Tử Tu, dạo này giá rét, hoa hồng anh mang tới đều thấm đẫm sương. Sau một đêm lạnh lẽo, khi ánh mặt trời ngày hôm sau vừa nhú và xua tan lớp sương phía trên, bông hồng ấy đã héo. Nhìn bông hoa ấy, em thấy rất xấu. Anh đừng có giận, đó là cái nhìn của em. Lá rụng về cội rất đẹp. Nhưng bông hoa vốn lớn lên trong nhà kính, nay lại đột ngột chết đi sau một đêm giá lạnh thì sao có thể đẹp được chứ? Hoa nhà kính nên ở trong thế giới ấm áp, xinh đẹp của nó… dù cho thế giới của nó chỉ có một nhà kính nhỏ nhoi. Mà một trong những việc con người am hiểu nhất lại là tìm kiếm nét đẹp từ những thứ chẳng nhập nhằng. Ví dụ như cún cưng không buộc dây hay đám nhỏ được nuông chiều quá đà. Cũng có thể là… hoa anh mang tới. Nghĩa địa và hoa là hai thứ chẳng hài hoà. Nơi đây vốn màu trắng đen đang rất đẹp, bỗng chen chút sắc đỏ sắc xanh thật khiến người ta khó đánh giá. Cũng không phải em ghét hoa… thật ra em khá thích đấy. Có điều… hoa quá nổi bật. .