Tử Tu, được anh lo lắng em rất biết ơn. Từ thuở gặp gỡ đến lúc biệt ly, những kỉ niệm xưa kia của đôi ta cứ bồi hồi trong lòng em như đèn kéo quân. Những hồi ức ấy mang màu rực rỡ còn giữa chúng ta giờ đây chỉ có màu đen trắng lặng ngắt. Tuy vào Hè, em hay than nóng nhưng chúng ta đều biết trời Đông giá rét mới là mùa khiến con người ta uể oải nhất. Tay lạnh, áo quần lạnh, tất cả mọi thứ đều lạnh. Chỉ khi trông thấy cơ thể gầy còm, tiều tuỵ của anh được giấu trong lớp áo khoác, em mới thấy biết ơn mùa Đông… Ít nhất nó đã làm anh đẹp lên trông thấy. Dưới này chắc cũng lạnh lắm. Nếu không hoa anh mang đến đã chẳng đóng băng rồi hoà vào bùn đất nhanh như thế. Đoá hoa ấy vốn rất đẹp nhưng lại bị tra tấn giữa cái lạnh tháng Mười Hai. Anh xem anh kìa, cái hay chẳng học, đi học thói bẻ cành ngắt hoa của người ta. Cẩn thận đêm về Thần Hoa đến nhà nói chuyện với anh đấy. Mấy năm nay cũng nhờ có anh chăm sóc con nhỏ vô dụng là em. Nếu anh nghe thấy, em muốn trịnh trọng cảm ơn anh và ông Văn. Đã ba năm trôi qua rồi, chẳng biết Văn Kiêu đã có bồ mới chưa, đã mua được căn chung cư ba phòng một sảnh bên cạnh trung tâm thương mại chưa? Theo em thấy có khi anh ấy đã mua được cả căn hộ thông tầng trên tầng cao nhất luôn rồi ấy. Với năng lực của Văn Kiêu, trở thành người giàu có chẳng phải điều viển vông. … Thôi, đây chẳng phải chuyện em lo được. .