùa vào tra tấn màng nhĩ như đã rình rập sẵn. Anh còn nhớ mùa hạ đầu tiên hồi mới qua Anh không? Khi ấy em đã hỏi ở nước Anh có ve không. Anh bảo có chứ, còn là một loại ve chỉ có ở mình đảo ấy nữa. Hình như nó tên là New Forest Cicada nhỉ? Đúng là một cái tên kỳ lạ, ha? Sao lại là New Forest? Lẽ nào bọn ve ấy chỉ sống ở rừng mới thôi? Nếu thế thì tụi nó hư quá rồi! Chuyên hút nhựa cây non là một thói xấu mà. Em còn nhớ hình như em có hỏi anh câu này, nhưng dạo đó anh bận gì ấy nên chỉ bảo em rằng ở Anh, loại ve đó có tên trong danh sách các loài côn trùng được bảo tồn. Người Anh thật kỳ lạ. Em từng nghĩ vậy đấy. Sau này em cũng đến Anh. Ngay từ xa, em đã thấy anh bước xuống từ xe bus rồi đi về nhà. Sau lưng anh là chiếc balo xám em tặng, còn trong tay anh cầm chiếc túi giấy. Khi ấy em còn tự đoán rốt cuộc trong túi đó đựng gì? Rồi anh trông thấy em. Chúng ta nhìn nhau nhưng em lại thấy được sự tránh né trong mắt anh. Em mỉm cười định ôm anh nhưng anh bảo “Đừng, quần áo anh bẩn”. Vì sao lại thế nhỉ? Em ngửi được mùi thức ăn thừa trên người anh, tìm được chiếc sandwich trong túi giấy anh cầm – Đó là chiếc sandwich giảm giá anh mua ở tiệm cà phê. Em nhìn anh với sự ngỡ ngàng, còn anh giải thích với em rằng mình đã dọn ra khỏi nhà Phương Bằng từ ba tháng trước. Hiểu được ý anh, em bật khóc. Em hỏi: Sao anh không nói cho em biết? Anh thốt lên rằng: Nói với em thì có ích gì? Vậy là em càng khóc dữ hơn, anh cũng càng thêm áy náy trước hành động lỡ miệng của mình. Nhưng cuộc sống thường vậy đấy! Biết thì có ích gì? Viết đến đây, ve ngoài kia lại kêu nữa rồi, em cũng phải đi ngủ trưa đây..